-Họ vào được rồi.Nhưng sao máy bay hình như đang rơi._Lạc Thần,Lạc Tư,Phúc Hoàng và mọi người hoang mang,mắt không rời màn.
Phúc Hoàng cố gắng rà tín hiệu liên lạc với Max.
-Max,anh không sao chứ.anh có nghe tôi nói gì không?
Max gần như hít phải 1 ít thuốc.Hắn không thể mở miệng nói chuyện được.
Nguyệt Hàm đột nhiên. Chạy đi tìm dụng cụ phá cửa.cô nhìn thấy 1 bình thở oxi.vui mừng chạy đeo vào cho Max.
Max ngạc nhiên nhìn cô.
--EM mau đeo vào đi,anh không cần.
Cô tuy bịt miệng,cô nhường lại bình thở nên không nói được.anh mắt cô đầy sự lo lắng,quan tâm và cả kiên cường.cô lắc đầu nhìn Max.”Xin hãy tin em”
Max có thể nói chuyện được,thống báo ngay cho Phúc Hoàng.
Họ Nhìn thấy máy bay đang bay dần lên cao.ai cũng mang sự vui mừng
Cô thông minh.Nhớ ra con dao rọc thép của mình ở dưới đế giày,phòng nguy hiễm.có cơ hội lấy ra sử dụng.
Cô nhanh chóng cắt.để thóat khỏi.tống khí độc phần àno ra ngaòi.
Do mảnh dao quá bén.Tay cô chãy rất nhiều máu.
Max lo lắng.anh quát:-ĐỪNG CẮT NỮA.EM NGHE KHÔNG,CẮT NỮA TAY EM SẼ BỊ THƯƠNG NẶNG.!
Cô kiên quyết,cuối cùng lỗ hở đã tống ra 1 luồng khí.
Cô quay qua vui mừng.Mìm cười nhìn Max.
-Em làm được rồi.Có lão đại em không sợ.
Max nhìn Nguyệt Hàm đầy yêu thương,trong lòng hắn ấm đến lạ lùng.Hắn giở bình thở ra hôn lên môi cô.
Nhưng đột nhiên mắt Nguyệt Hàm từ từ nhắm lại rồi ngã xuống,rời khỏi bờ môi hắn.
-Nguyệt Hàm…Nguyệt Hàm…tỉnh dậy đi.Nguyệt Hàm…._Hắn mất bình tĩnh,nóng ruột gương mặt đầy hốt hảong gọi tên cô.Nhưng hắn phải điều khiến.1 tay kéo cô lại.
--Em tĩnh dậy cho tôi…..Không được...không được nhắm mắt..._Hắn thở mạnh,tim hắn đập thật nhanh.