Max vẫn lạnh băng,ánh nhìn cũng không buồn cho Bội Bội,mà chĩ tập trung đút nước vào miệng Nguyệt Hàm.
Bội Bội thấy khó chịu vô cùng:-Sao không trà lời,anh đã quyết định lấy tôi rồi.Thì phải làm tròn trách nhiệmc,cô ta có là gi của anh thì tôi cũng mặc.Cã đời nay anh cũng phải bên cạnh tôi.
Chẵng đoái hòai gì tới Bội BỘi,Max vẫn ân cần nhìn Nguyệt Hàm.
-Xõang—
Bội bội nóng giận,quên đi nỗi sợ hãi người đàn ông không thể chọc giận.Một tay giựt lấy chén nước đập bể.
Tiếng vỡ làm Bội bội hỏang lọan,cô giật mình nhớ ra và thấy sợ,miệng lấp bấp:--tôi…tôi…
Ánh mắt hằn ra tia máu ngước lên nhìn Bội Bội.Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Bội Bội,hắn chỉ lập tức chuyễn sắc mặt trỡ nên nham nhỡ.Bước lại gần Bội bội kè sát vào tai Bội Bội ám muội
-Biết sợ…thì đừng chọc giận tôi.Tôi không dám chắc sẽ nương tai với vợ sắp cưới đâu.._Nói xong miệng hắn nhếch lên một bên.
Thì thào lời nói hắn làm Bội bội giựt bắn người.Tuy nghe hắn nói” Vợ sắp cưới” có phần hắn đã công nhận,nhưng sự thật Bội Bội vẫn cảm thấy rất đáng sợ.
--Ộc..ặc..ặc.._Đột nhiên gương mặt Nguyệt Hàm trở nên tím tái,trong trạng thái mê mang ,ho ra máu.
-Nguyệt Hàm!_Hắn chạy đến lau máu trên người Nguyệt Hàm.Nhìn thấy dòng máu đen đậm,hắn càng điên tiết.
Nhanh như chóp,hắn bóp cỗ Bội bội đẫy vào cột đứng.Nghiến răng nghiến lợi:-Tại sao cô ấy lại trở nên như thế,cuối cùng các người đã cho uống thuốc gì hả?.
Lại bị hắn thô bạo,Bội bội khó thỡ,nước mắt liền chảy ra.Nhìn hắn ra trông đôi mắt long lanh vô tội.:-….t..ôi..h..ô..g …ế..t? (tôi không biết)
-Mau kêu ông cô đến đây.!_Gằng giọng lãnh khóc.Hắ7n hất Bội Bội ra,khiến cô ngã nhào xuống đất.
Sau khi Tộc Trưỡng đến.Ông khám xong lại có vẻ trầm ngâm.Ông cầm bàn tay Nguyệt
-Độc đã đi vào các cơ quan ,không lâu nữa nó sẽ thấm vào máu. Thuốc giải cũng không còn tác dụng nữa._Giọng nói trầm ngâm,mang chút lo ngại.Tộc Trưỡng vuốt vuốt râu dài.
-Còn cách nào khác!_Hắn trầm giọng lạnh như hàn băng ở bắc cực.
-Bội Bội,ngay ngày mai con dẫn Max và cô gái đ1o lên núi đi,chỉ có thể ngâm vào nước thiêng.
-Ông không được,nới nước thiêng là mạch máu của Tộc,nếu ngâm vào đó,nước thiêng sẽ vấy bẫn.Tộc ta phải làm sao?_Bội bội nhíu mày.
-Giờ không còn cách nào khác.Con chuẫn bị đi.Ta còn chưa trừng phạt con ,cả gan hạ độc người khác,lỗi này khi về ta sẽ xữ sau.Không cãi nữa mau làm ngay cho ta._Tộc Trưỡng nghiêm giọng lớn tiếng.
Ông.._Bội Bội phụng phịu,ấm ức.Cô thấy khó chịu dậm chân bỏ đi ra.
-Cậu cũng nên giữ đúng lời hứa_âm trầm không mặn cũng không nhạt,lời nói Tộc Trưỡng như 1 lời nhắc nhỡ hắn.Sau đó ông quay lưng bước đi.
Max hít lấy 1 hơi đầy sát khi,sự thâm trầm trong đôi mắt sâu ánh lên như ma thần.Max lại gần Nguyệt Hàm,lập tức sắc mặt dịu hẳn,tay vuốt ve mái tóc cô.:-Tính mạng của em là do anh quyết định,em nhất định không được tự tiện sử dụng.Phải đợi anh!
Sáng hôm sau Bội Bội đưa Max và Nguyệt Hàm lên núi tới chỗ nước thiêng.
Max Cỗng theo Nguyệt Hàm trên lưng,mặc kệ vết thương vẫn còn chưa hoàn toàn lành lặng ở vai.
-Gần chiều rồi,hay nghĩ ngơi một chút ăn gì đi.Sáng giờ đi được một khỏang xa rồi đấy._Bội Bội dừng bước chân.Quay lại nhìn Max nói.
Max sức thì vẫn đủ khả năng đi tiếp,chỉ sợ Nguyệt Hàm,nên không nói tiếng nào bế lại gốc cây đại thụ lớn.Sắc mặt Nguyệt Hàm ngày càng xanh xao,trong gầy đi rất nhiều chỉ sau 1 tuần.
Bội bội khó chịu hất mặt đi không muốn nhìn.Đột nhiên cô trông thấy thứ gì mặt sáng ngời.Hấp tấp chạy đi.
-Max,anh xem này là Hoa Độc.Haha,cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó_Bội Bội hái nhanh ba chân 4 cẳng chạy tới khoe với Max,nụ cười xinh toe toét cười.
Tiết thây Max lại chẵng quan tâm đến,chĩ phớt lờ liếc qua cây hoa trên tay Bội Bội,buồn chán đáp:-Đó là thứ gi?
-Là hoa Độc,loài hoa Độc nhất ở khư rừng này,ai ăn phải chúng tức khắc sẽ bị tắt nghẽn mạch máu.Cơ tim không co bóp được mà chết.Nhìn xem hoa rất đẹp phải không.Mỗi cánh hoa điều có 1 màu khác nhau,chúng tôi chỉ biết gọi tạm nó là Hoa độc chứ chưa có tên.Hồi nhỏ tôi từng theo ông lên núi vô tình ông hái được và kễ tôi nghe.Mới đầu tôi xém chút đã ăn nó vì laòi hoa này rất đẹp và đáng yêu._Bội bội mắt sáng ngời,miệng không ngừng nói nói cười cười.Cô cũng thấy thích vì hắn đã trả lời mình,bằng giọng không đáng sợ.Như tiếp thêm phần vui vẻ cho Bội Bội nhanh chóng quên đi sự ganh tỵ.
-Độc thế còn hái theo làm gì?_Hắn nheo mắt,có cái nhìn cảnh giác và tò mò.
-Hoa này rất hiếm thấy,nếu thấy nó tất nhiên đem về nghiên cứu rồi.Ông tôi là bậc thầy về chế thuốc.Những thứ cây hiếm thế này không dễ bỏ qua được…Anh đừng lo tôi sẽ làm hại anh và cô gái kia.Hiện giờ thì tôi sẽ giúp cô ta tỉnh lại,nhưng sau này thì tôi không hứa_Nhìn ánh mắt hắn nó thấy bực bội,ánh nhìn hắn với Bội Bội sao không thể đầy thiện cảm yêu thương như nhìn Nguyệt Hàm.Lúc nào cũng lạnh băng và đáng sợ.Bội Bội vênh mặt nói dỗi.