Tình Nhân Là Em Trai Tôi

Chương 2

"Con trai!!!" Phương phu nhân đang thưởng thức trà ở trong vườn nghe người làm báo cáo Phương Lâm trở về liền lặp tức chạy ra ôm chầm lấy cậu.

Mẹ cậu lúc trước là một nữ minh tinh nổi tiếng, sau khi ông ngoại mất liền từ bỏ sự nghiệp đang trong thời đỉnh cao để tiếp nhận gia sản. Không ai có thể ngờ một người phụ nữ như bà lại có thể phát triển cả cơ nghiệp của Phương gia. Chính cậu cũng phải công nhận nếu có thích phụ nữ cũng phải thích một người như mẹ cậu.

Bà xoay xoay cậu một vòng.

"Để mẹ xem trên người cục cưng của mẹ có mất miếng thịt nào không."

"Mẹ con sống tốt mà"

"Xem con kìa, sao lại gầy như thế chứ nào vào nhà mẹ bảo đầu bếp làm chút đồ ăn"

Phương Lâm lắc đầu mệt mỏi hướng bà nói.

"Chuyến bay dài nên coi hơi mệt chi bằng mẹ dẫn con lên phòng nghỉ ngơi"

"Được cục cưng vậy để mẹ kêu người mang đồ ăn lên phòng cho con"

Phương Lâm cũng hết cách để bà tùy ý.

_____

Cậu ngủ một giấc đến tận tối, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ cậu.

"Cục cưng dậy đi ăn tối với ba, mẹ nào con"

"Con không đi" cậu kiên định nói ra ba chữ.

Bà Phương nở nụ cườu như mẹ hiền, chầm chậm phát ra từng chữ:

"Nói - lại - mẹ - nghe - đây"

Phương Lâm biết mình sắp có chuyện vội bật dậy khỏi giường, rất nhanh chóng đầu tóc gọn gàng, áo quần chỉnh tề.

"Dạ sếp, chúng ta đi ăn...đúng đương nhiên phải đi"

Đi theo mẹ đến một nhà hàng sang trọng, nhân viên phục vụ nhìn thấy mẹ cậu liền lập tức dẫn hai người vào phòng VIP. Trong phòng đã có một người đàn ông độ tuổi trung niên chờ sẵn.

Phương Lâm vội vàng đánh giá người này một chút. Dáng người cao, to cả cơ thể thoát ra sự nam tính. Gương mặt mang đường nét mạnh mẽ của một người đàn ông trải qua nhiều phong ba, bão táp. Vốn dĩ tuổi tác cũng không xóa mờ đi sự nam tính của người đàn ông kia. "Chắc đây là "ba" của mình rồi" cậu nghĩ thầm.

"Chào con ta là Vương Khải" đúng  dáng vẻ đạo mạo tử tế, Vương Khải cười hiền từ với cậu.

Cậu đương nhiên cũng phải bày ra bộ dạng ngoan ngoãn lễ phép, cuối chào ông tự giới thiệu: "chào chú, con là Phương Lâm"

Nói xong còn cười nhẹ một cái, cậu đương nhiên phát hiện ra sự thiếu tự nhiên khi nghe cậu nói từ người đàn ông đối diện và đương nhiên cũng phát hiện ra người phụ nữ bên cạnh đang vô cùng tức giận.

"Gọi là ba" Phương phu nhân hướng cậu nói.

Thấy bầu không khí có vẻ không ổn Vương Khải vội lên tiếng.

"Con nó mới về từ từ sẽ quen, em đừng nóng"

Cậu gật gật đầu, cảm thấy người "ba" mới này cũng rất được.

"Vương Minh đâu, hôm nay không phải thằng bé đi du lịch về sao"

Ông Vương nghe đến thằng con trời đánh kia thì giọng điệu bỗng trầm xuống, hơi cau mày.

"Nó lại tụ tập bạn bè ăn chơi rồi, tôi gọi còn không thèm nghe máy"

"Vương Minh đi du lịch một tuần liền khó trách nó muốn gặp bạn bè nói chuyện, anh cũng đừng la nó"

Cậu suýt chút nữa sặc cơm đang ăn, giọng điệu khi nói về con trai với giọng điệu khi nói về "con trai của chồng" thật là khác nhau.

"À phải rồi Phương Lâm thủ tục nhập học ở trường mẹ đã giúp con làm xong rồi, ngày mai đến nhận lớp đi"

"Mẹ con mới về con mệt lắm...."

"Không cãi, mẹ đã gọi con về từ đời nào rồi"

Mẹ cậu đã quyết Phương Lâm chỉ đành im lặng, cậu biết cuộc sống của mình lại sắp qua một trang mới rồi.
____

Tại hộp đêm nổi tiếng bậc nhất thành phố S.

"Vương Minh, một tuần nay không thấy cậu chịu phạt thế nào đây"

"Được rồi hôm nay tôi trả" Vương Minh một hơi nóc cạn ly rượu trên tay nói.

