Sau khi tắm xong, Diêm Thu Trì ngồi xuống bên dưới, cứ run run chân suốt.
Biểu cảm của y vô cùng nghiêm nghị, nhẹ nhàng mím cặp môi mỏng.
Ở đầu giường còn là tạp chí Bazaar của Thẩm Kim Đài.
Sau Đông Cung Tới, đoàn làm phim cho Thẩm Kim Đài một món quà tặng. Đó là một số bức ảnh được chụp trong quá trình làm phim của cậu. Gần như tất cả đều là những bức ảnh bên lề. Hầu hết các diễn viên chính và nhân viên đều có chúng, coi như là một món quà tặng lưu niệm được các nhân viên đoàn làm phim gửi cho tất cả mọi người.
“Vậy chị đưa tới cho em sau.” Thẩm Kim Đài nói.
Lý Mỹ Lan vừa lật, vừa hỏi: “Em vẫn còn ở biệt thự nhà họ Diêm à?”
“Đúng vậy.”
Lý Mỹ Lan tắt máy, lật tới một trang khác trong đó. Đột nhiên có một thứ thu hút tầm nhìn của cô.
Trong bức ảnh, Thẩm Kim Đài đang thổi nến sinh nhật. Bên cạnh cậu là đám người đạo diễn Quách Thụy, Trịnh Tư Tề và Bạch Thanh Tuyền.
Xung quanh là thành viên đoàn làm phim, nhưng cô nhìn thấy một khuôn mặt xuất chúng trong nhóm này.
Đứng ở góc trên bên trái của bức ảnh, có lẽ là do chụp ảnh nên trông hơi tối. Nhưng dưới sự che phủ của bóng đêm, nó lại phác họa khuôn mặt của người này tốt hơn. Mũi thẳng, làn da trắng, cơ thể cao to, là Diêm Thu Trì.
Diêm Thu Trì nhìn Thẩm Kim Đài với một nụ cười cô chưa từng thấy trước đó.
Trông có một loại ảo giác vô cùng dịu dàng.
Dịu dàng, cái từ này rất hợp với Diêm Thu Trì. Người đó nổi tiếng là một ông chủ băng sơn mà!
Cô nhanh chóng lật lại một lần nữa. Lúc đầu cô không để ý, chỉ chú ý tới Thẩm Kim Đài. Lần này, cô đặc biệt nhìn những người khác. Kết quả cô lật tới một bức ảnh chụp trường quay. Diêm Thu Trì nhìn Thẩm Kim Đài xuyên qua nhóm nhân viên đoàn làm phim đang vác thiết bị ở một góc bình thường nhất của bức ảnh.
Bởi vì camera tập trung vào Thẩm Kim Đài. Nếu không đặt sự chú ý lên hắn thì thật sự sẽ không tìm thấy hắn.
Lần này, cô xác định đúng là nhìn Thẩm Kim Đài.
Trong một thoáng, cô có cảm giác cô sắp nổi da gà!
Đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Khi cô đến biệt thự nhà họ Diêm bằng xe ô tô. Lúc đến cửa, nhìn xuyên qua cánh cửa sổ, đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo ưu tú, vóc dáng cao lớn đứng ở dưới bóng râm cửa lớn.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh Thẩm Kim Đài, Lý Mỹ Lan xuống xe: “Sao em lại ra ngoài?”
“Đi tản bộ một chút.” Thẩm Kim Đài hỏi, “Chị có mang theo album không?”
“Có.” Lý Mỹ Lan đưa cuốn album cho cậu ta: “Vẫn là kịch bản của phim truyền hình. Em có thể nhìn một cái.”
Thẩm Kim Đài nhận lấu, không nhìn album mà lấy kịch bản ra khỏi túi da trâu trước. Cậu nhìn một chút, nó tên là “Hôn nhân vây thành.”
Cậu sửng sốt một chút, nói thật, kịch bản tìm cậu có rất ít cái lấy bối cảnh tình yêu và hôn nhân.
“Tình yêu nam nữ, nói về hôn nhân?”
Lý Mỹ Lan gật đầu: “Hiếm khi nhận được cuốn kịch bản như này. Bọn chị đã xem rồi, cảm thấy kịch bản viết không tồi, tập trung vào tình trạng hôn nhân của những người trẻ thời hiện đại. Đạo diễn cũng được, là Triệu Văn Đào thường quay phim thanh xuân đô thị. Em có thể xem trước một chút, không nhất định phải nhận.”
Thành thật mà nói, kịch bản họ nhận được đã đủ để diễn. Lý do chủ yếu là bởi đoàn đội đã quyết định đi con đường lấy chất lượng mà chiến thắng. Nếu không phải phim dùng mắt thường là có thể biết sẽ bùng nổ phòng vé thì cũng là phim có khả năng nhận giải, còn lại từ chối hết.
