Tỉnh Mộng

Chương 45: Thất bại

Thầy Từ vừa đổ nhiên liệu cho xe qua ống bơm vừa lau mồ hôi đọng trên trán.

Bên tai có tiếng cười kỳ quái vang lên, thầy Từ quay đầu sang, nhìn thấy cậu tóc vàng đang đạp một thôn dân.

Thấy có người nhìn, cậu nhóc kia ngại ngùng gãi đầu, cười hai tiếng, để lộ bộ răng trắng lóa mắt: "Đánh người rất sảng khoái."

Từ lúc tiến vào đây, chịu bao nhiêu tra tấn, bây giờ mới có dịp trả thù NPC, sao có thể để lỡ cơ hội này?

Thầy Từ suýt nữa thì cười ra tiếng.

Tóc vàng lấy súng kích điện từ tay Cao Thuật, từ lúc có được thứ vũ khí này, cậu ta giống như được bật lên công tắc nào đó trong người. Suốt đường đi, bắt được thôn dân nào là cậu ta chích điện người đó, thỉnh thoảng còn cười khà khà như bệnh.

Những năm tháng nghiện game đã giúp cậu nhóc này ra đòn vô cùng chuẩn xác, mặc cho hai bên đều có vũ khí, đối phương có vẻ luôn bị cậu đánh gục, vừa nhìn liền biết cao thủ pubg lâu năm, có thể lấy mạng cả tá người trong trận cuối.

Tóc vàng vui vẻ cất súng điện, sau khi xả cơn bực tức ra ngoài, cậu chỉ thấy sung sướng.

Thầy Từ thò dầu vào cửa xe, nhìn mức nhiên liệu biểu thị trên đồng hồ: "Như vậy hẳn là đủ rồi."

Tóc vàng nhảy ra ngoài xe, xung phong nhận việc: "Để em đi gọi bọn họ trở về."

Thầy Từ lo lắng nhìn về phía từ đường: "Cậu chạy nhanh lên, tôi sợ bên kia ra tay trước."

Doãn Vụ Thi bước đi tiêu sái, nhưng các thí sinh khác ở lại rất bận rộn -- bọn họ đã bàn trước, Cao Thuật dẫn mọi người vào thôn khống chế thôn dân, cướp nhiên liệu, thầy Từ lái xe chở tất cả bọn họ, trên đường đi sẽ thuận tiện nhặt hai người Doãn Vụ Thi và Trì Trọng Hành luôn.

Lời này có vẻ tùy tiện, giống như không "nhặt" được bọn họ cũng không sao, tựa như đích đến của chuyến xe này là một nhà hàng bình thường chứ không phải thoát ly khỏi phòng thi chết chóc.

Thầy Từ biết hai người họ - đặc biệt là Doãn Vụ Thi - đều không phải thí sinh tầm thường.  Cho dù suy nghĩ của Doãn Vụ Thi có kỳ lạ thế nào cũng khó mà công nhận tài năng của cô, dù ông không lái xe tới đón, chắc chắn cô cũng có biện pháp khác để thoát thân, nhưng ông không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thầy Từ biết mình có thể an bình sống tới bây giờ, phần lớn là nhờ công sức của hai người kia, bây giờ có cơ hội hỗ trợ bọn họ, ông tuyệt đối không thể để sai sót xảy ra.

Phòng thi được thiết lập để loại trừ thí sinh trong vòng 3 ngày, nhưng tới giờ phút này, chưa đầy 24 tiếng, chân tướng của phòng thi đã bại lộ, rất khó để tiếp tục diễn biến như cũ.

Ôm cây đợi hết năm ngày trôi đi không phải phong cách của Doãn Vụ Thi. Huống hồ, hệ thống thấy cốt truyện không diễn biến được nữa, biết đâu sẽ nghĩ ra mưu hèn kế bẩn nào đó. Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng đánh đòn phủ đầu, Doãn Vụ Thi nghĩ vậy, ý tưởng xấu lại hiện lên trong đầu.

