Đây là lần đầu tiên nhóm Hoàng Minh được nhìn thấy Long Cung. Cảnh vật ở nơi đây vô cùng đẹp, những kiến trúc, đình đài kì lạ được làm từ những
hang động tự nhiên hay từ vỏ của những con ốc khổng lồ. Mặc dù tất cả
nước ở Đông Hải đã bị Thanh Thanh lấy mất nhưng vẫn không hề giảm đi vẻ
đẹp ở nơi đây. Hoàng Minh âm thầm chặc lưỡi, Triều Ca nếu so sánh với sự xa hoa ở nơi này vẫn còn kém lắm. Ngay cả Hoàng Phi Yến và Thanh Thanh
cũng có vẻ say đắm với khung cảnh nơi đây. Còn về phần Đặng Thiền Ngọc
đã sớm kéo Na Tra đi thăm thú khắp nơi, mặc dù Na Tra vẫn không đồng ý
gọi nàng là “tỉ tỉ” nhưng Đặng Thiền Ngọc cũng tỏ vẻ không quan tâm lắm, dù sao có bạn cùng lứa chơi chung vẫn tốt hơn.
Vào đến đại sảnh, Hoàng Minh ngay lập tức leo lên ngồi ngay ghế chủ vị,
điều này khiến cho Tứ Hải Long Vương vô cùng tức giận, nhưng bọn hắn
cũng không dám phát tác. Bây giờ số phận của Đông Hải đang phụ thuộc vào người thanh niên này, nếu làm hắn phật lòng, hậu quả ắt không nhỏ.
_Không biết các vị tìm ta có việc gì hay chăng? Ân, các vị cứ tự nhiên.
Hoàng Minh với tay lấy cốc trà trên bàn, nhấp một ngụm từ tốn nói. Nhìn bộ
dạng giống chủ nhà của Hoàng Minh, Hoàng Phi Yến cùng Thanh Thanh đều
che miệng cười.
_Chúng tôi biết việc mình làm là hoàn toàn sai lầm, xin ngài lượng thứ bỏ qua cho.
Ngao Quảng cung kính nói. Điều này thật sự kì lạ, rõ ràng là nhà của mình,
tên kia rõ ràng là khách nhưng tại sao lại cứ như ở đây là nhà của hắn
vậy kia chứ.
_Ô. Các vị Long Vương
làm gì sai hay sao? Như vậy phải tìm Thiên Đế cùng Thiên Hậu mà chịu tối chứ tại sao lại tìm đến một nhân loại nhỏ nhoi như ta làm gì.
Hoàng Minh ném một trái nho vào miệng, nhai nhồm nhoàm.
_Đại tiên, ngài đại nhân độ lượng xin hãy trả nước Đông Hải trở về cho chúng tôi, nếu không tất cả cư dân ở đây đều sẽ chết mất.
Ngao Quảng biết Hoàng Minh đang cố ý trêu tức mình nhưng lão chỉ biết nín nhịn mà thôi.
_Ây da, thì ra là Long Vương ngài nói tới việc này a. Nhưng tại sao ngài
không nghĩ xem lúc ngài muốn dâng nước đánh ngập Trần Đường Quan, ngài
lại không nghĩ tới bách tính ở đó?
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Minh, Ngao Quảng lạnh cả xương sống. Lão
biết rằng lão mới chính là người đuối lý, nhưng nếu không thể lấy lại
nước ở Đông Hải thì cuộc sống lão sẽ xong rồi.
_Đại tiên, tiểu nhân thực sự biết tội rồi. Tất cả là do tiểu nhân nóng nảy
muốn báo thù cho con trai nên đã mạo phạm tới các vị đại tiên, xin các
ngài lượng thứ.
Ngao Quảng lên tiếng
cầu xin, ba người Ngao Nhuận cũng vô cùng khẩn trương. Nếu như việc ngày hôm nay đến tai Thiên Đế, Thiên Hậu thì số phận của bọn hắn cũng không
khác Ngao Quảng là bao cả. Mặc dù có thể lấy lại nước ở Đông Hải, nhưng
tội của bọn hắn thì không thể dấu đi đâu được, còn người ta là đệ tử của Triệt Giáo, Thiên Đế cùng Thiên Hạo cũng phải nể mặt Thông Thiên Giáo
Chủ mà không dám truy cứu việc này.
_Hóa ra là ngài nóng vội báo thù cho con trai hay sao?
Hoàng Minh chế giễu nói. Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “báo thù” lên. Ngao
Quảng cảm thấy như tự dẫm phải chân mình vậy, lão quên mất rằng từ đầu
bên lão mới là người sai. Hoàng Minh nhìn biểu hiện của Ngao Quảng thì
khinh miệt cười, thực sự hắn tới cũng chỉ vì Na Tra mà thôi, bách tính ở Trần Đường Quan mặc dù quan trọng nhưng nếu so sánh với Na Tra hắn tự
cảm thấy không bằng.
