Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 71

“Các chị em, hôm nay là ngày thuộc về Đông Cung, là ngày của Lý Tự!”

“Tôi thấy có người trong giới truyền thông nói, bởi vì đông cung phát sóng quá hot mà dẫn tới phòng vé cuối tuần này đều không lên nổi,  ha ha ha toàn dân đều trông xem Đông cung!”

“Tới tới tới, đặt cược, chúng ta đoán kết cục của Lý Tự một chút đi!”

“Tôi tới trước! Tôi đoán Hạ Lan Bích tha cho Lý Tự một mạng, chết giả rồi đưa ra cung, đoàn tụ với Thái tử, từ đó mai danh ẩn tích, một đời một kiếp một đôi người!”

“Hu hu hu, lầu trên nói tôi thích, mặc dù có chút bình thường, nhưng mà tôi thích!”

“Bộ phim này trừ nữ chính ra thì ai cũng bị áp bức quá đau khổ rồi. Phát một chút đường phút cuối đi, cầu tổ phim làm người tốt!”

“Tôi đặt Lý Tự khó thoát khỏi cái chết. Lời thoại tập mới nhất của hiển nhiên là muốn xả thân vì nước rồi. Từ tình yêu nhỏ lên tới tình yêu lớn, mặc dù bi kịch, nhưng nhân vật  được thăng hoa! Phân cảnh Thái tử Chu Anh  hẳn là sẽ xuất hiện theo hình thức nhớ lại hoặc là mơ thấy, kiểu mấy cái ký ức cuối cùng nhớ lại trước khi chết vậy.”

“Tôi cảm thấy biên kịch hẳn sẽ không bỏ qua cảnh kinh điển “điên loạn ngồi nói Chu Anh” đâu. Tôi đoán là điên rồi được Thái tử đón đi, như vậy cũng không phải là đại đoàn viên, cũng không phải BE, là phương thức điều hòa tốt nhất! Cô gái fan Kim Đài Quỳnh Anh này không dám cầu đại đoàn viên xa xỉ, chỉ cầu trên mũi đao có một chút mật!”

“Tôi đặt siêu ngược, đừng hỏi tôi tại sao, chính là cảm giác đó.Mạnh Hiểu Thanh là biên kịch tương đối có chủ kiến, am hiểu hạ sát chiêu nhất, bà* cũng sẽ không nghe lời đề nghị của cư dân mạng, hơn nữa mọi người đều có bộ lọc đối với Lý Tự. Thật ra thì y vẫn là một nhân vật phản diện, mặc dù là đấu tranh chính trị, nhưng hại chết rất nhiều người, tiếng xấu rõ ràng thật sự, dù sao tôi thấy mấy tập gần đây đều là fg**, chẳng qua muốn xem y sẽ chết như thế nào thôi. Nguyệt Quang fan nói Bạch Thanh Tuyền tuần trước cũng đi quay bổ sung một đoạn phim, không biết là thật hay giả!”

**Fg có rất nhiều nghĩa: chửi bậy, tiền cảnh (foreground) và rất nhiều nghĩa khác, em chỉ tìm ra hai nghĩa này là có vẻ khá liên quan thoi.

*Trong các chương trước, biên kịch Mạnh Hiểu Thanh đều được gọi là “hắn”,

“Mọi người đều đang chú ý nội dung phim, còn tôi chỉ muốn xem bảng tính tỉ suất người xem không chính thức (aka dã bảng) của Đông Cung tới,  xem một coi tỷ suất người xem sẽ lập bao nhiêu kỷ lục!”

Trong phòng chiếu phim sang trọng nhất Nam Thành, có một phòng chiếu phim lớn có thể chứa gần nghìn người, bây giờ đã không còn chỗ ngồi.

Đây là một hoạt đồng do nhóm Kim fan làm, Thẩm Kim Đài sẽ trực tiếp cùng các cô đi xem lần phát sóng này.

Vốn chỉ mình nhóm Kim fan chè chén say sưa một trận, nhưng các minh tinh đẳng cấp như Bạch Thanh Tuyền và Trịnh Tư Tề, thậm chí Dương Lý Chi, Tống Vi cũng tới.

