Không biết đã bao lâu trôi qua, Tử Tân cảm thấy thân thể hắn như hòa với thiên địa, hắn có thể cảm nhận được tiên khí ở khắp mọi nơi xung quanh mình và không ngừng hấp thụ chúng.
-Phù…
Miệng thở ra một hơi dài, đôi mắt Tử Tân dần mở ra, cả thân thể hắn ngập tràn kim quang.
-Phu quân, chàng đã tỉnh?
Khương Văn Sắc luôn ngồi quan sát nhất cử nhất động của Tử Tân, khi thấy hắn tỉnh lại thì lập tức vui mừng định chạy tới, nhưng nàng đang ở trong cấm chế bảo vệ nên chỉ biết đứng nhìn hắn đầy âu yếm.
-Ta không sao, cực khổ cho nàng rồi.
Tử Tân đứng dậy, hắn khẽ vung tay lên, trong chốc lát cấm chế xung quanh Khương Văn Sắc liền biến mất. Thoát khỏi sự ngăn cản của cấm chế, Khương Văn Sắc không chần chừ, nàng lập tức lao vào ôm lấy hắn.
-Đã bao lâu trôi qua rồi, tại sao trông nàng tiều tụy như vậy chứ?
Đưa tay vuốt mái tóc Khương Văn Sắc, Tử Tân dịu dàng nói. Hắn không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, nhưng nhìn thân thể có phần hư nhược của Khương Văn Sắc, hắn biết thời gian hắn bế quan rất dài.
-Phu quân đã bế quan được hai tháng rồi, ta còn tưởng chàng đã xảy ra chuyện gì.
Khương Văn Sắc ôm chặt hắn nức nở. Suốt hai tháng qua, nàng không ăn không ngủ để quan sát hắn, mặc dù nàng cũng có tu luyện nên thân thể có thể cầm cự được nhưng thời gian cứ trôi qua, mỗi lần nhìn thấy hắn khổ sở chống chịu là tim nàng lại đau thắt lại, đã có những lần không chịu được nàng đã cố gắng phá giải cấm chế để lao ra ngoài nhưng đành lực bất tòng tâm.
-Lâu như vậy rồi hay sao? Thực xin lỗi đã để nàng chịu khổ rồi.
Tử Tân nắm bàn tay đầy những vết thâm tím của Khương Văn Sắc, đau lòng nói.
-Thiếp không sao, chàng nên cảm ơn nàng mới đúng.
Khương Văn Sắc thu bàn tay lại giấu sau lưng nói, nàng đưa mắt về phía Mị Nguyệt đang nhắm mắt dưỡng thần.
-Nếu như không phải nàng dùng độc môn kì lạ ngăn cản thiên lôi kia thì có lẽ chúng ta đã bỏ mạng tại đây rồi.
Khương Văn Sắc mỉm cười nói. Nàng vẫn còn nhớ như in những đợt sấm đánh vào lăng mộ, mặc dù nó không thể đánh vào bên trong lăng mộ nhưng chỉ cần nghe âm thanh cùng sự rung chuyển đó, Khương Văn Sắc biết rằng chỉ cần một đạo thiên lôi đó thôi cũng đủ lấy mạng nàng rồi.
-Là nàng ta ư?
Tử Tân quay sang nhìn Mị Nguyệt, thân thể trong suốt của nàng giờ đây càng mờ nhạt hơn trước, có lẽ nàng đã hao tốn quá nhiều tiên khí. Lúc đầu hắn còn tưởng nàng muốn lừa hắn lấy tiên khí để hồi phục tiên thể, nhưng sau đó hắn mới nhận ra rằng, nếu nàng không lấy tiên khí của Hiên Viên kiếm và bổ sung trở lại vào người hắn thì có lẽ hắn đã trở thành cái xác không hồn rồi.
Nhẹ nhàng bước tới bên người Mị Nguyệt, Tử Tân ngồi xuống, hai tay hắn đặt lên lưng nàng, mắt nhắm lại, từ từ đưa tiên khí vào giúp nàng bổ sung tiên khí đã tiêu thoát.
