Tình Kiếm

Chương 15: Chương 15 Tình Nghĩa Nan Toàn


“Phong đại ca, huynh định đi đâu?”Hoa nhược hư hỏi, hắn tự nhiên không dám gọi Phong Bình là tửu quỷ. Chỉ là, hắn không hiểu vì sao Phong Bình rất thích được người khác gọi mình là tửu quỷ.
“Ta chuẩn bị đi…..” hắn đang nói đột nhiên biến sắc, vội đâm đầu ra khỏi cửa sổ, trong lúc vội vàng lại quên mang cả tửu hồ lô. Nhược hư dở khóc dở cười, vừa định gọi hắn lại, bỗng phát hiện lúc này có người đang giẫm rầm rập lên thang lầu, hóa ra là một tiểu cô nương, ước chường mười lăm, mười sáu tuổi, tóc tết bím, đôi tròng mắt đen láy lúc này đang dáo dác nhìn quanh, ánh mắt to tròn , hàng mi dài với gương mặt thanh tú, thật là đáng yêu! Có điều lại mang đến cho người ta một loại cảm giác tinh quái.
Tiểu cô nương đảo mắt xung quanh, nhất thời có rất nhiều người cúi đầu, xem ra địa vị tiểu cô nương này đích thực không nhỏ. Tiểu cô nương liếc mắt thấy tửu hô lô nằm trên bàn của Nhược Hư, gương mặt lộ ra nét tiếu ý, chậm rãi đi đến trước mặt Nhược Hư.
“Tửu quỷ chết tiệt, mau lết ra đây cho ta, bằng không ta tiện tay đập bể tửu hồ lô của ngươi!“ tiểu cô nương một tay vừa nhấc tửu hồ lô vừa kêu lên, thanh âm vừa sắc lại vừa giòn.
Lời thốt ra hệt như triệu hồn hắn trở về, Phong bình lại ló đầu chạy lên, sắc mặt có chút xấu hổ.
“Tiểu Linh Nhi, nàng tìm ta à?” Phong Bình cười với vẻ mặt nịnh nọt. Nhược Hư bên cạnh cảm thấy buồn cười, thật không nghĩ ra được Phong Bình cũng có lúc mang cái vẻ mặt này.
“Ta đã nói bao nhiêu lần, không được gọi ta Tiểu Linh Nhi, muốn gọi phải gọi ta Linh Nhi tiểu thư” tiểu cô nương hai tay chống nạnh, hung hãn trợn mắt nhìn Phong Bình nói, ”Ta hỏi ngươi, có phải người lại trộm rượu trong sơn trang chúng ta không?”
“Đâu có, đâu có, Linh Nhi tiểu thư, cô xem ta giống cái loại người này sao?” Phong Bình vội vàng phủ nhận.
“Không giống, ngươi đương nhiên không giống cái loại người này.” Tiểu cô nương sắc mặt đột nhiên trở lạnh: ”Bởi vì ngươi căn bản chính là cái loại người này, tửu quỷ đáng chết, ngươi không lẫn rồi đấy chứ, rượu sơn trang chúng ta chuẩn bị để chiêu đãi khách nhân, ngươi ở đâu lại tự tiện trộm lấy uống hết!” Tiểu cô nương mắt hạnh trợn trừng, khí thế hung hãn giương mắt nhìn Phong Bình
“Ta nào có uống hết, ta, ta chỉ cầm có một vò mà thôi. Linh Nhi tiểu thư, cô đừng vu oan cho ta.” Phong Bình lời lẽ quang minh chính đại giải thích. (trộm rượu lại còn giải thíchJ - ND)
“Tửu quỷ đáng chết, chưa đánh đã khai rồi a , ngươi còn nói không ăn cắp? Bây giờ mau cùng ta đến chỗ tiểu thư nhận lỗi!” Tiểu cô nương cầm lấy tửu hồ lô chuẩn bị rời đi, đột nhiên bắt gặp Nhược Hư đang đứng đấy cười trộm, bèn trừng mắt, ”Cười cái gì mà cười, người với hắn cùng một bọn, đều là bọn tửu quỷ đáng chết!”