Dương Lý Chi tới là để lấy lòng người xem. Cô hy vọng có thể tạo ra quan hệ tốt giả tạo giữa mình và Thẩm Kim Đài, giành được chút thiện cảm.

Bạch Thanh Tuyền thì đặc biệt xin nghỉ từ tổ phim, qua đây cổ vũ cho Thẩm Kim Đài.

“Tôi quả thật từng gọi điện thoại cho Kim Đài. Tôi nói cậu quay phim, kết cục rốt cuộc như thế nào chắc chắn cậu sẽ biết, nhưng cậu ấy đánh chết cũng không nói cho tôi, làm tôi phải tới đây xem phát sóng trực tiếp, thấy không, tôi đã tới rồi.” Bạch Thanh Tuyền mặc âu phục đen toàn thân nhưng trông vẫn  thanh cao xinh đẹp tuyệt trần, cười nói với các ký giả vây xem: “Cho nên các anh cũng không nên hỏi tôi, không phải tôi không nói, tôi thật sự không biết. Đợi lát nữa, mọi người cùng nhau nhìn.”

“Nghe nói tuần trước cậu có trở lại tổ phim Đông cung quay bổ sung một đoạn phim, thật sự là như vậy sao, có thể tiết lộ trước cho chúng tôi là nội dung gì không?”

Bạch Thanh Tuyền cười nói: “Tôi quả thật có quay bổ sung một đoạn, chẳng qua tôi cũng thật sự không biết kết cục của Lý Tự!”

Đạo diễn Quách Thụy và biên kịch Mạnh Hiểu Thanh cùng đi với nhau. Hai người không tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, trực tiếp bước nhanh vào rạp chiếu phim.

Trên mạng thậm chí có người bắt đầu thông qua một điểm này mà quay tơ bóc kén (phân tích chi tiết), cho rằng kết cục của Lý Tự “có lẽ không quá viên mãn”.

“Cảm giác đạo diễn và biên kịch sợ bị chửi cho nên không dám lên tiếng ấy.”

“Nếu như bọn họ viết chết Lý Tự, tôi thật sự sẽ không nhịn được mà mắng người!”

“Hu hu hu, chưa bao giờ theo đuổi một bộ phim mà phải đứng ngồi không yên như phim này!”

Thẩm Kim Đài đi cùng Trịnh Tư Tề, hai người vừa ra sân đã đưa tới tiếng thét chói tai điên cuồng.

Hôm nay là ngày hội của các cô gái fan Kim Đài Quỳnh Anh!

Thẩm Kim Đài mặc âu phục đỏ toàn thân, ngực đeo một cành tường vi trắng, mà Trịnh Tư Tề thì mặc âu phục trắng toàn thân, ngực đeo một cành tường vi đỏ.

Tường vi đỏ trắng lại xuất hiện, hai người vừa đi vừa vẫy tay với đám người vây xem, có rất nhiều cảnh sát giao thông tới con đường hình chữ thập phía trước quảng trường kia, thế nhưng vẫn bị kẹt rất nghiêm trọng. Toàn bộ quảng trường đều là người, bảo an cũng gọi ra mấy chục, hai người bọn họ ở trong vòng vây của bảo an đi về phía trước, Trịnh Tư Tề nói câu gì đó, Thẩm Kim Đài nghiêng tai nghe, còn chưa nghe rõ Trịnh Tư Tề nói gì, chung quanh đã vang lên một tiếng kinh hô.

Cậu bèn cười nhìn về phía đám người, dáng người rắn rỏi, dung nhan xinh đẹp, cả người đều là ánh sao lấp lánh được sự nổi tiếng nuôi lớn.

Ở phía sau bọn họ là Quý Phong Hành cùng các lãnh đạo cao cấp của những công ty khác vào sân, thấy cảnh này lại dậy sóng trong lòng.

Ban đầu ký Thẩm Kim Đài, thật là ký đúng người rồi.

“Bộ cậu ta mặc chính là bộ của thương hiệu nam trang xa xỉ XXX cậu ta làm đại diện. Mèn đét ơi, lần đầu tiên thấy nam minh tinh mặc âu phục đỏ đẹp mắt như vậy!”

“Đầu hoa thật là đẹp, nhưng tại sao tôi thấy cậu ta là lại muốn khóc!”