_Không không, là tiểu nhân già rồi có chút nhầm lẫn.
Ngao Quảng trán đầy mồ hôi nhanh chóng lên tiếng phân trần.
_Nhầm lẫn? Lão Long Vương ngài đùa hơi quá a, báo thù cho con trai tại sao lại là nhầm lẫn được chứ?
_Không không. Chỉ là một tên nghịch tử đi làm hại dân chúng mà thôi, đáng đánh, đáng đánh.
Ngao Quảng run sợ nói. Lão quả thực cảm thấy oan ức, con trai bị người ta
đánh tới tàn phế, e rằng cả đời này cũng không thể đi lại được, nhưng
mình lại phải ở đây nịnh nọt người ta. Nhưng hắn không còn cách nào
khác, nếu không làm vậy thì tính mạng của lão cũng khó mà bảo toàn.
_Ây da, nếu Long Vương ngài đã nói vậy thì cứ như vậy đi a. Nhưng mà nếu là vậy tại sao ngài lại dẫn binh lính tới đánh đệ đệ của ta bị thương a.
Hoàng Minh vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nói.
_Chỉ là hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm mà thôi. Xin ngài đừng chấp nhặt.
Ngao Quảng nhìn thấy Hoàng Minh tức giận thì xanh mặt, ngay lập tức quỳ xuống nói với Hoàng Minh.
Nhìn Ngao Quảng quỳ xuống cầu xin, Hoàng Phi Yến và Thanh Thanh cảm thấy
không đành lòng, nhưng nghĩ tới những vết thương của Na Tra, cộng thêm
việc chút nữa nó đã mất mạng, cả hai đều nghĩ rằng như vậy cũng đáng.
Lúc này Na Tra và Đặng Thiền Ngọc đã đi thăm thú khắp nơi chán chê mới trở
về đây, cả hai vô cùng ngạc nhiên khi thấy bốn Ngao Quảng đang quỳ xuống trước mặt Hoàng Minh mà cầu xin.
_Tần ca ca, lão già này làm trò gì vậy?
Đặng Thiền Ngọc kéo tay Na Tra chạy tới bên Hoàng Minh kéo kéo tay áo hắn và hỏi.
_Hắn muốn ta trả nước trở lại cho Đông Hải, muội nghĩ ta có nên không?
Hoàng Minh mỉm cười nói với Đặng Thiền Ngọc.
_Hắn dám làm càn như vậy, tại sao lại phải tha cho hắn chứ.
Đặng Thiền Ngọc hừ mũi nói. Hoàng Minh chỉ mỉm cười rồi xoay sang phía Na Tra.
_Theo đệ thì sao?
_Tần ca… hay là tha cho hắn đi. Huynh nhìn xem này, đệ cũng đã khỏe lại rồi, dân chúng trong Trần Đường Quan cũng không bị làm sao cả. Huynh từng
dạy đệ rằng “đánh kẻ chạy đi, chứ không đánh người chạy lại. Phàm làm
việc gì cũng cho người khác một con đường lui”, đệ nghĩ việc này nên bỏ
qua đi.
Na Tra nhìn Hoàng Minh cầu
khẩn. Hoàng Phi Yến cùng Thanh Thanh đều nhìn Hoàng Minh với ánh mắt khó tin, các nàng không dám tin rằng tên kia lại có thể nói ra được những
câu ý nghĩa như vậy.
_Ây da, muội xem xem, ngay cả tiểu Na Tra còn hiểu chuyện hơn cả muội a.
Hoàng Minh xoa xoa đầu Na Tra nói. Đặng Thiền Ngọc nghe xong hừ lạnh, tung
một cước vào chân Hoàng Minh rồi chạy về phía Hoàng Phi Yến.
Vốn dĩ Hoàng Minh cũng không muốn làm lớn chuyện này. Thấy Na Tra còn bé mà hiểu chuyện như vậy hắn thấy rất vui. Nhưng dù sao hắn cũng không thể
để Na Tra chịu thiệt thòi như vậy được, ít nhất phải lấy được một chút
máu của mấy lão già này thì Hoàng Minh mới hả dạ.
_Được rồi, nếu như đệ đệ ta đã nói như vậy thì chuyện này ta sẽ bỏ qua. Nhưng…
Ngao Quảng đang vui mừng khi nghe Hoàng Minh nói thì câu tiếp theo lại khiến hắn cảm thấy đau lòng.
