Tỉnh Mộng

Chương 42: Cầm tù

Doãn Vụ Thi dựa vào tường, lén lút thò đầu ra dò xem.

Cửa sau bị người vây quanh, cô chỉ có thể chạy ra cửa chính, hi vọng phòng thủ bên đó sẽ lỏng lẽo hơn.

Cửa chính chỉ có 2  thôn dân canh gác, trên mặt viết Nhâm, Quý, tay cũng cầm taser X26.

Cũng may chỉ có hai người.

Trước khi chạy trốn, Trì Trọng Hành đã dặn cô: Súng kích điện này có thể phóng ra phạm vi khoảng 7 mét.

Cô không có vũ khí, trong túi chỉ có một cái màn thầu cứng như đá và một cây bút bi nên chỉ có thể đánh áp sát, nói cách khác, cô cần ra đòn trong một lần duy nhất, không có cơ hội thứ hai, nếu không sẽ bị người khác kích điện.

Cửa sau chưa có động tĩnh gì, những người đó có lẽ đang thăm dò tình hình ở bên ngoài, chưa tùy tiện vào từ đường-- một khi bước vào, bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện bên trong chỉ có một người.

Doãn Vụ Thi vốn có thể đợi khi Trì Trọng Hành xô xát với đám người kia, nhân lúc loạn lạc cô trốn đi. Người ở cửa trước nghe thấy tiếng động bên trong nhất định sẽ vào xem, cô cứ thế chạy thoát không trầy xước gì.

Nếu là trước kia, Doãn Vụ Thi thật sự sẽ làm hành động thiếu đạo đức đó, tử đạo hữu bất tử bần đạo(*), huống hồ người kia còn là Trì Trọng Hành, cô bán anh còn muốn giảm giá 50%.

   Tử đạo hữu bất tử bần đạo - 死道友不死贫道: mình sống là được, còn bạn bè gì mặc kệ, sống chết mặc bay

Nhưng hiện tại--

Doãn Vụ Thi nhớ lại vài phút trước.

Trì Trọng Hành biết cô xưa nay hiếu thắng, loại chuyện lâm trận bỏ chạy thế này cô sẽ không làm, anh còn tưởng sẽ phải hao công tốn sức khuyên cô rời đi. Nào ngờ Doãn Vụ Thi đồng ý dễ dàng như vậy, anh không khỏi sửng sốt.

Cô duỗi tay vỗ vai anh: "Đừng sợ, chờ tôi trở lại cứu anh."

Vẻ kinh ngạc trên mặt Trì Trọng Hành dẫn chuyển thành ý cười, anh ngẩng đầu lên, trong mắt như chứa ánh nắng: "Được, tôi chờ em trở lại."

Nếu cô không xử lý hai người ngoài cửa, để bọn họ nhập bọn bao vây Trì Trọng Hành, chỉ sợ anh sẽ bị tế lên giá ngay lập tức. Trì Trọng Hành đã nói sẽ đợi cô trở lại cứu anh, hiếm khi thấy tổ trưởng Trì nghe lời như vậy, huống hồ cô cũng đã hứa, đâu thể để người ta thất vọng.

Thôi vậy, làm được cái gì thì hay cái đó.

Doãn Vụ Thi cởi áo vải thô ráp trên người xuống, cô nhẩm trong đầu.

Ba, hai, một.

Cô ném cái áo lên đầu thôn dân Nhâm ngoài cửa.

Tầm nhìn bị cản trở, gã ta lập tức kêu lên. Trước khi thôn dân Quý kịp phản ứng lại, Doãn Vụ Thi nhảy từ trên tường xuống.

Cô nhắm chuẩn xác, nhảy xuống đáp lên người thôn dân Quý, toàn bộ trọng lượng đè lên lưng gã ta. Gã ngã xuống, cả người bị đè đến nghẹn thở.

Đòn này đủ để gã ta choáng váng 20 phút, nhưng Doãn Vụ Thi không có ý định cho gã thời gian hồi phục.