“Cậu ta và Trịnh Tư Tề cũng quá xứng đôi rồi, cô gái Kim Đài Quỳnh Anh phát ra tiếng gào thét!”

“Đầu hoa đừng quyến rũ người khác nữa, tôi thật sự một giọt cũng không có rơi!” (Nước miếng hay giề?)

“Chúng ta cũng không cần đi cửa chính nhỉ.” Mẹ Diêm xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn đám người trên quảng trường một chút, chỉ thấy đầu người nhốn nháo dưới bóng đêm.

“Chúng ta trực tiếp vào nhà để xe dưới hầm của quảng trường, đi cầu thang tới thẳng  rạp chiếu phim đi.” Phương Vân nói với Diêm Thu Trì.

Diêm Thu Trì gật đầu một cái, nhìn trong đám người, Thẩm Kim Đài bây giờ thật sự nổi tiếng, hắn nhìn vậy mà cũng có chút kích động, kích động thay Thẩm Kim Đài.

“Thật là nhiều người.” Mẹ Diêm cảm khái.

Bọn họ trực tiếp đi từ hầm đậu xe tới cầu thang lên tầng bốn. Đến tầng bốn mới phát hiện trong khu thương mại cũng đầy ắp cả người, bọn họ dưới sự hộ tống của bảo an vào rạp chiếu phim, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác đi tới chỗ ngồi đã định trước, vị trí ngay sau đám người Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền một hàng. Thẩm Kim Đài thấy bọn họ, lập tức đứng lên, đám người Trịnh Tư Tề thấy Diêm Thu Trì, cũng đứng lên, một hàng minh tinh đứng dậy chào hỏi cùng hai mẹ con bọn họ.

Diêm Thu Trì vẫn dáng vẻ lạnh lùng như cũ, nhàn nhạt gật đầu với bọn họ, mẹ Diêm thì ngược lại, rất nhiệt tình, cười cười phất tay.

“Dì.” Thẩm Kim Đài cười nói.

Mẹ Diêm cầm tay cậu một chút, ngồi xuống ở sau lưng cậu, Thẩm Kim Đài vừa nhìn về phía Diêm Thu Trì, Diêm Thu Trì gật đầu một cái, miễn cưỡng kềm chế cơn sóng dâng trào trong lòng mình.

Trước khi phim truyền hình mở màn, một đám chủ chế tạo của《 Đông cung tới 》 lên đài tương tác với người xem một hồi. Người cuối cùng được phỏng vấn chính là Thẩm Kim Đài.

“Tôi còn nhớ vào buổi họp báo khai máy, tôi từng phỏng vấn Kim Đài một vài câu liên quan đến bộ phim này về cái nhìn với nhân vật Lý Tự này. Bây giờ quay hết phim, cậu có cảm tưởng mới nào muốn chia sẻ cùng mọi người không?” MC cười hỏi.

Thẩm Kim Đài nhận micro, tư thái ung dung, cười nói: “Nửa năm qua tôi vẫn uôn sống ở trong thế giới của Đông cung, sống ở trong thế giới của Lý Tự. Bất kể là đối với phim hay là đối với nhân vật Lý Tự này, tôi cũng đã mất đi đánh giá công chính khách quan. Chẳng qua một nhân vật có thể được mọi người yêu thích, hắn là có rất nhiều phương diện. Mỗi một người đều có cách hiểu và cách tưởng tượng của riêng mình, chuyện tôi có thể làm chính là hạn chế lên tiếng, bảo vệ tốt Lý Tự trong lòng mọi người. Câu chuyện của Lý Tự mặc dù đã kết thúc, nhưng tôi tin tưởng một nhân vật tốt, một bộ phim tốt như vậy, dù đã qua rất nhiều năm, mọi người vẫn còn có thể nhớ tới nó. Cũng cám ơn mọi người tới cổ vũ ngày hôm nay, thật sự rất may mắn, vô cùng cảm ơn!”

Thẩm Kim Đài vừa nói vừa khom người trên khán đài.