_Nhưng các ngươi nhìn xem, ta và đệ đệ ta bị nhiều vết thương như vậy, thực sự là không hợp tình hợp lí a.
Hoàng Minh nói ra khiến tất cả đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Cái tên
này miệng nói thì cao sang sẽ bỏ qua nhưng lại mặt dày đòi bồi thường.
_Việc này quả thực không có gì khó khăn cả, ở bảo khố của ta có rất nhiều bảo vật xin ngài cứ tùy chọn vài món.
Ngao Quảng mặc dù đau xót khi sắp thấy bảo khố yêu quý của mình sắp mất đi
vài món bảo vật nhưng dù sao so với tính mạng của hắn thì việc này không đáng là bao.
_Hắc hắc, việc này thực sự là không nên a. Nhưng nếu Long Vương ngài đã có hảo ý như vậy ta mà
cự tuyệt thì hóa ra là vô phép quá.
Hoàng Minh xoa xoa tay nói. Những người khác quả thật không còn lời nào để
nói nữa, tên này quả thật đóng kịch rất tài a. Ngoài mặt thì e dè này nọ nhưng trong thâm tâm hắn chắc đang nhảy lên vì sung sướng mất thôi.
Ngao Quảng cùng dẫn mấy người Hoàng Minh tới bảo khố của lão. Ở đây có vô
vàn châu báu cùng những bảo vật kì lạ, khiến cho mọi người đều lóa mắt.
Nghĩ tới Đông Hải, Hoàng Minh lập tức nghĩ tới Gậy Như Ý mà Tôn Ngộ
Không lấy được, nhưng hắn lập tức bỏ qua, hắn tự nhận rằng mình còn chưa có cái sức trâu bò như Tôn Ngộ Không mà nâng được thứ đó. Nhưng đưa mắt nhìn khắp nơi, hắn vẫn chưa thấy món nào ưng ý cả. Bỗng một cánh tay
mềm mại kéo kéo tay hắn, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Thanh Thanh,
nàng ghé tai hắn nói nhỏ, tay chỉ chỉ về một phía.
_Đông Hải Long Vương, ta có thể lấy món này được không?
Hoàng Minh cầm đôi giáp tay đen xì lên hỏi.
_ Nếu ngài thích thì có thể mang nó đi.
Ngao Quảng đang xót ruột vì không biết Hoàng Minh sẽ lấy đi những bảo bối gì của lão. Nhưng khi thấy Hoàng Minh tỏ ý muốn lấy đôi giáp tay cũ kĩ đó
thì lão âm thầm vui mừng trong lòng. Từ khi lão nhậm chức Đông Hải Long
Vương đã thấy đôi giáp tay cũ kĩ này ở đây, nhưng đến bây giờ lão vẫn
không hề biết nó có tác dụng gì cả, đeo vào tay thì lại không được, mặc
dù nó rất cứng rắn nhưng chẳng lẽ dùng nó để ném đối phương hay sao?
Nhìn bộ dáng không có gì hối tiếc của Ngao Quảng, Hoàng Minh thực sự không
tin rằng đây là bảo vật gì cả, nhưng dù sao là do Thanh Thanh bảo hắn
lấy, hắn đành phải tin tưởng Thanh Thanh vậy.
Hoàng Minh muốn lấy thêm một vài món vũ khí có khả năng đánh ở tầm xa, nhưng
rất tiếc là không có thứ nào như vậy cả, có một số thứ thì lại quá yếu
và không hợp mắt hắn lắm. Ngoài ra hắn lấy thêm một cái Huyền Khải Giáp
phòng thân và đưa cho Thanh Thanh, mặc dù nàng không muốn nhưng dưới sự
nài ép của hắn Thanh Thanh cũng đành phải thu vào. Hoàng Phi Yến và Na
Tra thì có rất nhiều bảo vật do sư phụ ban cho nên đối với những bảo vật ở đây, hai người đều không xem vào mắt. Riêng người được lợi nhất chính là tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc, nàng ra sức vơ vét hết những bảo ngọc có ở bảo khố, khiến cho Ngao Quảng cảm thấy đau lòng không thôi. Đây đều
là nguyên liệu tốt để nàng có thể tu luyện ra Ngũ Sắc Thạch, càng có
nhiều thì càng tốt a.
_Đại tiên, bây giờ ngài có thể trả nước ở Đông Hải về lại được không?
Nhìn bộ dạng thỏa mãn của Đặng Thiền Ngọc, Ngao Quảng đau lòng nói.
_Ây da, thiếu chút nữa thì ta quên mất việc này.
Hoàng Minh gãi gãi đầu nói, việc hắn nghĩ bây giờ là trở về để nghiên cứu xem đôi giáp tay này thực sự lợi hại hay không mà Thanh Thanh lại bắt hắn
chọn.