-Cảm tạ đạo hữu, ta lại nợ ngài nữa rồi.
Đôi mi Mị Nguyệt nhẹ nhàng mở ra, nàng đứng dậy xoay người hướng Tử Tân cảm tạ.
-Đạo hữu không cần khách sáo. Chính cô mới là người đã cứu phu thê ta, hơn nữa lại tặng ta một bảo vật lớn như vậy.
Tử Tân đưa tay đỡ nàng dậy nói. Mị Nguyệt tặng hắn một bảo vật lớn, lại không tiếc thân mình bảo hộ cho phu thê hắn, nếu như lúc trước hắn còn có một chút đề phòng nàng, thì giờ đây hắn đã hoàn toàn xem nàng là bằng hữu.
-Đạo hữu quá lời rồi, lúc đầu là tại ta đã không thể lường trước được việc Hiên Viên kiếm lại có thể rút tiên khí của ngài nhanh như vậy.
Mị Nguyệt áy náy nói. Nàng đã từng được Hoàng Đế cảnh báo về khả năng hấp thụ tiên khí của Hiên Viên kiếm, nhưng nàng không ngờ nó lại nguy hiểm như vậy, nếu không phải nàng dùng… Mị Nguyệt lắc đầu thầm nghĩ, là do nàng bất cẩn, đánh đổi một chút cũng không phải là chuyện lớn, huống hồ gì nếu không có phu thê hai người họ nàng còn không biết mình sẽ bị nhốt trong bức tranh đó bao nhiêu lâu nữa.
-Đạo hữu không nên tự trách bản thân, Hiên Viên kiếm là bảo vật độc nhất vô nhị, trong chuyện này không thể trách ai được.
Tử Tân xua tay nói. Vốn bản thân hắn chỉ muốn thử vận may một chút, nhưng không ngờ rằng Hiên Viên kiếm lại phản kháng mạnh mẽ như vậy, nếu có trách chỉ trách bản thân hắn đã quá xem thường bảo vật này mà thôi.
-Phải rồi, ta quên mất còn chưa chúc mừng đạo hữu không những vượt qua hung hiểm mà còn thuận lợi tiến cấp nữa. Ta tin chắc rằng cho dù tinh anh của Xiển Giáo hay Triệt Giáo cũng chưa chắc có người nào có thể tiến cấp nhanh như vậy.
Mị Nguyệt làm ra bộ dáng hâm mộ nói.
-Tất cả đều là nhờ có đạo hữu ra tay gia ân mà thôi. Nếu có việc gì cần trợ giúp, xin đạo hữu cứ nói.
Tử Tân khiêm tốn đáp. Lần này có thể thuận lợi thăng tới Huyền Trung Kỳ, đây là cảnh giới mà rất nhiều người cho dù bỏ ra ngàn năm vạn năm cũng khó có thể đạt được, nhưng bản thân hắn lại có thể trong hai tháng đột phá được cảnh giới đó. Tất cả cũng đều là nhờ Mị Nguyệt mà hắn mới có thể đạt được cơ duyên này.
-Nếu không phải nhờ đạo hữu giúp đỡ thì có lẽ ta còn không biết khi nào mới có thể thoát ra được.
Mị Nguyệt lắc đầu cười trừ.
-Ở đây ta có mấy viên Tụ Tiên Đơn, mặc dù không phải là trân quý nhưng ít nhiều có thể giúp cho đạo hữu nhanh chóng tu luyện thành tiên thể.
Tử Tân lấy từ trong túi pháp bảo ra một bình ngọc đưa cho Mị Nguyệt.
-Cảm tạ đạo hữu, Hiên Viên kiếm giờ đây thuộc về ngài, xin hãy nhận lấy.
Mị Nguyệt thu bình ngọc vào, nàng đưa tay chỉ về hướng Hiên Viên Kiếm vẫn đang nằm yên trên bệ đá. Tử Tân gật đầu, hắn từ từ tiến lại gần, bàn tay hắn đang đưa lại định nắm lấy chuôi kiếm nhưng bất giác khựng lại vì tay áo hắn đang bị Khương Văn Sắc giữ lấy.