Theo thời gian đảo ngược càng gần, trên màn ảnh lớn bắt đầu đầu chiếu phần đầu của《 Đông cung tới 》. Phần đầu không có lời, là thuần âm nhạc. Bình thường hai đài truyền hình vệ tinh vì cướp sóng mà ít khi chiếu nguyên vẹn một lần, hôm nay là lần đầu tiên một giây cũng không cắt. Phần đầu sớm đã không phải là phần mở màn của cái loại phim cung đấu khuôn mẫu liên tục tát hồi đầu rồi. Đổi một bản khác, bầu không khí trông cực kỳ rộng rãi khoáng đạt.

Nhân vật đầu tiên trong phim đi ra, là hình ảnh Thái tử Chu Anh và Lý Tự đi chơi lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu. Hình ảnh này vừa ra thì có người rơi lệ rồi.

Phần đầu kết thúc, khúc dạo đầu lại là con đường cổ vắng lặng. Trịnh Tư Tề đóng vai Chu Anh, áo quần thô ráp, đuổi theo một chiếc xe bò. (Gốc là Chu Cảnh nhưng chắc là tác giả lag thôi)

Trên khán đài lập tức phát ra một trận hoan hô.

Thẩm Kim Đài cười một tiếng. Ánh sáng màn ảnh lớn chiếu sáng mi mắt cậu, trên đó đều là ánh nước ẩm ướt.

——–

Hạ Lan Bích xoay người lại, nói: “Thái tử ca ca, vẫn còn đang ở nhân thế.”

Lý Tự nghiêng qua trên cỏ khô, trên mặt lại không thấy ngạc nhiên.

Hạ Lan Bích giật mình nhìn y: “Ngươi đã sớm biết rồi?”

“A Cảnh trước khi chết, đã nói cho ta.”

Ống kính chuyển một cái, là cảnh Chu Cảnh đang thoi thóp, lẩm bẩm nói: “A Tự, A Tự, nơi này thật là tối, ta thật sự rất sợ.”

“Không phải sợ, ta ở đây.”

Lý Tự chợt phát hiện tay của Chu Cảnh cứ lục lọi ở trong chăn mãi, vẻ mặt hắn sợ hãi, tựa như đang tìm thứ đồ quan trọng nhất của mình. Lý Tự vén một góc chăn lên, ngay tại chỗ bả vai hắn, phát hiện một nửa cây nến.

Nghe cung nhân phục vụ hoàng đế nói, giữa lúc hoàng đế bệnh nặng thường bị vây hãm trong ác mộng, thế là sinh ra một thói quen dở hơi. Phải nắm một cây nến trong tay thì mới có thể ngủ yên ổn.

Y nhanh chóng nhét cây nến cháy dở kia vào trong tay hắn, Chu Cảnh gắt gao cầm, như thể lập tức bình tĩnh lại, giật giật môi.

Lý Tự ghé ở bên miệng hắn, nghe hắn nói đứt quãng giữa lúc lâm chung: “Thái tử ca ca... Hắn chưa chết, hắn... còn sống, ta... cứu hắn, lại không... nói cho ngươi.”

Lý Tự nằm ở bên miệng hắn, vẻ mặt cũng không thay đổi quá lớn, hơi thở lại hơi nặng, toàn bộ ưu tư biến đổi chỉ trong nháy mắt, tấy cả đều ở trong ánh mắt y.

Chu Cảnh mở to miệng, nhưng cái gì cũng không nói ra được. Ánh mắt cũng đều tan ra, nhìn y. Lý Tự lại hiểu lời hắn muốn nói, u nắm tay hắn, nắm thật chặt, âm thanh run rẩy, nói: “Ngươi cứu hắn, vậy cái gì cũng không nợ ta.”

Lý Tự vừa nói vừa đột nhiên bật cười, nụ cười kia y như khóc, còn khó nhìn hơn cả khóc, gân xanh trên cổ mơ hồ lộ ra, y chỉ nắm thật chặt tay của Chu Cảnh.

Tay của Chu Cảnh rũ xuống, cây nến trong tay gãy thành hai khúc, một khúc rơi trên mặt đất, một khúc còn vững vàng nằm ở trong lòng bàn tay hắn.

“Tiên đế nhân từ, hắn không nên làm như vậy. Hắn nhất thời nhân từ, lại chôn xuống vô số mối họa, còn không bằng ban đầu không ra tay cứu giúp, để Thái tử ca ca chết sạch sẽ.”