Lý Mỹ Lan nghĩ phần lợi từ bộ phim “Đông Cung tới” đã đủ cho Thẩm Kim Đài ăn lợi từ ba đến bốn năm, coi như một tác phẩm kinh điển.
Tất cả diễn viên đều muốn lên màn ảnh lớn. Một khi có một bộ phim điện ảnh tốt để quay, Thẩm Kim Đài không muốn quay phim truyền hình nữa.
Trừ khi chất lượng của nó có thể so sánh với Đông Cung.
Lý Mỹ Lan cũng biết tâm tư này của cậu, chẳng qua cô vẫn đưa kịch bản này tới. Không phải vì kịch bản viết rất tốt, mà chắc hẳn là vì nó là ân tình.
Cậu bèn ngẩng đầu nhìn Lý Mỹ Lan một cái. Lý Mỹ Lan ăn ý với cậu, cười nói: “Có người nhờ giám đốc Quý dẫn đường. Giám đốc Quý cũng không tiện từ chối, nên chị đưa nó cho em. Quyết định cuối cùng vẫn trong tay em.”
“Em quay về nhìn một chút.” Thẩm Kim Đài nói, “Ngày mai chị không cần đưa em đi, trực tiếp chờ em ở sân bay là được.”
“Sẽ có rất nhiều fan hâm mộ đó.” Lý Mỹ Lan nhắc nhở.
Thẩm Kim Đài gật đầu.
Trước khi vào tổ, cậu có rất nhiều hoạt động khách mời. Sau khi vào tổ, cậu sẽ phải quay kín đáo. Cậu nhận 1 số lời mời làm đại sứ thương hiệu, về cơ bản sẽ phải chạy xong hết tất cả trước khi vào tổ.
Lý Mỹ Lan hỏi: “Em sống ở nhà họ Diêm như thế nào? Em đã quen chưa?”
Thẩm Kim Đài gật đầu: “Rất tốt.”
Lý Mỹ Lan ngập ngừng hỏi: “Giám đốc Diêm có thường xuyên ở trong nhà không?”
Thẩm Kim Đài ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Lý Mỹ Lan mỉm cười: “Chị luôn tò mò về mối quan hệ giữa hai em. Hai em từng như vậy, thế mà bây giờ lại không cảm thấy lúng túng khi ở chung với nhau sao?”
“Đều là quá khứ cả rồi. Em đã nói rõ, hắn không thích em, em cũng không thích hắn.” Thẩm Kim Đài nghĩ cô vẫn còn hoài nghi về việc cậu sẽ tình xưa chưa dứt: “Em nói với chị 800 lần rồi. Đứt là đứt, đừng tự chuốc phiền não làm gì.”
“Hừm…” Lý Mỹ Lan nói, “Nhân lúc tình thế tốt đẹp, hãy tận dụng cơ hội này mà phát triển sự nghiệp đi!”
Lời này vừa mới dứt, cô nghe thấy một tiếng xe đi tới trong khoảng cách gần. Cô nhìn lại. Một chiếc xe Maybach dừng trước bọn họ. Kính xe ô tô hạ xuống, chính là Diêm Thu Trì.
Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
“Tổng giám đốc Diêm.” Lý Mỹ Lan vội vã chào hỏi.
Diêm Thu Trì hỏi: “Đưa đồ à?”
“Anh có quyển sách kỷ niệm từ Đông Cung chưa?” Thẩm Kim Đài cười hỏi.
“Sách kỷ niệm gì?”
“Lát nữa tôi cho anh nhìn sau.” Thẩm Kim Đài nói.
Lý Mỹ Lan nhìn họ, nở nụ cười gượng gạo.
Không, cô không thể điều khiển não mình.
“Lên xe đi, chở cậu đi một đoạn.” Diêm Thu Trì nói.
“Không cần, tôi đi loanh quanh thôi.” Thẩm Kim Đài nói.
Bất ngờ là Diêm Thu Trì cũng xuống xe, đóng cửa nói: “Vậy đi cùng nhau đi.”
Lý Mỹ Lan: “..”
“Chị về trước đi. Mai gặp chị lúc chín giờ.” Thẩm Kim Đài nói với cô.
“Ai.” Lý Mỹ Lan cuống cuồng bắt tay với Diêm Thu Trì. Vừa mới lên xe, xe còn chưa quay đầu đi,Thẩm Kim Đài và Diêm Thu Trì đã vào trang viên cùng nhau.
Xung quanh đều là cây cổ thụ già nhiều tuổi. Nhánh cây che trời. Ánh mắt trời cuối tháng năm từ từ lặn xuống. Diêm Thu Trì mặc một bộ âu phục chính trang, nhưng Thẩm Kim Đài thì mặc một cái quần jeans bình thường và đội một chiếc mũ câu cá.