-Sẽ không có việc gì đâu.
Tử Tân mỉm cười vuốt mái tóc của Khương Văn Sắc, nhưng Khương Văn Sắc vẫn không hề buông tay áo của hắn ra. Trong tâm trí nàng bây giờ vẫn còn cảnh tượng hắn chật vật khổ sở khi đó, bất giác cánh tay nàng lại càng nắm chặt hơn.
Tử Tân khẽ xoa nhẹ bàn tay nàng để trấn an, hắn đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, lần này Hiên Viên kiếm đã như một đứa trẻ, ngoan ngoãn ở trong tay hắn. Hiên Viên kiếm quả thực là một bảo vật độc nhất vô nhị, lưỡi kiếm sắc bén, trên thân kiếm lại được khắc vô số phù ấn tỏa ra tiên lực mãnh liệt. Hơn hết, Tử Tân có thể cảm nhận được dòng tiên khí mạnh mẽ của Hiên Viên kiếm như hòa vào cũng hắn.
-Đạo hữu, đây chính là công pháp mà Hoàng Đế để lại, người dặn ta trao nó lại cho chủ nhân của Hiên Viên kiếm sau này.
Từ phía dưới nơi Hiên Viên kiếm vừa được Tử Tân rút lên, Mị Nguyệt lấy ra một cuốn sách đưa tới cho Tử Tân. Hắn nhìn vào mấy chữ trên cuốn sách đó thì thiếu chút nữa đã ngã ngửa ra.
-Tố Nữ Tâm Kinh? Đây là công pháp gì vậy?
Khương Văn Sắc tò mò nhìn cuốn sách nói.
-Chuyện này…
Mị Nguyệt ấp úng trả lời, ngay cả khi thân thể của nàng trong suốt nhưng vẫn có thể thấy được vẻ thẹn thùng của nàng.
-Ta nói nàng nghe, Hoàng Đế chính là nổi danh với song tu công pháp, hơn nữa ta nghe nói Tố Nữ Tâm Kinh này chính là luyện ở....
Tử Tân ghé sát vào tai Khương Văn Sắc thì thầm mấy từ. Nàng vừa nghe xong thì lập tức đỏ mặt.
-Chàng sao có thể nói những thứ như vậy chứ.
Khương Văn Sắc thẹn quá hóa giận, nàng đưa tay cấu tay hắn rồi liền lùi lại tránh xa hắn. Tử Tân đưa tay sờ mũi nhìn nàng, những thứ hắn nói chính là sự thật mà ai cũng biết mà.
-Chúng ta đi cũng đã lâu như vậy, không biết Hoàng Minh hắn có lo liệu được mọi chuyện hay không?
Khương Văn Sắc sực nhớ lại, nàng quay đầu lại hỏi hắn.
-Ta tin vào hắn chắc chắn sẽ thu xếp ổn thỏa, nhưng dù sao chúng ta cũng nên trở về, ta nghĩ chắc Phi Yến và Dương Cửu hẳn sẽ rất lo lắng.
Hai tháng trôi qua không tung tích, Tử Tân biết rằng Hoàng Minh và những người khác chắc chắn sẽ rất lo lắng mà đi tìm, nếu không mau trở về sẽ có chuyện lớn mất.
Chia tay Mị Nguyệt, trước khi rời đi hắn còn bố trí một trận pháp phòng hộ và đưa cho nàng ấn ký để điều khiển, như vậy có thể giúp nàng an tâm tu luyện tiên thể.
Ngự Thử Phòng, Triều Ca. Trong phong lúc này có hai bóng hình xinh đẹp đang đúng ngồi không yên, cả hai cứ liên tục hướng mắt về phía cửa như trông chờ điều gì đó.
-Hai vị sư tẩu, hai người đừng nên như vậy có được không, ta tin hắn sẽ không có việc gì đâu.