Nghe xong Ngao Quảng chỉ biết
cười khổ. Tên khốn nhà ngươi cùng muội muội vơ vét của ta bao nhiêu bảo
vật lại tính chạy hay sao? Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của lão, cho dù có
cho vàng lão cũng không dám nói ra.
Hoàng Minh nhìn về phía Thanh Thanh nháy mắt. Nàng hiểu ý gật đầu, Ngọc Long Bình liền xuất hiện trên tay.
_Ngọc Long Bình? Chẳng lẽ cô nương là…
Nhìn chiếc bình ngọc trên tay Thanh Thanh, Tứ Hải Long Vương hét lên đầy kinh ngạc.
Thanh Thanh không trả lời Ngao Quảng. Đôi mắt nàng dần chuyển sang màu lam,
hai mắt của con rồng trên chiếc bình bắt đầu phát sáng, Thanh Thanh vung tay lên, nước từ trong bình bắt đầu tuôn ra, chẳng mấy chốc cả Đông Hải lại tràn ngập trong nước.
_Thật không ngờ lại cô nương lại có thể là đồng tộc của chúng ta.
Ngao Quảng cảm thán nói. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng hừ lạnh cùng âm thanh lãnh đạm của Thanh Thanh.
_Đồng tộc? Ngươi cho rằng có thể đánh đồng ta với các ngươi hay sao?
Nhận thấy thái độ của Thanh Thanh, Ngao Quảng lập tức im miệng. Lão biết
rằng để có thể điều khiển được Ngọc Long Bình thì chỉ có những Long Tộc
đặc biệt mới có thể sử dụng được. Còn với Giao Long như bọn hắn, người
ta không để vào mắt cũng là xứng đáng. Nhưng lão không biết rằng Thanh
Thanh không phải phân biệt Giao Long hay Long Tộc mà nàng căm ghét lão
vì thái độ đối nhân xử thế của lão.
_Việc hôm nay coi như đã xong. Ta hi vọng các ngươi từ nay về sau đừng làm ô uế danh tiếng của Long Tộc nữa.
Thanh Thanh lạnh lùng đáp rồi quay lưng đi.
Nhận thấy nhóm Hoàng Minh có ý muốn rời khỏi đây, Ngao Quảng bất giác quỳ xuống cầu xin.
_Cô nương, ta biết rằng ta đã sai. Nhưng dù xin cô nương nể tình đồng tộc mà cứu giúp cho con trai của ta.
Ngao Quảng khóc lóc cầu xin. Mặc dù con trai lão là người không ra gì, chỉ
biết hà hiếp bách tính, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của lão, nhìn thấy cảnh như vậy sao lão có thể chịu được. Vị cô nương này có thể sử dụng
Ngọc Long Bình như vậy chắc chắn sẽ có cách cứu con trai hắn.
Nghe tới đây, Thanh Thanh bỗng chốc dừng chân lại. Nàng quay sang nhìn Hoàng Minh trưng cầu ý kiến.
_Được rồi, nếu muội muốn thì cứ giúp hắn một lần đi.
Hoàng Minh xoa xoa đầu Thanh Thanh nói. Hắn biết nha đầu này vốn thiện lương, trong lòng nàng ắt hẳn rất muốn cứu chữa cho Ngao Bính, nhưng lại sợ
làm mất lòng hắn nên mới như vậy. Thấy Hoàng Minh đã đồng ý, Thanh Thanh liền mỉm cười. Nàng cắn ngón tay chảy máu rồi lấy ra một viên đơn dược
nhỏ vào. Xong xuôi, nàng đưa viên đơn dược cho Ngao Quảng, lạnh lùng
nói.
_Đưa thứ này cho hắn uống, trong vòng bảy ngày gân cốt sẽ bình phục trở lại. Nhưng nhắc cho các ngươi
nhớ, nếu vẫn còn tiếp tục làm chuyện thị phi thì đừng trách ta vô tình.
Nhận viên đơn dược trong tay, Ngao Quảng cẩn thận cho vào trong chiếc bình
nhỏ, cất kĩ vào trong tay áo. Đây chính là thứ sẽ cứu mạng con trai lão, lão làm sao có thể không cẩn thận kia chứ.
Từ biệt Ngao Quảng, nhóm Hoàng Minh trở lại Trần Đường Quan. Mặc dù Lý
Tịnh đã cố gắng níu kéo hắn ở lại nhưng hắn cũng đành phải từ chối. Hắn
đã đi mấy ngày rồi, phải trở về để cùng Tử Tân giải quyết quốc sự nữa,
nếu không một mình tên sư huynh kia sẽ chết mất thôi.