“Người khác luôn cầu kiếp sau, nhưng kiếp sau đều là ảo vọng, không nhớ được kiếp trước, vậy còn xem như kiếp sau làm gì. Quan trọng nhất chính là đời này nếu có thể sống, đương nhiên vẫn phải sống.”

“Vậy tại sao ngươi lại một lòng muốn chết, nếu ngươi biết Thái tử ca ca không chết, tại sao... Tại sao ngươi còn muốn làm như vậy.” Hạ Lan Bích hỏi: “Ngươi không muốn gặp hắn?”

Lý Tự cười một tiếng, cúi đầu xuống, nói: “Dĩ nhiên là muốn.”

Y bỗng nhiên trở nên yếu ớt như vậy, Hạ Lan Bích chợt không biết nên đối mắt với y như thế nào, bèn nói: “Hóa ra vừa rồi kể lể hùng hồn một phen, chẳng qua là vì muốn khiến ta động lòng trắc ẩn.”

Lý Tự nói: “Biết hắn còn sống, ta đã đủ hài lòng. Hắn là một người ngốc nghếch, không biết đối nhân xử thế, nếu như ta cũng là một người ngốc ngếch ắt sẽ ở chung với hắn một chỗ với hắn. Nhưng nếu là làm liên lụy tới tính mạng hắn, vậy nên làm gì đây? Nếu vì vậy mà dao động giang sơn, đó là lỗi của ta. Nửa đời sau của ta khổ tâm trù mưu hết thảy, nếu vậy sẽ uổng phí tất. Thôi, thôi, từ trước đã cho rằng chỉ một người còn sống, sau này cũng chỉ một người sống thôi. Ta cái tên tội nhân tội ác tày trời này, tiên đế hổ thẹn vì bảo vệ ta, những người hận ta không chính mắt nhìn thấy thi thể ta thối rữa thành bùn, sao có thể chịu bỏ qua cho ta. Bây giờ di chiếu của tiên đế đã bị ta xé bỏ, kim bài miễn tử ta cũng không biết đã ném đi đâu, ngươi giết ta lập uy, vì giang sơn xã tắc, cũng vì Tiểu Tông. Chẳng qua, trước khi ta chết, có một việc ngươi phải đáp ứng ta.”

Hạ Lan Bích nhìn về phía y, Lý Tự nói: “Bây giờ quyền thế nhà Hạ Lan từng bước mạnh mẽ hơn. Ngươi là Thái hậu cũng có lòng muốn nâng đỡ anh em trong tộc mình. Tương lai nhà Hạ Lan làm lớn, mà Tiểu Tông còn tấm bé, nếu có một ngày, bọn họ muốn phế đế để lập Tam hoàng tử thân sinh của ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

“Tiểu Tông tuy không phải ruột thịt của ta, nhưng ta đối xử với nó không khác gì con trai mình. Có ta ở đây, ngôi hoàng đế của nó không ai có thể giành được.”

“Mẹ đẻ của nó, hoàng hậu Điền, đã mất. Lỗi lầm khi còn sống là do bản thân gánh, chẳng qua nàng dẫu sao cũng là mẹ đẻ của Tiểu Tông. Tiểu Tông thông minh, có tài đế vương, chẳng qua là trẻ con mất mẹ, tính nết có hơi u ám. Sau khi ta chết, ngươi quy cái chết của mẹ đẻ nơ lên trên đầu ta, từ bây giờ vụ án này sẽ kết thúc rồi.”

“A Anh mặc dù còn sống, ta lại không biết hắn ở nơi nào, chẳng qua chắc hẳn cũng ở một nơi vô cùng xa xôi vắng vẻ, có người trông coi. Thông tin về cái chết của ta, hắn có lẽ cả đời cũng sẽ không biết, nếu hắn biết, ngươi đưa cái này cho hắn.” Lý Tự vừa nói vừa móc ra một tấm ngọc bội từ trong lồng ngực, là tấm đôi uyên ương ngọc bội kia, cũng một phong thư: “Hắn thấy cái này sẽ tự hiểu.”

Hạ Lan Bích lại không nhận, chỉ nghiêm túc nhìn y, nhìn hồi lâu, vành mắt ướt át, ngón tay mềm mại xanh xanh, lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “Ta cũng không biết, ngươi thật sự một lòng muốn chết.”

