Đại khái là cảm giác gấu trúc đỏ trong tay rất tuyệt, cho dù là không tìm được nữ thần, Hiểu Đông vẫn ở lại, ”Con gấu trúc đỏ nhỏ này không cắn người chứ?”
Hoàng Điểm Điểm nhìn anh trai trong ngực anh nói, ”Không cắn người, tính rất tốt.” Hiểu Đông yên tâm, liền ôm lấy gấu trúc đỏ nhỏ, chọn một chỗ ngồi thích hợp rồi ngồi xuống. Manh vật thật sự là thứ có khả năng điều trị tốt nhất trên thế giới, anh chẳng qua chỉ sờ bộ lông mềm mại trơn bóng của gấu trúc đỏ nhỏ, cũng cảm thấy cả người đều từ từ tràn đầy năng lượng, cảm động muốn khóc.
Lạc Ấn biết được cậu ta gần đây áp lực rất lớn, một bên đang đau đầu về việc chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, bên kia còn phải theo đuổi nữ thần như gần như xa kia. Lạc Ấn không đành lòng nói cho cậu biết chân tướng, Hoàng Đinh Đinh là một bé trai….Chẳng qua là cân nhắc về kỳ thi sắp tới, và xé mở chân tướng tàn khốc khiến Hiểu Đông sẽ kinh hồn bạt vía, không bằng để cậu tạm thời mất hứng thú một chút, chờ qua giữa kỳ rồi nói sau. Thấy Hiểu Đông đến chỗ này được gấu trúc đỏ nhỏ chữa trị, Lạc Ấn cũng thấy vui vẻ thay người bạn tốt.
Dường như gấu trúc đỏ nhỏ kia tựa hồ cảm thấy không vui vẻ, không ngừng muốn xoay ra khỏi ngực của Hiểu Đông, Hiểu Đông chỉ có thể luống cuống tay chân bắt lại, Lạc Ấn cổ vũ nói, ”Vật nhỏ như vậy đều thích ăn trái cây, cầm táo đút cho nó ăn, quen thuộc rồi sẽ dễ nói chuyện.”
Hiểu Đông rất tán thành, đi tìm Hoàng Điểm Điểm yêu cầu một đĩa trái cây và đồ ăn nguội. Gấu trúc đỏ nhỏ Đinh Đinh thật sự không nói nên lời, thật là, hôm qua vừa mới ở trong lòng khinh bỉ hành động mời rượu và các loại hành vi thế này, hôm nay lại đến phiên của mình. Hiểu Đông không biết nó đang suy nghĩ gì, cầm trái cây ân cần đưa đến miệng gấu trúc đỏ nhỏ. Hoàng Đinh Đinh buồn bực, xoay khuôn mặt tròn nhỏ nhắn lông mượt như nhung ra, mất mặt, quá mất mặt… Hiểu Đông vẫn không từ bỏ, tiến đến trước mặt nó, dỗ dành bảo, ”Ngoan, ngoan, ăn một miếng, rất ngọt đấy.”
Gấu trúc đỏ nhỏ:”…” Cậu không thể khống chế được mình, đá cho Hiểu Đông một cái lườm.
Hiểu Đông hết sức vui mừng, ôm nó vào trong ngực hôn bẹp một cái lên đầu của nó, khen,”Thật là giống người, đôi mắt nhỏ sao mà linh động như vậy.”
Gấu trúc đỏ nhỏ Đinh Đinh: ”…” Cậu ngay cả giãy giụa cũng không muốn giãy giụa, được rồi,may mà đây là mặt gấu, không nhìn ra xấu hổ.
Hiểu Đông thấy nó bị hôn một cái liền bắt đầu ngoan ngoãn, tự cho là đã phát hiện ra một bí mật lớn của nó, dùng sức vuốt lông gấu trúc đỏ Đinh Đinh, vui vẻ nói với Lạc Ấn, “Tớ phát hiện nó thích mềm không thích cứng, được nuôi rất tốt, người không giãy giụa nữa rồi.” Lạc Ấn tiếp tục tỏ vẻ tán thành, ”Đúng vậy, gấu trúc đỏ là loài tính tình rất ôn hòa, càng sống chung càng ngoan.” Hoàng Đinh Đinh nghe không nổi, định dùng đuôi che mặt lại, Hiểu Đông nhẹ nhàng níu cái đuôi đuôi của nó lại, không cho nó che mặt, trong giọng nói còn mang theo ý cười, ”Còn biết xấu hổ nữa.”
Hoàng Đinh Đinh: ”….”
Trước khi đi anh hỏi Hoàng Điểm Điểm, ”Gấu trúc đỏ nhỏ ở đây của các cậu cũng thay phiên nhau nghỉ đúng không, nó khi nào làm việc vậy?” Hoàng Đinh Đinh nghe vậy cứng cả người.
Hoàng Điểm Điểm thành thật trả lời, ”Mỗi lần hai ngày.” Hiểu Đông nâng hai má đầy thịt của gấu trúc đỏ Đinh Đinh lên, xoa rồi lại bóp, ”Hôm sau anh sẽ còn tới đây chơi với em.” Hoàng Đinh Đinh: ”…!!!”
Buổi tối, kết thúc một ngày làm việc, cuối cùng có thể biến về hình người, Hoàng Đinh Đinh nằm lỳ trên giường, hít thở vài lần mới khiến mình tỉnh táo lại, mở điện thoại ra, tìm người ngoài nhóm liên lạc là “Tiểu Trạch Nam”, suy nghĩ một lúc, hay là nhắn tin cho anh ta, ”Một ngày nữa tôi đi làm, anh có thể đến uống cafe.”