“Ài, Linh Nhi tiểu thư, ta và Hoa lão đệ vừa mới quen nhau, ta cùng hắn đích xác không có quan hệ gì cả, ta đi cùng cô đi là được rồi, không cần liên lụy đến Hoa lão đệ.” Phong Bình vội vàng nói.
“Đã không có quan hệ ngươi quan tâm hắn làm gì, bớt sàm ngôn đi, tất cả đi cùng với ta.” Tiểu cô nương không thèm kể đến lý lẽ.
“Linh Nhi tiểu thư, tại hạ còn có việc phải đi, không thể bái phỏng tiểu thư nhà cô được, ngày sau rảnh rỗi nhất định tại hạ sẽ đến phủ.” Nhược Hư bất đắc dĩ nói, vô duyên vô cớ gặp phải tiểu cô nương bất kể lý lẽ này, thật là đau đầu vô cùng.
“Không được, ta nói ngươi đi, ngươi phải đi.” Tiểu cô nương nói với vẻ không thể thương lượng.
“Hoa Lão Đệ, chúng ta đi thôi.” Nhược Hư đang muốn nói chuyện thì bên tai truyền đến thanh âm của Phong Bình, lập tức cảm thấy người bị nhấc lên, Phong Bình dẫn hắn nhảy ra khỏi tửu lâu, một mạch bỏ chạy như điên.

“Tửu quỷ đáng chết, ngươi dám bỏ chạy thì lần sau đừng để ta trông thấy mặt ngươi nữa!” Từ phía sau hai người họ truyền đến thanh âm đầy oán hận của tiểu cô nương kia.
“Hoa lão đệ, bây giờ có thể yên tâm rồi, tiểu nha đầu kia sẽ không đuổi tới đâu.” Đến ngoài thành, Phong Bình ngừng lại, buông thân thể của Hoa Nhược Hư xuống.
“Phong đại ca, vị Linh Nhi tiểu thư kia sau này có còn tìm huynh gây phiền toái nữa không?” Hoa nhược Hư cười khổ nói.
“Tiểu nha đầu kia, nếu không phải ta nể mặt tiểu thư nhà cô ấy, ta còn lâu mới sợ ả.” Phong Bình vừa nói không sợ, sắc mặt đã có chút không tự nhiên.
“Nha đầu đã lợi hại như thế, sợ rằng vị tiểu thư kia còn đáng sợ hơn.” Nhược Hư thầm nghĩ.
“Ngươi đừng xem tiểu nha đầu này hung ác mà lầm, kì thật tiểu thư nhà nàng rất mực ôn nhu, tính tình lương thiện.” Phong Bình như hiểu được nhược Hư nghĩ gì, liền nói.
Phong Bình một hơi một mạch nói ra, Nhược Hư xem như hiểu cũng được đại khái. Nguyên lai tiểu nha đầu hung ác kia đến từ Phiêu Tuyết Sơn trang, cũng là Tuyết gia trong tứ đại thế gia. Tuyết Linh Nhi chính là a hoàn của Tuyết gia đại tiểu thư Tuyết Phiêu Phiêu. Tuyết Phiêu Phiêu lớn lên tuy không tính là xinh đẹp, nhưng tính tình rất mực ôn nhu hiền hậu, kỹ năng nấu rượu lại càng thiên hạ vô song mà một lần Phong Bình đến trộm rượu bị nàng bắt được mới phát hiện ra. Lại nói đến cái lần hắn bị tóm ấy cũng thực buồn cười, Phong Bình lần đầu đến trộm rượu nàng nấu, uống thử một ngụm liền không chịu được sự hấp hẫn, hét lớn một tiếng sảng khoái ngay trong hầm rượu của Tuyết gia trang, cuối cùng uống đến say mèm, thế nên bị Tuyết Phiêu Phiêu dễ dàng bắt được.