Nàng trầm mặc một hồi, nói: “Chính ngươi tự tay giao cho hắn đi. Ta không phải vì ngươi, ta là vì Thái tử ca ca. Ta nợ hắn.”

Nàng thành người trên vạn người, thay nhà Hạ Lan, nhà họ Tiêu sửa lại án sai, nhưng lại không thể thay Chu Anh sửa lại án. Chu Anh đã “chết”, cũng chỉ có thể mãi mãi chết. Không tên không họ, sống ở chỗ vắng vẻ không người biết, sống trong giam cầm cả đời.

Đấu tranh quyền lực, cho tới bây giờ vẫn luôn tàn nhẫn như vậy. Trong lòng không đủ ác, sao có thể trở thành người trên vạn người. Nhưng con người nếu chỉ sống vì quyền lực, há chẳng phải lại thành nô lệ của quyền lực và dục vọng sao.

“Ngươi chết, ta một chút cũng không đau lòng, ta chỉ đau lòng Thái tử ca ca, đời này của hắn quá khổ... Sống khỏe mạnh đi, giống như ngươi nói, có thể sống thì phải sống. Theo hắn mai danh ẩn tích, đi một chỗ thật xa đi.” Hạ Lan Bích đi tới cửa phòng giam, cũng không quay đầu lại, nói: “Thừa dịp ta chưa hối hận, tối nay đi đi. Ở đình Lao Lao cách ngoài thành chín dặm, hắn đang đợi ngươi. Ta cho hắn tự do, cũng cho ngươi tự do.”

Lý Tự ngẩn ra.

Chín dặm, chín dặm.

Chu Anh đang đợi y.

Y chỉ cần đi chín dặm, là có thể thấy hắn.

Thái giám tâm phúc đi theo bên người Hạ Lan Bích đột nhiên chạy trở về, quỳ xuống đất dập đầu cho y một cái, vội la lên: “Đại nhân, ngài từng cứu mạng của nô tài, nô tài liều chết nói một câu, ngài hãy nghe lời của Thái hậu nương nương đi. Hãy đi đi, nếu không đi, ngài sẽ thật sự không sống nổi. Thánh thượng đã quyết định muốn giết ngài!”

Đương kim Thánh thượng, Chu Tông, từng  nổi lên tranh chấp với Thái hậu vì “liệu có phải xử tử Lý Tự hay không”. Lời đồn Lý Tự quyến rũ tiên đế tràn đầy khắp nơi, cộng thêm tiếng xấu của y, Chu Tông đã sớm ghét cay ghét đắng y.

Tên thái giám kia cảm thấy thật trào phúng, Thánh thượng đã nổi lên sát tâm rồi, Lý Tự lại còn muốn dâng hiến bản thân vì giang sơn của hắn. Thái giám gấp gáp nhìn bốn phía một chút, thấy có thị vệ đi vào, bò dậy nhanh chóng chạy đi.

Chỉ để lại Lý Tự sững sờ đứng đó.

Ngay sau đó y cười một tiếng. Nụ cười chẳng mấy chốc đã qua đi, chỉ còn lại một khuôn mặt không có biểu cảm.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi lái ra ngoài hoàng cung trong đêm, Hạ Lan Bích đứng trên cổng thành, nhìn xe ngựa lái ra cửa cung.

Đánh xe Trường An có chút khẩn trương và hưng phấn nói: “Đại nhân, chúng ta ra cung rồi!”

Lý Tự vén màn lên, nhìn ra phía sau một cái, trong bóng đêm, tường cao của hoàng cung kia trông cực kỳ nghiêm túc và uy nghiêm.

Trường An mừng rỡ nói: “Tôi cũng bị dọa sợ, không ngờ Thái hậu và Thánh thượng vậy mà lại thả chúng ta ra ngoài. Ngài thấy hộp đựng thức ăn trong xe chưa, đó cũng là Thánh thượng cố tình bảo tôi mang bánh hạt dẻ ngài thích ăn nhất cho ngài, còn chuẩn bị cho ngài rất nhiều thức ăn. Cơm nước trong trong thiên lao nhất định rất kém, những ngày qua hẳn ngài cũng không ăn được nhiều? Nếu ngài cảm thấy đói, thì ăn một ít đi.”