- - Hệ thống yêu cầu "Tồn tại đến khi hết giờ làm bài", nhưng cô đã chẳng muốn tham gia trò chơi sinh tồn, cũng không ngại thay đổi góc độ, khiến nó trực tiếp kết thúc.

Thời điểm tóc vàng tập hợp mọi người, Doãn Vụ Thi đang đổ xăng dầu lên mặt mấy thôn dân nằm la liệt dưới đất.

Cầm súng kích điện đánh lén dĩ nhiên rất khác khi dùng tay không phá vây, lần trở lại từ đường này, bọn họ đã không còn chật vật như lúc trước. Xung quanh đầy rẫy người nằm ngang dọc, Trì Trọng Hành dọn bọn họ lại cùng một chỗ.

"Không cần làm vậy, đằng nào lát nữa bọn chúng cũng đều hòa vào thiên nhiên." Doãn Vụ Thi dốc ngược can xăng, không mấy kiên nhẫn đợi nó trút xuống hết.

"Đặt bọn chúng lại gần nhau sẽ giảm bớt ô nhiễm." Trì Trọng Hành nghiêm túc nói.

Động tác của Doãn Vụ Thi hơi dừng lại, can xăng suýt thì rơi xuống đất.

Hả?

Người này từ khi nào trở nên như vậy?

Doãn Vụ Thi ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy Trì Trọng Hành rất ít khi nói mấy lời mỉa mai thế này, quả thật có thể ghi danh sử sách.

Người này từ trước đến giờ chưa từng thể hiện cảm xúc rõ ràng, giống như bị bao phủ trong một lớp sương mù, nhìn không rõ, cảm xúc nội tâm đều được anh che giấu cẩn thận. Hiếm khi thân xác cứng nhắc kia lộ ra một khe nứt, vô cùng quý giá.

Doãn Vụ Thi phát hiện, dạo gần đây khe nứt đó dường như ngày càng lớn lên, người máy nhỏ rốt cuộc cũng có hương vị con người.

Trên mặt anh còn tia ghét bỏ chưa thu hồi, nhìn qua đáng yêu hơn so với bộ dạng nghiêm nghị thường ngày nhiều -- không ngờ có một ngày cô có thể dùng từ "đáng yêu" để nói về Trì Trọng Hành.

Nhưng vì chút đáng yêu thoáng qua trong giây lát đó, trong đầu Doãn Vụ Thi bất chợt nảy lên ý niệm khác thường.

"Tôi nói thật, bây giờ anh đi còn kịp." Doãn Vụ Thi ném can xăng đi, duỗi tay lấy đèn dầu trên giá.

Đèn dầu cô mới lấy từ dưới hầm ngục lên, ánh lửa lập lòe hắt lên mặt cô, đồng tử đen nhánh cũng sáng lên hai đốm nhỏ.

Trì Trọng Hành nhìn vào mắt cô, thấy được chân thành hiếm có trong đáy mắt.

Bình thường, Doãn Vụ Thi mà bày ra dáng vẻ này tức cô đang chuẩn bị giở trò lừa gạt, nhưng anh biết giờ phút này cô không nói giỡn.

Doãn Vụ Thi hạ quyết tâm đốt trụi phòng thi, dùng nét bút nghiêng xảo quyệt để giải đề. Phần tử kh ủng bố như cô rất có thể sẽ bị hệ thống trừng phạt, hơn nữa, lần cảnh cáo này sẽ không dễ dàng như lúc trước.

Bị xử phạt ở một nơi thế này không phải là chuyện nhẹ nhàng. Lần này có lẽ không chỉ đơn giản là tước quyền lựa chọn môn thi của cô.

Cô biết rõ hậu quả, nhưng vẫn nhất quyết muốn làm.

"Tôi cũng nói thật, tôi muốn đi theo em."