Theo ngữ điệu hắn nói, Nhược Hư lờ mờ có thể đoán ra được Phong bình đã yêu vị đại tiểu thư của Tuyết gia này rồi nên mới có thể kiêng dè thị nữ của nàng như vậy.
“Phong đại ca, có phải huynh thích Tuyết đại tiểu thư không?” Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi buột miệng hỏi.
“Thích hay không thì có tác dụng gì chứ?” Phong Bình không phủ nhận, chỉ cười khổ một tiếng.
“Phong đại ca, nếu huynh thích nàng ta thì nên sớm nói ra cho nàng nghe.” Nhược Hư thở dài một hơi nói, “Nếu không thì sau này có hối hận cũng không còn kịp nữa.”
“Nàng là vị tiểu thư cao cao tại thượng con nhà quyền quý, còn ta chỉ là một tên giang hồ lãng tử, cái gì cũng không thể cho nàng, còn nói gì đến thuyện yêu thích chứ?” Phong Bình cười khổ một tiếng nói.
“Phong đại ca, ta cũng đã từng như huynh, ta thích một người con gái nhưng vẫn nghĩ là mình không xứng với nàng ấy, ta đã cho rằng nàng không hề yêu thích ta, nhưng đến khi hiểu ra thì đã muộn.” Nhược Hư chậm rãi nói, ánh mắt hướng về chốn hư không mờ ảo, nơi không trung tựa hồ như xuất hiện ra hình bóng của Hoa Ngọc Loan, ” Phong đại ca, mặc dù chúng ta mới lần đầu gặp mặt, nhưng ta không hy vọng huynh sẽ giống như ta, đến khi hối hận đã không còn kịp nữa, nên khi còn tranh thủ được nhất định phải tranh thủ.”
“Hoa lão đệ, đa tạ ngươi, bất quá ta hiểu bản thân mình, đến khi thấy nàng rồi ta khẳng định không thể thốt nên lời.” Nét mặt Phong Bình lộ ra một nụ cười khổ.
“Phong Đại ca, thích một người thực sự rất bình thường, không có gì là không thể nói ra cả, có lẽ Tuyết đại tiểu thư chỉ là đang đợi huynh mở miệng ra mà thôi” Nhược Hư khẽ thở dài, hắn bây giờ lại bắt đầu đi chỉ dẫn cho kẻ khác, trong khi chính vấn đề tình cảm của mình thì lại không giải quyết được.

Phong Bình trầm ngâm hồi lâu, tựa hồ như đã quyết định làm điều gì đó.
“Hoa lão đệ, ngươi nói cũng phải, ta bây giờ nhân tiện đi tìm nàng, nam tử hán đại trượng phu, làm việc không thể lề mề.” Phong Bình ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười
“Phong ca, ta chờ uống rượu mừng của huynh.” Nhược hư mỉm cười, trong lòng thầm chúc phúc cho y, nhìn lại thì thân ảnh Phong Bình cũng đã biến mất. Trong lòng hắn đột nhiên lại hiện ra vẻ mặt xinh đẹp của Giang Thanh Nguyệt: Thanh tỷ ơi là Thanh tỷ, rốt cuộc nàng đang ở nơi đâu?
Phiêu Tuyết Sơn Trang.
Phong Bình đối với nơi này còn muốn quen thuộc hơn nhà của mình, nếu trường hợp nàng có nhà, hắn dễ dàng đi đến trước khuê phòng của Đại tiểu thư, nhẹ nhàng gõ cửa, cửa mở ra.
“Tửu quỷ chết toi, ngươi còn đến đây làm gì?” Tuyết Linh Nhi trợn mắt hung dữ chằm chằm nhìn hắn, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, “Sớm biết ngươi không dám không đến mà!”
