Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 11: Chương 11


Không hợp chính là không hợp
Tôi ở trong bếp tạo tiếng động lạch cạch cùng với tiếng ngâm nga, cuối tuần khá tốt.

Sau khi xào một vài món ăn kèm, bỏ bắp vào trong nồi canh sườn.

Lau tay lên eo, tôi bước ra phòng khách, thấy Phoebe đang yên lặng nghỉ ngơi trên ghế sô pha, tôi không đành lòng đi làm phiền cô ấy nên tôi đứng sang một bên, khi cô ấy nhắm mắt lại, cả người lại nhu hoà, không còn hơi thở lạnh lùng.
Có vẻ như cô ấy rất mệt, ngay cả khi tôi lấy chiếc chăn nhung san hô đắp lên người cô ấy, cũng không làm cô ấy giật mình hay có phản ứng gì.

Dù có quyền lực đến đâu trên thương trường, chung quy lại cũng là một người phụ nữ mong manh.

Tôi nghĩ với tôi cũng không ngoại lệ, trước mặt mọi người cô ấy cũng đều lạnh lùng như thế.
Coi như là đang an ủi bản thân, tôi nhẹ nhàng tắt đèn trong phòng khách.
Bước vào phòng tắm, tôi rửa mặt bằng nước lạnh.

Gần đây, đầu óc tôi rất hoang mang, không phải là Mộ Tịch Nhiên phản bội thì chính là người phụ nữ lạnh như băng ngàn năm Phoebe.

Tôi bước ra ban công, ngồi dựa vào chiếc ghế, âm thanh có chút kẽo kẹt, châm một điếu thuốc, hít mấy hơi phả ra làn khói trắng.


Cuộc sống của một người đã khiến tôi quen với việc thu mình, tôi cảm thấy tình hình lúc này thật bất thường.

Tôi nhìn bầu trời đêm đen và quyết định bình tĩnh lại, sắp xếp các suy nghĩ của mình theo thứ tự, bắt đầu từ thời điểm tôi kết nối với Phoebe.
Nghĩ nghĩ một chút tàn thuốc đã đốt tới ngón tay, tôi vứt nó sau đó lại châm một điếu mới tiếp tục suy nghĩ, động tác cứ thế lặp đi lặp lại.

Cho đến khi bản thân chẳng thể nào đưa ra cái trật tự gì, mới phản ứng trong phòng khách còn có thêm một người đang ngủ, đành phải dứng dậy đi đến phòng khác.
Mắt Phoebe vẫn nhắm, tư thế ngủ thế này thật sự không thoải mái, vì vậy tôi vươn tay muốn bế cô ấy lên, hành động này đã quấy rầy cô ấy.

Cô ấy mở mắt, lơ đãng nhìn tôi, tôi đem chiếc chăn lông cừu san hô quấn quanh cô ấy.
"Nếu tỉnh rồi thì ăn một chút đi."
"Cảm ơn, tôi không đói."
Đối mặt với thái độ không trách cứ gì của phoebe, tôi không biết phải làm gì, hoàn toàn phớt lờ lời từ chối của cô ấy, bước vào bếp và múc một bát súp từ nồi hầm.

Phoebe rõ ràng là không hài lòng với hành động của tôi, cô ấy vươn tay lấy điện thoại trong túi ra.
"Tiểu Phương, mang chút điểm tâm đến đây, vẫn như cũ.

Địa chỉ là xxxx...."
Tôi thực sự không hiểu hành vi của Phoebe, tôi không thể nắm bắt được tâm tư của cô ấy.

Biết tôi đã mày mò trong bếp, biết tôi nghiêm túc, nhưng cuối cùng, tôi giống như một con chó le lưỡi để được chủ nhân của nó cưng chiều, nhưng cuối cùng nhận lấy một đòn đả kích.
"Cô cần thiết phải làm thế sao?"
Tôi hung hăng đặt chén canh xuống bàn, nước canh văng tứ tung, Phoebe nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cũng không phục trợn mắt nhìn lại cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy nhặt được chiếc túi lên, đứng dậy bỏ đi, tôi nắm lấy tay cô ấy với vẻ mặt ủ rũ.
"Hôm nay, cô không được ra khỏi cái cửa này."
Hành động của tôi không khiến Phoebe sợ hãi một chút nào, nhưng tôi lại khiến bản thân sợ hãi.

Tiếp theo là gì nhỉ? Phoebe giận dữ nhìn tôi.
"Buông tay."
Tôi nghiến răng nghiến lợi, đồng thời gia tăng sức ở tay, ngón tay nắm chặt lấy cổ tay cô ấy.
"Không bỏ!"
Sét đánh ngang tai tôi không kịp trở tay, chỉ cảm thấy gương mặt nóng rát.


Vâng, Phoebe không hề chớp mắt mà tát tôi một cái.
Tôi buông tay ra, đưa tay lên chạm vào chỗ đỏ bừng, nước mắt rơi xuống.

Tôi hít hít cái mũi, không nhìn mặt Phoebe, trong giọng nói mang theo chút đau đớn nói.
"Như cô đã thấy, chúng ta đã thử ở chung nhưng mà không có cách nào trở thành tình nhân cuối tuần."
Có lẽ sau khi nhận cái tát, thái độ của tôi quá trẻ con, tôi có thể cảm nhận được ý cười trong mắt của Phoebe khi nhìn tôi.

Cô ấy mang theo giọng điệu trêu đùa trả lời tôi.
"Bây giờ, tôi thật ra cảm thấy cô rất hợp làm tình nhân cuối tuần của tôi.

Chỉ là cô nên nhớ kỹ, điều tôi không ưa là bị người khác ép tôi làm điều mà tôi không thích.

Cho nên, tát cô một cái là điều nên làm."
Có lẽ sau khi bị tát, thái độ của tôi quá trẻ con, và tôi có thể cảm nhận được nụ cười trong mắt của phoebe đang nhìn tôi.

Cô ấy trả lời tôi với một giọng vui tươi.
Thấy Phoebe không có chút nóng nảy nào, tôi càng tức giận.
"Cô."
Tôi muốn cự lại, nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi lườm Phoebe một cái, sau đó đi ra mở cửa, đập vào mắt tôi là một anh chàng soái ca hôm trước đến.
"Xin hỏi, Lam tổng có ở đây không?"
"Đưa đồ cho tôi."

"Chuyện này...."
Người này hình như không thấy Phoebe thì không chịu đưa đồ cho tôi.

Đúng lúc này, Phoebe xuất hiện ở phía sau tôi.
"Đưa cho cô ấy đi."
Người đàn ông cực kỳ nghe lời, trong lòng tôi tự hỏi liệu người đàn ông này có phải là chó đội lớp người không, tức giận tôi cầm lấy túi đồ đi vào trong nhà bếp.
Phoebe lười biếng dựa vào khung cửa.
"Ngày mai có kế hoạch gì không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy thắc mắc, sau đó lắc đầu.

"Tôi thất nghiệp gần một năm.

Bây giờ cái gì cũng không có, thứ có chính là thời gian.

Chứ đừng nói là có kế hoạch gì không, có việc gì sao?"
Phoebe khẽ cau mày, ngẩng đầu với đôi mắt híp lại, hất cằm khinh thường tôi.
"Nói dong nói dài, cô thích lải nhải lắm sao."
Tôi cũng chẳng thèm nói gì, với tay bẻ một miếng bánh ngon ngọt cho vào miệng..