Hoàng Minh nhìn hai người Dương Cửu và Hoàng Phi Yến cứ liên tục di qua đi lại trước mặt mình mà than thở. Sau mấy tuần không có tung tích của Tử Tân, hắn đã đi dò hỏi rất nhiều nơi, nhưng đều không có tung tích, hắn cũng có ý tới nhờ Thông Thiên giúp đỡ nhưng lúc này ông ta lại đang bế quan nên không thể gặp mặt. Nếu không có Thanh Thủy Kính của Kiếm Tu để lại cho biết Tử Tân vẫn còn bình an thì có lẽ hắn đã dùng Thái Thanh Lệnh nhờ Lão Tử trợ giúp rồi.
-Hoàng Minh, ngươi nói xem tướng công đã mất tích hai tháng nay rồi, liệu hắn có gặp gì nguy hiểm không?
Dương Cửu sắc mặt xanh xao khẽ nói. Kể từ khi nghe tin Tử Tân mất tích, nàng cũng đã đi khắp nơi để tìm kiếm, mặc dù có tu luyện tiên đạo nhưng vì thân thể vốn hư nhược cộng thêm việc nàng cứ lo tìm kiếm hắn mà bỏ cả ăn uống khiến cơ thể nàng ngày càng tiều tụy.
-Sư tẩu đừng lo, hắn không có việc gì đâu. Chắc có lẽ là đang bị hồ li nào ở bên ngoài quyến rũ rồi.
Hoàng Minh muốn trêu đùa một chút cho không khí đỡ căng thẳng, nhưng ngờ đâu lại càng phản tác dụng.
-Phu quân thực sự không cần chúng ta nữa hay sao?
Dương Cửu khuôn mặt tái đi, nàng nức nở nói.
-Nhị tỉ, sao có thể như vậy chứ, phu quân rất thương chúng ta, chàng sẽ sớm trở về thôi, tỉ đừng nghe lời hắn nói bậy.
Phi Yến đỡ Dương Cửu nhẹ nhàng nói. Nàng quay sang trừng mắt nhìn Hoàng Minh, hắn cũng biết điều mà quay đi.
-Muội nói xem, liệu thật sự phu quân có chán ghét chúng ta không?
-Nếu có thể chán ghét nàng, thì có lẽ ta đã không sống được rồi.
Một tiếng nói thân thuộc vang lên ở trước cửa khiến cho tất cả đều quay đầu lại nhìn. Ở đó một nam tử anh tuấn đang nở một nụ cười, bên cạnh hắn còn có một mĩ phụ xinh đẹp.
-Phu quân…
Hoàng Phi Yến và Dương Cửu mừng rỡ hét lên. Cả hai lập tức chạy tới lao vào lòng hắn.
-Nha đầu ngốc, làm sao ta có thể không cần Dương Cửu của ta được chứ. Cả Phi Yến nữa, sao trông hai nàng lại gầy hẳn đi thế này.
Ôm chặt Dương Cửu và Hoàng Phi Yến trong lòng, nhìn thấy hai nàng gầy hẳn đi, nước da xanh xao khiến hắn cảm thấy đau lòng.
-Thiếp tưởng phu quân đã không cần bọn thiếp nữa.
Ôm chặt Tử Tân, Dương Cửu òa khóc, nàng đã mạnh mẽ kiên cường suốt hai tháng qua, nhưng giờ nàng đã không thể chịu đừng được nữa. Những giọt lệ lăn dài trên má nàng, nàng hạnh phúc vì hắn đã trở về.
Tử Tân để mặc cho nàng khóc trong lòng, hắn chỉ yên lặng ôm lấy nàng.
-Ngươi còn biết đường mà trở về đấy.
Hoàng Minh ngồi trên bàn mỉm cười nói. Câu nói của hắn mang đầy tính chế giễu, nhưng nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, Tử Tân biết hắn cũng đã hao tổn rất nhiều tâm trí và sức lực để tìm hắn.
-Ta trở về rồi.
Tử Tân mỉm cười nói. Được trở về, quả thực là hạnh phúc.