Nhìn từ bóng lưng, Diêm Thu Trì cao hơn, cường tráng hơn một chút, cực kỳ xứng đôi với Thẩm Kim Đài.
Công thụ rõ ràng!
Lý Mỹ Lan cảm thấy sự nghi ngờ của mình quá ảo diệu.
Diêm Thu Trì yêu Thẩm Kim Đài?
Nhất định là cô suy nghĩ quá nhiều rồi!!
Đây là một cảm xúc rất khó diễn tả.
Rất khó để Diêm Thu Trì có thể nói rõ bản thân hắn có thỏa mãn hay không.
Nếu phải nói có thỏa mãn hay không thì đi cùng Thẩm Kim Đài dưới bóng râm, hắn cảm thấy trái tim mình đã được lấp đầy. Nhưng nếu nói hắn thỏa mãn, trái tim hắn đã được lấp đầy thì hắn lại cảm thấy không yên.
Những chi tiết nhỏ thường ngày hắn không chú ý cũng đều bị phóng đại vô tận. Chẳng hạn như, hắn chú ý tới mùi thơm thoang thoảng của Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài cho mọi người một cảm giác sạch sẽ từ trong ra ngoài. Khi cậu cười, trong lòng hắn ngứa ngáy.
Hắn là một người tham công tiếc việc, thường xuyên làm quá giờ. Bây giờ hắn lại thường xuyên về nhà đúng giờ, bởi Thẩm Kim Đài đang ở đây.
*không sớm không muộn, vừa khít vào thời gian, ví dụ thời gian hẹn là 7:00 thì người đó đến vào 6:59:59.
Thẩm Kim Đài sẽ không ở đây suốt, một vài ngày nữa cậu sẽ rời đi.
“Ồ,” Mẹ Diêm nói lúc nhìn thấy hắn, “Sao hôm nay con về sớm thế?”
“À,” Diêm Thu Trì bình tĩnh nói, “Gần đây công ty không có gì để làm cả.”
Hắn nhìn Thẩm Kim Đài một cái, đi lên tầng.
Tại sao hắn lại xuống xe, đi cùng Thẩm Kim Đài.
Bởi vì kể cả khi hắn về sớm thì hắn cũng không thể nhìn thấy Thẩm Kim Đài mỗi khắc mỗi giây.
Khi họ ở cùng nhau, thật sự chẳng có gì để nói. Hắn muốn nói lại không thể nói, có thể nói thì hắn lại chẳng biết nói gì.
Ngay cả khi muốn ở lại, cũng nên về phòng trước, ở một mình một khoảng thời gian.
Hắn đứng trước cái cửa sổ sát đất, nhìn Thẩm Kim Đài và mẹ Diêm hí hoáy với những bó hoa trong sân vườn.
Hắn cắm một tay vào trong quần, một tay thi thoảng còn vô thức sờ vào môi dưới, nhìn chằm chằm vào Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài ra ngoài tham dự hoạt động tận một tuần, gần như đã đi hết đông tây nam bắc, chỗ nào cậu đi qua cũng là biển vàng.
Bây giờ cậu đã có đại tỷ ủng hộ, fan cũng phân công rõ ràng hơn. Làm ảnh đẹp cũng không thua kém bất kỳ nhà nào. Sau khi nổi tiếng, cả người cũng càng ngày có phong thái sao lớn hơn. Thương hiệu cậu làm đại diện cho, tạp chí cậu chụp, tất cả đều đạt được doanh thu ấn tượng, nổi tiếng độc nhất vô nhị.
Trước khi cậu vào tổ, “phi công” chính thức ra thông báo.
“Tài nguyên tiếp theo của Đầu hoa cuối cùng cũng xuất hiện. Là một cái bánh thường niên, tôi rất ngưỡng mộ.”
“Phim này hẳn là nhắm đến phòng vé. Diễn viên hàng đầu đóng vai phụ, lại còn là đạo diễn lớn. Hình như chiếu vào kỳ nghỉ hè năm sau.”
“Vai phụ cũng là thành quả thật. Đoàn đội này có tầm nhìn rất tốt, trông chờ lần đầu tiên Đầu hoa lên màn ảnh lớn!”
“Tưởng tượng cậu ta diễn vai bộ đội hơi khó. Trong tim tôi, cậu ta luôn là Lý Tự dịu dàng và lộng lẫy.”
“Tôi không thể tưởng được, nhưng sự đối lập đó khiến tôi càng thêm mong chờ!”
Anti fan tiểu Tề lập tức ra trận: “Không thể chấp nhận nổi một tên thái giám diễn vai phi công, xin đừng làm nhục nghề nghiệp này.”