Đầu gối cô đè nặng bả vai thôn dân Quý, trọng lượng của người trưởng thành khiến gã ta nhất thời không giãy giụa được, hai tay cô nắm chặt cổ gã, không chút lưu tình mà bẻ về hướng trái

__

"Rắc" một tiếng ê buốt.

Bẻ khớp cổ luôn là đòn trí mạng đối với động vật có xương sống, gã lập tức xụi lơ trên mặt đất.

Liếc mắt thấy bóng đen vụt đến, là thôn dân Nhâm đã cởi được áo trùm đầu. Doãn Vụ Thi lăn một vòng, tránh đòn kích điện phóng tới, thuận tiện đẩy thi thể thôn dân Quý về phía người nọ. Thôn dân Nhâm bị động tác của cô làm bất ngờ, gã ta hơi dừng lại. Doãn Vụ Thi nghiêng người đá vào vị trí phía sau đầu gối của gã ta, gã mất trọng tâm, lập tức ngã nhoài xuống đất.

Cú ngã này không nhẹ, thôn dân Nhâm vất vả lắm mới bò dậy được. Gã lảo đảo tới gần Doãn Vụ Thi, tay cầm chặt khẩu súng, nhắm thẳng người cô.

Sau những cái giá phải trả nãy giờ, thắng lợi cuối cùng cũng đến với gã -- chỉ cần bóp cò súng, kẻ đáng giận đến từ xứ khác này sẽ lập tức nằm im như thi thể trên mặt đất.

Máu trong từ đường cũng đã sắp cạn, kế tiếp có thể dùng máu con ả này đổ vào.

Gã chậm rãi siết chặt ngón tay.

Nhưng không ấn được cò súng.

Cơn đau khoan thai tới muộn, thôn dân Nhâm lau cổ, lúc này mới phát hiện tay đã thấm đầy máu. Súng kích điện rơi xuống, gã há miệng th ở dốc, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.

Gã ngã ngửa, cát bụi xung quanh tung lên như mây mù. Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong võng mạc gã là Doãn Vụ Thi cách đó năm bước, cô hơi rũ mắt, khuôn mặt dính máu, không một tia cảm xúc.

- - Trong tay cô là cây bút bi đang nhiễu từng giọt máu đỏ thẫm, dung hòa cùng đất bụi, ngưng tụ thành một chấm đen.

Nhóm NPC này chết quá sớm, cho nên không nhìn thấy được cảnh vị sát thủ lãnh khốc vô tình này nhìn chằm chằm mớ hỗn độn trên mặt đất, sau đó dùng sức khạc nhổ.

Ban nãy cô ra tay quá gấp rút, không rảnh canh góc độ, chỉ nhắm thẳng động mạch chủ mà đâm, lúc đó cô đang rống gào ở bên cạnh, thế nên không tránh né được, máu gã ta phun vào cả miệng cô. Hương vị vô cùng khó tả, sắc mặt cô càng thêm khó coi..

Doãn Vụ Thi chùi vết máu còn dính trên lông mi đi, cô cúi người nhặt hai cây súng lên, chạy ra ngoài, không quay đầu lại.

Cùng lúc đó, ở một bên đường cách nhà Tiểu Minh không xa, Bạch Hoa mở một chai nước, ngửa đầu uống ừng ực, rồi duỗi tay khều Cao Thuật: "Uống không?"

Cao Thuật nhìn cậu một cái: "Tôi không khát, cậu uống đi."

"Còn bướng cái gì, mặt mũi cậu trắng bệch rồi kìa." Bạch Hoa nâng gọng kính: "Nếu không khỏe cậu cứ ngồi nghỉ một lát đi, khu vực này cũng không còn bao nhiêu, để tôi đi dò là được."

Cao Thuật không nói gì.

Không phải cậu không khỏe, mà là trong lòng có tâm sự.

Trước kia bạn bè đều nói cậu có chuyện gì đều biểu lộ ra hết không giấu được, tuy là không nói nhưng cả người nhìn cứ như ốm bệnh.

