Khay thứ nhất được mở ra, trên khay là hai thảo dược được đưa đến để mọi người đoán mùi, nhưng trớ trêu thay, cả hai loại ấy đều không có mùi đặc trưng, chỉ có hương cây cỏ hòa cùng mùi hương của nắng, và chúng đều có mùi như nhau, người thường khó tài nào đoán được.
- A Quân, ngươi ngửi thấy mùi gì khác lạ không?
- Một cái thì quá xa lạ, tiểu thú đoán không ra, nhưng cái còn lại thì khác đơn giản, chúng tuy khá giống nhau về hương thơm, nhưng một loại thì tạo cho người ta cảm giác gắt mũi không ngửi quá gần, còn một loại lại làm dịu đi sự gay gắt đó, chứng tỏ là có sự tương khác với nhau. Mà hương thơm làm dịu đi cơn khó chịu kia thì chỉ có thể là loại cây thuộc họ hoa Hoàng Lan mà thôi, còn loại tương khắc với chúng, A Quân chưa từng nghe qua.
( Hoàng lan: một loại thảo dược an thần)
- Tương khắc với Hoàng Lan? Trên đời này có ư, không thể nào, Hoàng Lan là một loại dươc liệu có thuộc tính ôn hòa, là loại thuốc an thần có độc tính thấp nhất và không có tác dụng phụ với bất cứ loại dược liệu nào ... vậy loại còn lại là gì đây?
- Một loại màu vàng là hoàng lan, một loại còn lại màu đen, đó chính là một hạt mè đen đó chủ nhân, chúng nhìn có vẻ tương khác nhau, nhưng thực chất là hạt mè đen tạo cho ta cảm giác gắt mũi ấy lại được tính an thần của hoàng lan ắt lại, tạo nên cho ta suy nghĩ rằng chúng khắc nhau mà thôi.
Đúng vẫn là đơn nhi sáng suốt, nàng nhanh chóng gỡ bịt mắt, ghi nhanh tên thuốc vào tờ giấy được để sẵn trên bàn và đi tới bàn tiếp theo. Cứ như vậy, sự ăn ý của ba người làm vòng thí khảo nhanh chóng kết thúc. Nàng không còn nghi ngờ gì với kết quả bảy trên bảy, nhưng còn hắn ta, Trần Tang, hắn ta đơn thương độc mã mà chỉ hoàn thành sau nàng một thời gian ngắn với kết quả tối đa, khiến nàng không khỏi bang hoàng nhìn hắn bằng một con mắt khác.
Hắn cũng vậy, hắn còn đang cố gắng làm bài thật nhanh để sang giúp nàng một tay, một thanh niên trai tráng tiếp xúc với dược liệu từ nhỏ như hắn mà còn phải mật một khoảng thời gian mới đoán ra được, một thiếu niên trẻ tuổi làm sao mà có thể vượt qua được đây. Nhưng kết quả lại làm hắn không khỏi ngỡ ngàng, nàng và hắn đều đạt kết quả tối đa, cùng hoàn thành với thời gian xấp xỉ nhau, phải chăng đây chính là ý trời, là tri kỉ ông trời ban tặng cho hắn, cùng hắn nhàn cư đến cuối đời.
Vòng thi thứ ba là vòng nhìn biểu hiện bệnh nhân mà kê ra đơn thuốc chữa trị mang lại hiểu quả nhanh nhất. Các cung nữ thái giám mang trong mình những căn bệnh quái lạ, ngày thường được nhốt cách ly ở một nơi hẻo lánh nhất trong cung, nhắm tránh lây lan dịch bệnh, nay lại đưa cho bọn họ, nhưng không cho bắt mạch, chỉ có thể hỏi biểu hiện cùng nguyên nhân nhiễm bệnh, chả khác nào làm khó nhau.
Như thường lệ, nàng và hắn lại nhẹ nhàng hoàn thành bài thi này, đưa đơn thuốc cho cái thái y kiểm định, rồi tiến hành đi sắc thuốc, chứng minh thang thuốc của mình hiểu quả. Trong lúc chờ đợi thuốc có hiểu quả, họ được gia hạn cho bảy ngày, trong bảy ngày ấy họ được đưa về tĩnh xá nghĩ ngơi, mỗi người được phân về một phòng, tiếp tục ngâm cứu. Và thật trùng hợp, phòng nàng và phòng hắn thuộc hai dãy riêng biệt, nhưng lại ... đối diện nhau. Chỉ cần mở cửa, mọi hoạt động của đối phương đều có thể nắm rõ.
- Haizzz may quá không phải ngủ chung, không chắc ta điên chết mất, có phải chúng ta rảnh rỗi quá không, nhà đẹp cung son không ở, lại học đòi vào đâu, chung nồi chung chạng với lũ điên rồ này.
- Ahahaha chủ nhân à, người giờ mới ngộ ra điều đó sao, quá trễ quá trễ rồi ... ahahahaha Lần đầu tiên Đơn Nhi và A Quân ăn ý đến vậy, không hẹn mà cùng trêu trọc nàng, thật là gan cùng mình mà. Nghĩ rồi nàng ôm lấy tiểu bạch hồ cùng con gấu bông nhỏ, tiến hành phương pháp tra tấn thần thánh, khiến hai tiểu quỷ cười không ngớt, lên tiếng cầu xin tha thứ. Tiếng cười vang vong tịnh xá, như làm lặng đi sự yên tĩnh đến buồn chán nơi đây, như làm tan đi làn sương mù trong tâm trí người hữu tâm, nàng cười thật đẹp.
--------------- hết chương 42 -----------------
Tỷ à, dù tác giả thương tỷ lắm, nhưng thật sự, sau này, liệu tỷ có còn cười vui vẻ như lúc này k? Một nụ cười vo tư, k tạp chất ... Tìm nơi đâu đây