Doãn Vụ Thi thở dài: "Anh quên mất thân phận của mình rồi đúng không? Nếu bây giờ anh rời đi, hệ thống cùng lắm xem như anh không làm nổi ủy viên kỷ luật. Nhưng chốc nữa khi ngọn lửa bùng cháy, anh sẽ trở thành đồng phạm với tôi, tội càng thêm nặng."

Trì Trọng Hành lấy huy hiệu ủy viên kỷ luật trong túi ra, anh cong ngón tay búng nó lên cao.

Anh không chụp nó lại, huy hiệu rơi xuống đất, một tiếng "keng" giòn vang, sau đó nhanh chóng bị xăng lan ra bao phủ.

Anh bình tĩnh nói: "Vậy cứ tính theo tội mà trừng phạt."

Doãn Vụ Thi trầm mặc một lúc: "Vì sao?"

"Vậy còn em?" Trì Trọng Hành dừng động tác đang làm, đứng thẳng người nhìn cô: "Đừng nói là vì đòi lại công bằng cho Thần Hồ, em biết em không lừa được tôi đâu."

Doãn Vụ Thi: "... Anh đây hiểu tôi nhỉ."

Cô thu lại vẻ mặt phởn phơ, biểu tình lộ ra một chút nghiêm trang hiếm thấy: "Kẻ ẩn nấp giữa chúng ta đã cố gắng cản trở, kéo dài thời gian đến như vậy, tôi càng không muốn kẻ đó đạt được ý nguyện -- Tôi chỉ muốn xem thử, nếu không thể ngăn cản chúng ta hoàn thành bài thi, kẻ đó sẽ làm gì."

Không chỉ để xem người này sẽ hành động thế nào tiếp theo, đây cũng là một loại thị uy thầm lặng --

Ngay cả khi kẻ nọ hao tổn tâm cơ đánh thuốc thí sinh, lấy trộm cuốn sổ, cô cũng có thể dựa vào những chi tiết khác vẽ nên giả thiết phòng thi, không chỉ hoàn thành bài làm, cô còn hoàn thành sớm hơn dự liệu. Còn thủ đoạn hèn hạ gì thì cứ tung ra hết đi, bọn họ sẽ hợp tác đến cùng, thuận tiện tặng cho kẻ đó một suất miễn phí trải nghiệm cảm giác bị bánh xe công lý cán qua mặt.

Đừng nghĩ đứng về phía hệ thống là chuyện hay ho, đối nghịch với đại chúng nhân dân sẽ không bao giờ có kết cục tốt.

Ánh sáng chính nghĩa luôn bao trùm mặt đất.

Về việc xử phạt gì đó, xưa nay Doãn nào đó chưa từng xem trọng vấn đề này.

Nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa, huống hồ vòng thi này cũng bắt nguồn từ sự trừng phạt của hệ thống. Muốn phạt cứ phạt đi, cùng lắm thì thi lại một lần.

Doãn Vụ Thi biết cô có hơi tức giận lúc đưa ra quyết định này, nhưng cô không muốn kiềm nén, thậm chí còn thấy hưng phấn trong lòng.

Đây không phải lần đầu.

Bắt đầu từ con dao rọc giấy trong phòng thi nghệ thuật, bọn họ vẫn luôn bị bóng ma ẩn danh bao phủ không dứt, giống như khối u ác tính ẩn mình che giấu.

Cô không muốn phối hợp diễn nữa.

Cô muốn phơi bày tất cả ra ánh sáng, để hệ thống cao cao tại thượng cũng phải nhìn một cái, để xem thứ âm mưu thấp hèn khiến các thí sinh hãm hại lẫn nhau của nó, thật ra chẳng là thá gì.

Trì Trọng Hành không hề do dự mà đón nhận đèn dầu từ tay cô.

"Vậy chúng ta cùng nhau nhìn xem."

Thủy tinh vỡ toang văng tung tóe, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.

Động cơ xe buýt nổ một tiếng, thầy Từ kéo phanh tay, thân xe bắt dầu di chuyển chậm rãi.