Ánh mắt Cao Thuật rơi xuống khuôn mặt Bạch Hoa, nét lo lắng kia không giống giả vờ.

Mọi thứ hôm nay đều vội vã, cậu không có nhiều thời gian trao đổi tin tức với Doãn Vụ Thi, trước bao nhiêu cặp mắt như vậy cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ kịp nói về chuyện Tháp Lam nhân lúc không ai chú ý.

Cậu không biết Doãn Vụ Thi và Trì Trọng Hành thăm dò được gì ở từ đường, nhưng theo lời ẩn ý của hai người họ, rất có khả năng bọn họ tìm được chứng cứ bất lợi đối với Bạch Hoa.

Trì Trọng Hành bảo cậu đi theo Bạch Hoa, còn dặn dò cậu phải cẩn thận.

Đối với sự tình hôm qua, Cao Thuật cũng không phải không có suy đoán. Người trong phòng cậu là khả nghi nhất, ngoại trừ bản thân và Tiểu Đường đã biến mất ra -- mà trông cậu ta cũng không giống người chơi cấp cao, chỉ còn lại Lam Xuân Kiều và Bạch Hoa, Cao Thuật tin tưởng ai hơn không cần phải hỏi.

Bạch Hoa nhét chai nước vào túi quần, bởi vì túi quần không lớn, bỏ chai nước vào có vẻ hơi quá đáng, Bạch Hoa vật vã một hồi. Vừa ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng trước mặt, cậu sợ tới mức "Á" một tiếng, sau đó mới tập trung ngắm kỹ, rồi lại "Á" cái nữa.

Cao Thuật theo đó nhìn theo, suýt nữa cũng "Á" một tiếng.

Một tên sát nhân nửa người nửa máu đứng trước mặt bọn họ, hai tay còn cầm hai súng kích điện.

Doãn Vụ Thi dùng mu bàn tay lau mặt, vốn ban đầu nhìn cô cũng không đến nỗi, ai ngờ càng lau càng thêm đáng sợ.

Cao Thuật há miệng: "Chị..."

"Chị và Trì Trọng Hành mới vào từ đường trong thôn, tìm được thi thể của Tiểu Đường, cậu ấy bị thôn dân hiến tế rồi." Ngữ khí Doãn Vụ Thi vội vàng: "Hành tung của bọn chị bị thôn dân phát hiện, Trì Trọng Hành còn đang ở từ đường, chị phải đi cứu anh ấy."

Cô nhét một cây súng kích điện vào tay Cao Thuật: "Nếu dân làng đã xé mặt nạ, ở lại nơi này rất nguy hiểm, cậu mau dẫn mọi người đến bên hồ đi, đám thôn dân không dám tới gần đó đâu, tạm thời sẽ an toàn."

Giọng nói cô vững vàng, nhưng thực chất Doãn Vụ Thi không có bằng chứng nào mang tính quyết định.

Cô đang đánh cược.

Chuyện tới nước này, không đánh cược cũng không có cách nào khác.

Huống hồ, cô tin rằng mình nắm được phần thắng.

Đối với một thôn xóm sinh hoạt gần nước nhiều năm như vậy, đáng lẽ đánh bắt cá phải là một nghề quan trọng, nhưng trong thôn thậm chí không có nổi một bộ dụng cụ ngư nghiệp tử tế nào. Cần câu làm từ tre trúc, đã vậy còn trông đợi người xứ khác đến bắt cá, chứng tỏ bọn họ đã rất lâu không câu cá ở hồ thần. Hơn nữa, phỏng theo tính cách của Thần Hồ, sao nàng có thể chung sống với mấy con cá hung dữ đó mà tiếp tục phù hộ dân làng được?