“Linh Nhi tiểu thư, có Đại tiểu thư bên trong không?” Phong Bình cảm thấy ruột gan phát lạnh khi gặp lại nha đầu này.
“Phong Đại ca, huynh vào đi.” một thanh âm ôn nhu từ trong truyền ra.
Phong Bình có chút bất an bước vào, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn vào được, bất quá lần này có chút đặc biệt bởi vì hắn đã hạ quyết tâm nói ra việc hắn thích đại tiểu thư.
Trông gương mặt của nàng cũng bình thường, kỳ thật ai cũng biết đại tiểu thư của Phiêu Tuyết sơn trang không đẹp bằng nhị tiểu thư, bất quá trong mắt Phong Bình, Tuyết Phiêu Phiêu mới là người đẹp nhất, nàng thật ôn nhu, cho tới bây giờ cũng chưa hề nổi giận.
“Phiêu Phiêu!” Phong Bình cảm giác thanh âm thoáng run rẩy, đằng sau gã nam tử dũng cảm nào trong lúc này cũng đều có chút ít sự rụt rè.
Tuyết Phiêu Phiêu rùng mình, Phong Bình cho đến giờ chưa từng xưng hô với nàng như vậy, trước kia hắn vẫn gọi nàng là đại tiểu thư.
“Phong đại ca, huynh ngồi đi.” Tuyết Phiêu Phiêu ôn nhu nói.
“Phiêu Phiêu, ta có lời muốn nói cùng nàng.” Phong Bình khẽ cắn môi, nghĩ thầm đã đến lúc liều mạng.
“Phong đại ca, huynh muốn nói cái gì, huynh cứ nói đi” Tuyết phiêu Phiêu bật cười

“Phiêu Phiêu, ta…..ta muốn nói….. kỳ thật ta muốn nói với nàng rằng….. ta thích nàng.“ Phong Bình rốt cuộc cũng nói ra, mặc dù có chút ấp úng nhưng cuối cùng cũng đã nói ra hết!
“Hả!” Tuyết Linh Nhi kêu lên” Tên tửu quỷ đáng chết nhà ngươi, dám ngang nhiên có ý với tiểu thư, sớm biết ngươi không phải là người tốt rồi, trộm rượu còn chưa tính, nay cả người cũng muốn trộm đi à!” Nha đầu này nói thẳng mà không thèm ngăn ngừa.
“Phiêu Phiêu, ta thật sự thích nàng, ta….. ta tuyệt đối không phải vì rượu của nàng đâu.” Phong Bình nói ra đã có phần trơn tru hơn, hắn thấy Tuyết Phiêu Phiêu tựa hồ không có phản ứng gì bèn vội nói thêm.
“Hi hi.” Một tiếng cười duyên vang lên.
“Phong đại ca, huynh đứng không mệt sao? Hãy ngồi xuống trước đi.” Tuyết Phiêu Phiêu mặt hơi ửng hồng, ôn nhu nói.
“Kìa, Phiêu Phiêu, nàng ruốt cuộc nghĩ như thế nào vậy?” Phong Bình ngồi xuống, trong giọng nói đã có chút ý cầu khẩn.
“Đồ ngốc, tiểu thư không đuổi ngươi đi đương nhiên đã thích ngươi rồi.” Tuyết Linh Nhi ở bên cạnh oang oang nói, ”Thật không hiểu tiểu thư thế nào lại thích một tên đầu gỗ như ngươi, cả cơ hội như thế cũng không biết nắm lấy!”
“Thật sao? Phiêu Phiêu, nàng có nguyện ý làm thê tử của ta không?” Phong bình nghe Tuyết Linh Nhi nói vậy thì như mở cờ trong bụng, trong lòng mừng như điên.
“Đừng đắc ý vội, tiểu thư không dễ dàng mà gả cho ngươi vậy đâu.” Tuyết Linh Nhi ở bên cạnh nói xen vào.
