Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 112

Không đạt được mục đích nên Bạch Lục Kỳ trở về phòng với vẻ mặt nhăn nhó không cam tâm, cô tức tối lẩm bẩm một mình: “Con nhỏ đó rốt cuộc có gì tốt mà ông nội cũng đứng về phía của nó chứ thật là tức chết mà”.

Buổi tối, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đến Bạch gia như đã hẹn trước, anh mặc vest màu tím than lịch lãm còn Kiều Uyển Vũ thì diện một bộ váy dài quá gối bằng chất liệu voan nhẹ nhàng thanh thoát, áo của cô thì may bằng vải gấm có thêu hoa tổng thể bộ váy áo màu trắng tuy là đơn giản nhưng lại thanh thuần quý phái, trang nhã lịch sự.

Tề Lăng Hạo và Kiều UyểnVũ cùng lên tiếng chào hỏi gia đình: “Thưa ông bà và hai bác tụi con mới tới ạ”.

Phương Vân tươi cười lên tiếng: “Hai đứa mau ngồi đi con”.

Lý Tương Cầm ngồi đối diện với Kiều Uyển Vũ bà lên tiếng hỏi: “Đây chính là cháu dâu của bác có đúng không hả Hạo?”.

Tề Lăng Hạo gật đầu: “Dạ xin giới thiệu với hai bác đây là Uyển Vũ vợ của con”.

Lý Tương Cầm quay sang mỉm cười với Kiều Uyển Vũ: “Con xinh quá nhìn cứ như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra vậy đó”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngượng: “Bác gái quá lời rồi ạ”.

Bạch Lục Kỳ từ trên lầu đi xuống rồi ngồi bàn ăn với ánh mắt như muốn phóng ra tia lửa điện vào người của Kiều Uyển Vũ.

Bạch Lục Phong thấy Bạch Lục Kỳ bước xuống mà không chào hỏi ai hết nên lên tiếng nhắc: “Lục Kỳ, Lăng Hạo và Uyển Vũ đến sao con không chào hỏi tiếng nào hết vậy hả như vậy rất là bất lịch sự đó nha”.

Bạch Lục Kỳ lúc này mới đứng dậy lên tiếng: “Lăng Hạo mới đến”, nói rồi sau đó liền ngồi xuống tỏ thái độ coi thường Kiều Uyển Vũ rõ rệt trong mắt.

Bạch Lục Tranh nhìn qua cũng biết là Bạch Lục Kỳ vẫn chưa thông suốt chuyện Kiều Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo đã kết hôn nên ông tằng hắn giọng lên tiếng: “Lục Kỳ còn Uyển Vũ nữa mà sao con không chào hỏi? Uyển Vũ là em dâu của con đó”.

Bạch Lục Kỳ dùng dằng rồi thẳng thắng lên tiếng đáp: “Lăng Hạo vẫn chưa kết hôn thì làm gì mà có em dâu chứ?”.

Tề Lăng Hạo cũng biết quá rõ tính cách ngang ngược cứng đầu của Bạch Lục Kỳ rồi nên lên tiếng trước: “Chị Lục Kỳ, em và Uyển Vũ đã kết hôn ở Pháp hơn năm năm rồi chẳng qua vì lúc đó công việc của cả hai đều quá bận rộn nên không mời hết mọi người đến dự thôi, cái này là lỗi của em xin chị đừng trách Uyển Vũ có được không hả?”.

Bạch Lục Kỳ không nhịn được nữa liền đứng dậy chỉ tay về phía của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng với thái độ cau gắt: “Lăng Hạo à, cô ta rõ ràng không xứng với em mà vừa xấu vừa đáng ghét lại chẳng môn đăng hộ đối với Tề gia và Bạch gia chút nào hết”.

Kiều Uyển Vũ rủ mắt cô biết gia thế là một điểm yếu để đem ra nói khi gả vào hào môn rồi nhưng mà vẫn có chút chạnh lòng.

Tề Lăng Hạo mỉm cười lên tiếng hỏi ngược lại: “Sao chị biết là không xứng chứ?”.

Bạch Lục Kỳ hất mặt lên đầy tự tin: “Chị đã điều tra hết mấy tiểu thư thuộc danh gia vọng tộc ở Vịnh Xuyên này rồi cô ta chẳng có tên trong danh sách của giới thượng lưu thì tức là loại nghèo kiết xác đi”.

Lý Tương Cầm đứng dậy kéo tay Bạch Lục Kỳ một cái rồi lên tiếng quát cô: “Bạch Lục Kỳ con có thôi ngay đi không hả? Tại sao con lại dám ăn nói với người khác như thế hả mau xin lỗi ngay đi”.

Bạch Lục Kỳ cứng đầu đáp: “Không đâu con sẽ không xin lỗi cô ta đâu, loại phụ nữ này chỉ là kẻ hám danh hám lợi vì gia thế của Lăng Hạo mới gả vào Tề gia thôi, nói không chừng chỉ là công cụ làm ấm giường cũng nên đó”.

“Bốp”.

Lý Tương Cầm nghe chính miệng con gái của mình nói ra mấy lời không hay xúc phạm đến người khác nhịn không được liền tát cô một cái: “Bạch Lục Kỳ con ngày càng lộng hành rồi đó, cho con đi học thêm văn hóa ở nước khác là để con ngày càng phát triển hơn chứ không phải ngày càng hống hách không biết điểm dừng là gì như thế”.

Bạch Lục Kỳ giẫy nãy lên: “Mẹ…mẹ đánh con vì cô ta sao?”.

Kiều Uyển Vũ thấy tình hình vì mình mà trở nên căng thẳng nên đứng dậy ngăn cản Lý Tương Cầm: “Bác gái à, chị Lục Kỳ vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện bác đừng đánh chị ấy nữa được không hả có gì từ từ nói…”.

Bạch Lục Kỳ dùng tay sỉ vào mặt của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng cáu gắt: “Cô không cần ở đây giả mù sa mưa nữa tôi thừa biết tâm cơ của cô rồi, loại tiện nhân như cô không xứng đáng gả cho Lăng Hạo cô nghe rõ chưa hả? Cô nghĩ mình là ai mà có thể trở thành thiếu phu nhân của Tề gia trở thành người thân của tầng lớp thượng lưu như chúng tôi chứ, tốt nhất cô nên cút cho khuất mắt tôi thì hơn”.

Bạch gia xưa nay gia giáo nghiêm minh nên khi nghe Bạch Lục Kỳ nói vậy Bạch Lục Tranh cau mày liền tỏ tỏ vẻ nghiêm nghị: “Bạch Lục Kỳ những lời mà ông nội đã nói với con lúc nãy con xem như gió thoảng qua tai có đúng không hả?”.

Bạch Lục Kỳ nhìn thấy sắc mặt tức giận đáng sợ của Bạch Lục Tranh liền cúi đầu: “Dạ con không dám ạ…nhưng mà ông nội à con chỉ muốn tìm người tốt nhất cho Lăng Hạo mà thôi con cảm thấy như vậy là không có sai”.