Gần đây, Tiểu Tề đã không còn hy vọng sẽ có người theo cô bôi đen Thẩm Kim Đài. Đành chịu thôi, vai diễn Lý Tự quá hút fan. Buổi lễ trao giải càng khiến công chúng cảm thấy thương xót cho Thẩm Kim Đài. Dư luận của Thẩm Kim Đài đã lật ngược, chẳng thể tìm thấy bất kỳ điểm đen nào, không thể dậy nên bất kỳ cơn sóng gió nào.
Cô thay đổi chiến lược, cố ý đăng topic, để Kim fan vào chửi cô.
Dấy lên cuộc chiến chửi mắng nhau cũng rất tốt, nó có thể khiến người qua đường cảm thấy phiền phức bởi sức mạnh của Kim fan quá dữ dội.
Cô chờ lực lượng Kim fan đến chửi mắng mình, kết quả tải lại một chút, bình luận từ người đi đường đã dìm bình luận của cô xuống.
Đành chịu thôi, chỉ cần là bài đăng của Thẩm Kim Đài, độ hot thực sự quá cao.
Tiểu Tề buồn bực nắm tóc mình.
Cùng với con số fan hâm mộ tăng cao, fan càng nhỏ tuổi. Yêu hận cũng đơn giản và mạnh mẽ hơn. Thông thường, fan của các ngôi sao nổi tiếng có sức chiến đấu rất ghê gớm. Rất dễ thấy ai là xé người đó. Cái này không nằm trong tầm kiểm soát của các ngôi sao nổi tiếng, bởi vì một khi một ngôi sao nổi tiếng, họ sẽ đối mặt với cơn sóng bôi đen. Cho dù trong thời kỳ vẫn còn là người bình thường cũng bị các blogger nhỏ lôi ra chế giễu một phen. Fan hâm mộ yêu thần tượng mình, tất nhiên không thể nhẫn nhịn.
Nhưng Thẩm Kim Đài là một ngoại lệ.
Bởi vì cậu ta đã bị bóc rất triệt để trước kia. Lịch sự đen tối của cậu ta ai cũng biết, danh tiếng thấp đến không thể thấp hơn. Cộng thêm kết thúc của họ Lý Tự và sự lạm dụng chức quyền của lễ giải thưởng, thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ bản không có cơ hội cho antifan.
Anti fan không có hoàn cảnh, không có tin tức tiêu cực. Ngay cả nhóm Kim fan cho dù bùng nổ sức mạnh thì cũng không có chỗ nào để biểu hiện. Có vẻ thái độ rất bình thường, múa hát thanh bình.
Người đi đường rất tự hào về cậu: “Đây hẳn là ngôi sao nổi tiếng có tố chất nhất. Cảm giác Kim fan đều là các bé dễ thương!”
Nhóm Kim fan thấy loại bình luận này dĩ nhiên rất vui vẻ. Có ai muốn cãi lộn đâu, bản thân mình lúc tranh cãi cũng sẽ không vui.
Đều là đấu tranh vì anh trai mình. Đành chịu thôi, bây giờ hot như vậy, bằng mắt thường cũng có thể thấy tương lai sẽ càng hot hơn. Anh có fan như vậy thật sự là vô cùng thoải mái.
Anh cứ dũng cảm bay, Kim fan vĩnh viễn đi theo!
Trước khi Thẩm Kim Đài trước khi vào tổ, trở về nhà họ Diêm một chuyến, lần này cậu mua cho từng người nhà họ Diêm một món quà tặng.
Cho đi thì cho lại, nhà họ Diêm đối xử với cậu tốt như vậy, cậu dĩ nhiên phải hồi báo. Mẹ Diêm tặng quà cho cậu không chùn tay. Cậu cũng đưa mẹ Diêm rất nhiều quà.
Đưa cô một bộ châu báu xa hoa.
Mẹ Diêm cũng sắp vui đến khóc rồi. Sau khi đeo lên đi khoe khắp nơi, một chốc thì call video cho Diêm Diệu Hiên nhìn, một hồi call video cho Diêm Thiết Phong nhìn, Diêm Thu Trì vừa tan việc, bà bèn đeo nó khoe khang ở trước mặt hắn: “Như thế nào, đẹp mắt không, Tiểu Kim đưa đó.”
Bộ châu báu kia vừa nhìn một cái đã biết là giá trị không rẻ, chói sáng rực rỡ dưới ánh đèn sáng chói.
“Đẹp mắt.”
Thẩm Kim Đài nói: “Tôi cũng mua quà cho anh.”
Trái tim Diêm Thu Trì đập thình thịch, trên mặt lại chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, Thẩm Kim Đài cười nói: “Tôi để dì để ở trong phòng cậu.”