“Hoa lão đệ nói quả nhiên chính xác, ta nhất định phải cảm tạ hắn!” Phong Bình trong miệng thì thào nói, hắn đã không còn để tâm tới những lời của Tuyết Linh Nhi nói nữa, vì ở đằng kia, Tuyết Phiêu Phiêu đã xấu hổ gật gật đầu.
“Nguy rồi, ta quên hỏi xem hắn đang nghỉ tại đâu.” Phong Bình lộ vẻ mặt hối tiếc nói.
“Phong đại ca, người huynh nói là ai?“ Tuyết Phiêu Phiêu có chút buồn bực hỏi.
“Hắn tên gọi Hoa Nhược Hư, hôm nay ta vừa quen được, chính là hắn đã bảo ta đi nói với nàng, hắn còn bảo sẽ chờ uống rượu mừng của ta, nhưng ta lại quên hỏi xem nhà hắn ở đâu rồi.” Phong Bình mồm năm miệng mười nói cho Tuyết Phiêu Phiêu nghe.
“Nguyên lai chính là cái tên gia hỏa ấy đã xúi giục gã đầu gỗ này, lần sau gặp được hắn nhất định phải cho hắn biết mặt.” Tuyết Linh Nhi thầm nghĩ. Đáng thương cho Hoa Nhược Hư, như thế nào cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội với người như vậy.
“Hoa Nhược hư, cái tên này như thế nào lại tựa hồ có chút quen thuộc?” Tuyết Phiêu Phiêu trầm ngâm nói.
“Ta nhớ ra rồi, Hoa Nhược Hư, chẳng phải giang hồ đồn đại hắn chính là tình lang của Giang Thanh Nguyệt hay sao?” Tuyết Phiêu Phiêu nhẹ giọng hô lên.
“Là kẻ đã lấy được Tình kiếm của Giang Thanh Nguyệt ấy à?” Phong Bình rùng mình hỏi, Tuyết Phiêu Phiêu nhẹ nhàng gật đầu.
“Giang hồ đồn đãi Hoa nhược Hư từng dùng tên giả là Hứa Nhược, chính là tình lang của Giang Thanh Nguyệt, có lần người ta kháo nhau rằng Giang Thanh Nguyệt đã bỏ mình còn hắn chiếm được tình kiếm, nhưng sau đó Giang Thanh Nguyệt lại xuất hiện trên giang hồ, hơn nữa kiếm trong tay nàng đích xác là Tình kiếm, mọi người mới biết nguyên lai Tình kiếm vẫn ở bên người Giang Thanh Nguyệt, chỉ là theo lý hắn cùng Giang Thanh Nguyệt phải ở cùng với nhau chứ, tại sao chỉ có một người?” Tuyết Phiêu Phiêu nói, vẻ mặt có chút khó hiểu.

“Nếu vậy vị nữ tử mà Hoa lão đệ đã nói kia chắc là Giang Thanh Nguyệt, vậy thì bọn họ có lẽ đã chia tay nhau rồi.” Phong Bình khẽ thở dài, đem những lời hắn cùng Hoa Nhược Hư trao đổi tất cả nói ra.
“Theo như lời đồn, Hoa Nhược Hư chỉ là một thư sinh yếu đuối, không ngờ rằng trong tình cảnh có dính líu tới Tình kiếm như thế, hắn lại an nhiên không có việc gì, âu cũng là một kỳ tích.” Tuyết Phiêu Phiêu khẽ thở dài nói.
“Nói như vậy, Hoa lão đệ không phải đang gặp nguy hiểm sao?” Phong Bình thì thào nói. Sau cả nửa ngày trầm mặc, hắn đột nhiên đứng dậy, muốn nói điều gì lại thôi.
