Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 86

Mãi tới khi trời chạng vạng tối, cơn sốt của Sở Lăng mới từ từ hạ nhiệt, bị chìm sâu trong hôn mê cũng bắt đầu có chút phản ứng.

Alex một tấc cũng không rời luôn canh giữ bên giường, mỗi một giờ lại đổi túi chườm đá cho Sở Lăng, cứ nữa giờ lại đút cậu uống nước, mỗi giờ lại sức thuốc cho cậu một lần.

Gore và Lôi nhìn thấy Alex như vậy, nguyên bản một bụng tức giận cũng tiêu tán hết, Gore chỉ có thể lắc đầu thở dài:

“Sớm biết như vậy, trước đây cần chi làm thế?”

Sáng sớm hôm sau, Sở Lăng cuối cùng cũng hạ sốt, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh dậy.

Gore đo lại nhiệt độ cơ thể và tiếp tục truyền dịch cho Sở Lăng, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh khàn khàn của Sở Lăng vang lên:

“Alex…”

Ba người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt đều hướng về phía Sở Lăng đang nằm trên giường, tựa hồ đang xác định xem có phải mình nghe nhầm hay không.

Alex bưng cốc nước đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn Sở Lăng sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.

Sở Lăng bất an lắc lắc đầu trên gối, thống khổ kêu nhỏ:

“Không….Alex….Không cần…Anh….anh tha tôi đi….”

Alex siết chặt cốc nước trong tay, trong lúc tức giận anh chỉ muốn cậu nhận mình đã sai, phải lên tiếng xin tha thứ, nhưng mà lúc này nghe thấy những lời vô nghĩa Sở Lăng nói trong khi hôn mê, anh chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn và hối hận.

Ray cũng bước tới, cùng Gore đứng bên cạnh giường nhìn Sở Lăng.

Sở Lăng vẫn tiếp tục hôn mê, nhíu nhíu mày, không ngừng nói năng lộn xộn:

“Mẹ ơi…người ở đâu….Lăng nhi nhớ người lắm…….Alex….vì sao anh lại không cho tôi đi….không…..không cần…..tôi chịu không được…..mẹ ơi…..đừng rời khỏi con….Lăng nhi sợ lắm…..con muốn trốn…..nhất định phải bỏ trốn…..con không thể ở lại được……mẹ ơi…..con nên làm gì đây…..trái tim con cũng không còn…..Alex…..trái tim tôi đã cho anh rồi…..tại sao còn không để tôi đi…..vì cái gì….”

Trong phòng vang lên vài tiếng hít thở sâu, ba đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn Sở Lăng đang nằm trên giường.

Sở Lăng dường như đang bắt đầu hồi phục lại tri giác, trong lúc nửa mê nửa tỉnh không ngừng đem tâm sự giấu sâu trong đáy lòng thì thầm: “Mẹ ơi….Lăng nhi muốn đi tìm mẹ…..mẹ rốt cuộc đang ở đâu…..Lăng nhi cô đơn lắm…… không…. Alex….. đừng ép tôi nữa…….tôi đã muốn yêu anh….. vì cái gì còn không chịu buông tha cho tôi ……không….. tôi sẽ không nói cho anh biết….. tôi không thể để anh biết ……tôi muốn chạy trốn ……chạy đi thật xa….. tôi…. tôi không nên yêu anh…”

“Ba” một tiếng, cốc nước từ trong tay Alex trượt xuống, rơi thẳng xuống trên mặt đất vỡ nát, anh nhìn chằm chằm Sở Lăng vẫn còn nằm trên giường khẽ thì thào, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Ray xoay qua nhìn Alex, than nhỏ một tiếng:

“Alex, chúc mừng anh.”

Alex trầm mặc hồi lâu, một lúc lâu sau mới ảm đạm nói:

“Chúc mừng cái gì? Chúc mừng tôi rốt cuộc có được thứ mình luôn ao ước…. lại tự tay phá hủy hết tất cả sao?”

Ánh mắt Alex nhìn Sở Lăng tràn ngập đau khổ xót xa, xoay người lảo đảo đi ra phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Ray và Gore cùng nhìn nhau, đều bất đắc dĩ thở dài, Ray nói:

“Nếu hai người rõ ràng đã yêu thương nhau, sao còn gây ra nhiều rắc rối như vậy? Đúng rồi, Gore, số dụng cụ ông cần tôi còn chưa mua hết a.”

Gore thở dài:

“Quên đi, không cần nữa, xem ra Alex bây giờ cũng rất đáng thương, tôi cũng bỏ qua cho cậu ta. Bất quá Alex ra tay cũng hơi quá đáng, may mà Jason là người tập võ, thể chất rất tốt, nếu không có mấy cái mạng cũng chỉ sợ không thể vượt qua được.”

Buổi chiều, Sở Lăng đã toàn toàn tỉnh táo, mặc dù vẫn còn suy yếu, nhưng tính mạng đã không còn gì nguy hiểm.

Từ lúc cậu tỉnh dậy, liền không mở miệng nói gì, bất luận là ai cũng không để ý trả lời, bất luận là Gore giúp cậu truyền dịch, hay thời điểm Alex bôi thuốc cho cậu, cậu cũng chỉ nhắm mắt lại không phản kháng, không ai biết cậu đang ngủ hay tỉnh, cũng không ai hiểu được trong lòng cậu đang nghĩ gì.

Mỗi khi không có Gore và Ray ở bên cạnh, Alex luôn ngồi bên giường, nhìn cậu, không ngừng xin lỗi Sở Lăng, nhưng cậu vẫn trước sau không hề đáp lại, cũng không biết cuối cùng cậu có nghe thấy hay không.

Hai ba ngày sau, vết thương của Sở Lăng cũng tốt lên nhiều, thân thể cũng bắt đầu hồi phục sức lực, có thể bắt đầu ngồi dậy ăn uống chút gì đó.

Lúc Alex đút hắn ăn cơm, uống nước cũng không có cự tuyệt, nhưng thủy chung chưa lần nào ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không nói gì với anh, bất luận Alex cố gắng cầu xin thế nào, cậu cũng không động đậy, chỉ ngồi xuất thần nhìn ra cửa sổ.

Ray gõ cửa thư phòng, bước lên đoạt lấy chai rượu trong tay Alex, quở trách nói:

“Alex, đừng uống nữa, hai ngày nay anh đã biến thành một tên bợm rượu rồi.”

Alex thở hắt ra, nâng tay quơ quào mớ tóc đen lộn xộn, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, trầm thấp nói:

“Nếu không uống rượu, tôi còn có thể làm gì?”