Có đốm lửa bập bùng phản chiếu trong gương chiếu hậu, khói bốc càng lúc càng ngùn ngụt, nuốt trọn những căn nhà thấp bé. Ngọn lửa lan theo cơn gió, điên cuồng lan tới phía bọn họ đang đậu xe ngoài cổng thôn, như con mãng xà tham lam ngoác mồm. Giữa thanh âm phừng phực, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, Cao Thuật nôn nóng nhìn về phía từ đường, ngó trái ngó phải vẫn không thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Thầy Từ cũng gấp đến độ trán rịn mồ hôi, ông gân cổ gọi Cao Thuật: "Đã thấy người chưa?"

Cao Thuật cũng to tiếng đáp lại: "Không thấy!"

Rồi cậu quay đầu rống với tóc vàng: "Đè anh ấy lại!"

Tóc vàng dù bận rộn cũng tranh thủ đáp một tiếng -- Tiểu Điền cùng cậu tóc vàng đang kéo tay Lam Xuân Kiều ra khỏi cửa sổ, trong xe hỗn loạn không khác gì bên ngoài.

Lợi dụng sức gió, ngọn lửa lan nhanh hơn mọi người tưởng tượng nhiều, chớp mắt đã lan tới mảnh đất trống đậu xe. Mặc kệ mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, thầy Từ đã chuẩn bị đạp chân ga.

Lại chờ thêm 20 giây, không, 25 giây nữa, nếu bọn họ chưa tới...

Hay là chờ nửa phút?

Trong tầm mắt ông đột nhiên xuất hiện làn nước, ông dụi dụi mắt, nghi ngờ mình gặp phải ảo giác.

Nhưng không.

Thôn xóm chìm trong ánh lửa và làn khói dày đặc, thế nhưng từ hướng thần hồ, thủy triều trào dâng chảy vào làng. Lửa nước phân tranh, giống như có bức tường vô hình ở giữa -- một bên là tội nghiệt thiêu đốt, một bên là sóng nước bao la.

Trận pháp trong từ đường bị đốt sạch, phá hỏng toàn bộ, vị thần sống dưới đáy hồ bao lâu nay rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời trước khi tan biến.

Dười màn nước, hai bóng người chạy tới hướng xe đậu.

Cao Thuật thở một hơi nhẹ nhõm, giọng nói không giấu được tia run rẩy: "Bọn họ tới rồi!"

Doãn Vụ Thi bước nhanh lên xe, Trì Trọng Hành theo sát lên sau, cả hai người bọn họ đều ướt đẫm.

Cửa xe từ từ khép lại sau lưng bọn họ, thầy Từ đạp chân ga, chiếc xe phóng như bay ra đường lớn, bỏ lại ngọn lửa hừng hực đằng sau.

Những thanh âm ồn ào dần biến mất, chỉ còn tiếng máy móc của hệ thống vô cùng rõ ràng: "Kiểm tra phát hiện số liệu phòng thi có điểm bất thường, kỳ thi kết thúc."

Môn bắt buộc: Khoa nền tảng cơ sở - Toán học.

Thời gian làm bài: 22 tiếng 47 phút.

Thí sinh 02013-01011000, thí sinh 02013-47991057 có hành vi vi phạm kỷ luật.

Bắt đầu tiến hành đánh giá...

Kết thúc đánh giá.

Kết quả đánh giá: Không hoàn thành bài thi.

Thí sinh 02013-01011000, thí sinh 02013-47991057 gây ra thiệt hại không thể khắc phục cho phòng thi, đánh dấu kỷ luật. Phòng thi tạm thời đóng cửa.

Quyết định xử phạt: Kết quả làm bài của thí sinh 02013-01011000, thí sinh 02013-47991057 không có hiệu lực, xử phạt một lần thi lại, lập tức chấp hành.

Lựa chọn môn thi ngẫu nhiên...

Môn thi được chọn: Khoa nền tảng cơ sở - Vật lý.