“Huynh có phải là muốn đi giúp hắn?” Tuyết Phiêu Phiêu ôn nhu hỏi, Phong Bình yên lặng gật đầu.
“Huynh đi đi, nếu huynh không đi, huynh thật không phải là Phong đại ca mà ta yêu. Nếu ta không cho huynh đi, ta cũng không phải là Phiêu Phiêu mà huynh yêu.” Tuyết Phiêu
Phiêu khe khẽ nói, ”Huynh đi bây giờ đi, có lẽ còn đuổi theo hắn kịp.”
“Phiêu Phiêu, tìm được người rồi ta sẽ mau chóng trở lại” Phong Bình cắn răng xoay người mạnh bước rời đi, hắn có thế cảm nhận được đôi tròng mắt thâm tình ấy đang dõi theo sau lưng hắn.
Nhược Hư lướt đi như hành vân lưu thủy trên đường lớn, người ngoài nhìn vào tuyệt đối sẽ không tin hắn là người không biết võ công, kỳ thật chính bản thân Nhược Hư cũng dần dần phát hiện có điều không phải. Khoảng mấy ngày nay, hắn một chút mệt mỏi cũng không có, ngược lại hắn mơ hồ cảm thấy trong cơ thể mình có một cỗ khí lưu liên tục vận chuyển, mỗi lần hắn có chút mệt mỏi là cỗ khí lưu kia lập tức đem những mỏi mệt ấy quét sạch, mà tốc độ di chuyển của hắn cũng nhanh đến thần kì. Bất quá, dù cảm giác có chút khác thường, nhưng hắn cũng không tiện nghĩ nhiều vì hắn cũng không thể giải thích được nguyên nhân. Hắn lúc này chỉ mong sớm tìm được Giang Thanh Nguyệt, chỉ là mấy ngày nay một chút tin tức cũng không có, hơn nữa nói thật ra hắn cũng không biết cách nào có thể tìm được, hắn cũng chỉ hy vọng Giang Thanh Nguyệt có thể sẽ trở lại Đại Giang tiêu cục để hắn đến đó có thể gặp được nàng, đây là biện pháp duy nhất mà hắn nghĩ ra.
“Khờ quá đi, người tìm như vậy cả đời cũng không thấy nàng đâu.” Đột nhiên trong đầu hắn phát ra tiếng nói, tựa hồ như thanh âm của một nữ nhân, làm cho Nhược Hư nhảy dựng lên, hắn vội nhìn quanh, tìm xem ai đang nói chuyện với mình.
“Không cần tìm nữa, ngươi chẳng thể thấy ta đâu.” Thanh âm đó lại vang lên lần nữa. Lần này, hắn rốt cuộc cũng cảm giác được rõ ràng, thanh âm ấy không phải từ bên ngoài truyền tới mà là cảm giác trực tiếp xuất hiện bên trong đầu hắn.
“Ngươi, ngươi là ai?” Nhược Hư vừa sợ vừa bối rối.
“Nhát gan, sợ cái gì chứ?” Lần này, đích xác đó là giọng của một nữ nhân, trong đó nghe như có chút bất mãn.
“Quỷ? A, ngươi không phải là quỷ chứ?” Mấy chữ ‘nhát gan’ như nhắc nhở Nhược Hư, hắn trong lòng thoáng run sợ, cái loại quỷ này hắn đã từng nghe qua nhưng chưa thấy bao giờ.
“Ngươi mới là quỷ á.” Giọng nữ nhân kia càng thêm bất mãn.
“Vị đại tỉ này, cô có thể xuất hiện cho ta thấy được không?” Nhược Hư cười khổ nói.
“Bây giờ không cho ngươi thấy, ta hỏi ngươi trước, ngươi có muốn học võ công không? Nếu muốn, ta lập tức có thể khiến ngươi trở thành thành võ lâm cao thủ trong nhiều nhất là ba tháng.” Nử tử chẳng biết là người hay quỷ kia hỏi.