Người Ngũ Vận Uyển run lên không ngừng, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
“Rồi sao?” Giọng cô càng run hơn: “Hôm nay anh bảo tôi đến ăn cơm là có ý gì? Anh muốn thấy tôi xấu mặt đúng không?”.
“Xấu mặt?” Lời nói của Ngũ Vận Uyển hoàn toàn thổi bùng lửa giận trong mắt Nam Ngự, anh nắm chặt lấy cổ tay cô: “Ngũ Vận Uyển, chỉ là mối tình đầu thôi, nếu em đã thật sự buông bỏ thì có gì phải xấu mặt?”
Ngũ Vận Uyển nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, cắn chặt môi.
“Anh không hiểu” Thật lâu sau cô mới nói: “Anh không hiểu Nam Bá có ý nghĩa thế nào với tôi”
Trước đây, Nam Bá đã từng là bầu trời của cô, là tất cả của cô, có ý nghĩa liên quan đến mạng sống của cô.
Cảm giác khắc cốt ghi tâm đó, dù bây giờ mỗi lần nhớ lại đều đau tận xương.
Anh không hiểu?
Anh không hiểu Nam Bá có ý nghĩa thế nào với cô?
Nam Ngự vốn tưởng mình đã rất tức giận rồi, nhưng không ngờ câu nói này
của Ngũ Vận Uyển còn đẩy cơn giận của anh lên cao hơn nữa!
“Được, là tôi không hiểu” Nam Ngự tức đến mức bật cười, đột nhiên anh đứng dậy khỏi xe lăn, nắm lấy cổ tay Ngũ Vận Uyển hất cố lên giường: “Nhưng tôi biết em là vợ tôi!”
Khi Ngũ Vận Uyển nhìn thấy Nam Ngự đứng lên khỏi xe lăn, cô đã sợ hãi choáng váng.
“Anh..” Cô lớn tiếng hỏi: “Chân anh?”
.