Kết hợp hình ảnh đuôi cá trong bích họa với ngoài thực tế, Doãn Vụ Thi có chút suy đoán. Giữa thôn dân và Thần Hồ đã không còn là quan hệ giữa tín đồ cung phụng và vị thần bảo hộ nữa, rất có thể máu hiến tế trong từ đường là thứ kiềm hãm sức mạnh của Thần Hồ.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa sắt đóng lại, Trì Trọng Hành mở mắt ra.

Cảm giác tê nhức toàn thân còn chưa biến mất, việc cúi đầu cũng không dễ dàng gì. Anh cẩn thận xoay cổ tay trái, ngoại trừ vết sẹo cũ, gần xương cổ tay có thêm một vết thương mới.

Anh mới rạch một đường.

Để làm ký hiệu cho Doãn Vụ Thi.

Vết thương cũ đã kết thành sẹo, nó đã ở trên tay anh mấy năm. Kỳ thật trên người anh không ít thương tích, chính anh cũng không nhớ rõ từ đầu mà có, cũng không quá để ý, đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ vết sẹo này. Vết sẹo khá rộng, chắc chắn không phải do vật nhọn tạo thành, phỏng chừng là do vật góc cạnh đập vào.

Vết thương mới còn đang rỉ máu, anh cũng chưa hồi phục được hết sức lực, nhưng anh mặc kệ, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một nhà tù bên dưới từ đường.

Lúc khuyên nhủ Doãn Vụ Thi rời đi, anh nói sẽ để lại ký hiệu cho cô nếu bị bắt, thật ra chỉ là lời lừa gạt để cô an tâm. Anh cho rằng giết hai thôn dân sẽ chọc tức bọn họ, sau đó anh sẽ giẫm lên vết xe đổ của Tiểu Đường, bị đóng đinh trên giá chữ thập, thế nhưng lại không.

Sau khi kích điện, bọn họ liền ném anh ở đây, tạm thời chưa có ý định hiến tế, chỉ nhốt làm nguồn dự trữ.

Bên dưới lòng đất, dù có đèn dầu trên tường chiếu xuống, ánh sáng ở đây vẫn vô cùng ít ỏi. Anh chỉ có thể nhìn thấy trong phòng giam này có một đống đồ vật đen thui không thấy rõ, trông giống như hình người.

Trì Trọng Hành tốn rất nhiều sức lực mới có thể trở mình như con cá mặn, ngay lúc anh úp mặt xuống, khuỷu tay chống đỡ không vững, ăn phải một hớp bụi.

Anh kịch liệt ho khan, rồi bò về trước từng chút một.

Khoảng cách dần rút ngắn, những vật thể kia chậm rãi trở nên rõ nét.

Đó là một chồng thi thể.

Dưới ánh đèn dầu nhập nhòa, một xác chết để lộ cổ tay ra ngoài. Trì Trọng Hành thở hổn hển, chớp mắt mấy lần.

Mồ hôi chảy vào mắt đau rát, anh đợi vài giây, tầm nhìn rốt cuộc cũng rõ dần.

Đó là cánh tay trái.

Gần xương cổ tay có hai vết thương, một vết thương cũ đã kết sẹo, một vết thương mới hình thành không lâu, có thể nhìn thấy vùng da xung quanh còn hơi sưng đỏ.

Trong không gian tĩnh mịch kín mít, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của anh.

Trì Trọng Hành duỗi tay nắm cánh tay kia, kéo thi thể đó ra ngoài.

Sức lực chưa phục hồi được hết, một tay anh không chống trụ được nửa thân trên, cằm anh gác trên nền xi-măng gồ ghề, cọ đến rách da, anh mặc kệ, liều mạng kéo cái xác kia ra.

Anh đặt thi thể ở nơi đèn dầu có thể hắt tới.

Trái tim Trì Trọng Hành đập như tiếng sấm, không biết do mệt, hay do đáp án sắp được hé lộ khiến anh căng thẳng. Anh có thể cảm nhận được những nhịp đập thình thịch ở dưới xương sườn, cả cơ thể anh cũng run rẩy theo.

Anh ngẩng đầu nhìn lên thi thể kia--

Đó là khuôn mặt của anh.