"Nghe nói hôm nay em trai của Vương thiếu về sao ngài lại có nhã hứng tiếp bọn tôi vậy haha"

Một người khơi chuyện lặp tức đám cẩu anh em bên cạnh hắn không ngừng bàn luận.

"Cậu ta tên cái gì mà..."

"Là Phương Lâm"

"Đúng đúng là Phương Lâm, trước giờ chưa từng thấy cậu ta"

"Nào huynh đệ đoán xem em trai của Vương thiếu trông như thế nào"

Ngoài trừ Vương Minh vẻ mặt như muốn đem hết mấy tên đang lải nhãi này băm ra thành trăm mảnh thì bên cạnh hắn cũng có một người mặt khó coi không kém.

"Xấu lắm!"

"Aiya Hứa Quý Hy công tử cuối cùng cũng lên tiếng"

Hứa Quý Hy tự rót cho mình một ly rượu lại tiếp tục nói.

"Đúng rất xấu, mắt lệch, mũi méo, tổng thể vô cùng dọa người"

"Hứa công tử bộ dạng này không phải là nói xấu người yêu cũ sao?"

Không biết tên nào vừa nói ra câu đó lại khơi chuyện cho cả bọn bàn tán.

"Cái gì, cái gì Phương Lâm là người yêu cũ của Hứa thiếu"

"Không phải sao Hứa công tử cao cao tại thượng còn lặn lội sang tận Mỹ để gặp cậu ta ai dè bị Phương Lâm đó đá rồi haha"

Mặt Hứa Quý Hy càng ngày càng khó coi, trái lại với hắn Vương Minh lúc này dường như rất hứng thú với câu chuyện của bạn thân với "em trai" mình.

"Hứa công tử chê người ta xấu vậy mà lại yêu đến mức qua tận Mỹ gặp, cuối cùng lại là người bị đá hahaha"

"Là tôi đá cậu ta"

Hứa Quý Hy lên tiếng đính chính cả bọn lại ồ lên.

"Thôi đừng nói nữa, mai các cậu sẽ được nhìn" Vương Minh cười nhếch một bên miệng, ánh mắt lộ ra nét hứng thú.
____

"Vương Minh đứng lại đợi em con đi học nữa" Vương Khải đang thưởng thức tách cà phê cũng không quên nhắc nhở thằng con trai ngoan hôm qua đi chơi tận nửa đêm mới về.

Vương Minh quay qua nhìn ông, vẻ mặt tỏ ý "phiền muốn chết" nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn nói một câu: "con ra ngoài xe trước"

"Thằng bé chắc vẫn đang ngủ để em lên gọi nó"

Phương phu nhân vừa mới bước lên cầu thang, đi gần đến trước phòng cậu, tay vừa chạm cửa, mở ra thì đã thấy Phương Lâm đồng phục chỉnh tề, cười cười với bà.

"Báo cáo sếp, con xong rồi không cần động thủ"

"Ít nhất con còn biết điều, xuống dưới lẹ lên anh còn đang chờ"

"Anh?" Cậu thực sự vẫn còn chưa thích ứng được với gia đình mới này.

"Thì - là - anh - con - đó"

Chưa đợi bà Phương tức giận cậu đã phi xuống dưới. Máy móc chào hỏi ông Vương vài câu rồi ra ngoài.

Xe đã đợi sẵn, người đứng bên cạnh xe mặc một thân đồng phục giống cậu, dáng người cao, bờ vai rộng. Dáng vẻ nhìn từ phía sau cũng đã thấy tiêu sái vô cùng, một tay người kia đút vào túi quần tay còn lại đang xem đồng hồ. Cậu thầm nghĩ "người này thật giống Hứa Quý Hy...cũng thật giống tên phiền phức hôm trước"

Vương Minh hắn vừa xem đồng hòi vừa oán: "thật mất thời gian của lão tử nếu không phải tò mò mặt mũi tên Phương chết tiệt kia thì tôi đã..."

"Vương Minh"

Giọng nói êm dịu từ phía sau truyền tới bên tai hắn, có chút quen thuộc. Từ từ quay người lại nhìn đến thân ảnh thon, gầy kia. Xem xét từ dưới chân lên rồi lại ngắm kĩ gương mặt bị chính người yêu cũ đánh giá là xấu xí của cậu "em trai" trước mặt hắn

Ừm...da trắng, từng đường nét trên gương mặt bức quá chỉ có thể dùng hai từ "xinh đẹp", "diễm lệ" để hình dung. Cho đến khi hắn nhìn sâu vào đôi mắt sáng, không chút gợn sóng tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu...hắn ngẩn ngơ, nhìn đến mê người. Một lúc sau hắn mới phát hiện ra điều bất thường thì cậu em trai đã thất kinh kêu lên:

"Anh..."