Lý Tự nhìn một mâm toàn rượu và đồ ăn ngon kia, còn có bánh hạt dẻ y thích nhất.

Trường An cũng rất cảm động, nói: “Khổ tâm của ngài khổ tâm, Thánh thượng đều nhớ cả. Đừng nhìn tuổi của hắn còn nhỏ, thế mà cái gì cũng hiểu cả. Dẫu sao hắn cũng lớn lên ở dưới mí mắt ngài.”

Khi sắc trời hơi sáng, xe ngựa lái đến ngoại ô, Trường An vén rèm ra thò đầu nhìn: “Nhân gian sầu bể khổ, tiễn khách Lao Lao đình, trước mắt chính là đình Lao Lao đại danh đỉnh đỉnh đình rồi!”

**Đình Lao Lao ở phía nam huyện Giang Ninh, tỉnh Giang Tô ngày nay. Câu thơ trên thuộc bài Đình lao Lao của nhà thơ Lý Bạch, câu thơ được dịch bởi “laonongthoicom.net”

“Dừng xe.” Lý Tự bỗng nói.

Trường An sửng sốt một chút, xe ngựa bèn dừng lại, Lý Tự ngồi trong xe ngựa, lẳng lặng ngồi một hồi lâu.

Yên lặng gần nửa phút, y không có một chút biểu cảm nào. Sau đó y đẩy rèm ra, nhìn về phía đình Lao Lao.

Đình Lao Lao, xây ở bên bờ sông, từ kinh thành muốn đi về phía Tây, hơn nửa là phải đi ngang qua nơi này, chính vì thế mà nơi đây thành đất tiễn đưa. Lúc này cách một khu rừng và một con sông, loáng thoáng có thể thấy một bóng người thật cao.

Người nọ là Chu Anh.

Là Chu Anh.

Chu Anh hơn mười năm không gặp.

Lần này, không có ai lừa gạt y, Chu Anh đúng là còn sống.

Còn sống, thật tốt. Chỉ cần không chết thì phải sống thật tốt.

Xe ngựa quay về phương hướng lúc tới, bị một đám đàn ông cưỡi ngựa cao to ngăn lại trên một con đường mòn trong rừng.

“Đừng sợ.” Lý Tự nhẹ giọng an ủi Trường An, sau đó xuống xe ngựa.

Cửa thành, vào lúc tia sáng mặt trời đầu tiên dâng lên, một con ngựa cao lớn đột nhiên xông qua đường phố như nổi điên. Người đi đường ra khỏi thành tới tấp kêu la, tránh sang một bên. Chỉ thấy trên thân con ngựa kia lồng một sợi dây, phía sau sợi dây kéo một người.

Đầu tóc người kia trắng hoàn toàn. Khắp người đều là vết máu, lưu lại một tia máu trên hòn đá màu xám ven đường, giống như một người chết vậy.

Đám người còn chưa phục hồi tinh thần lại từ giữa cơn sợ hãi, chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu, tầm tầm mười mấy tuổi kêu thảm thiết đuổi ở phía sau.

Thâm cung đại nội, Hạ Lan Bích đi chân trần, tóc tai rối bời chạy nhanh trên hành lang dài trong cung. Bước chân đạp bình bịch vang dội trên sàn gỗ, nàng chạy thẳng tới tẩm điện nơi hoàng đế ngủ. Chu Tông chợt đứng dậy, Hạ Lan Bích tát một cái, “chát” vào mặt hắn.

Chu Tông sửng sốt một chút, ngay sau đó chợt nở nụ cười, lau máu bên mép một chút, tuy chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, ánh mắt lại cực kỳ âm lệ.

Sợi dây đứt, ngựa điên đã không thấy tung tích, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi toàn thân đều là máu nằm ở trên đường. Mấy người đi đường vây xem bước sang đây nhìn. Áo khoác của y cũng nát nhừ, mặt mũi mặc dù đều là vết máu nhưng từ mặt mày vẫn có thể nhìn ra đây là một người đàn ông vô cùng đẹp mắt. Miệng y hơi căng ra một chút, người bao quanh vây xem bị dọa sợ, lập tức lui sang một bên.

Một thiếu niên kêu la đến khàn giọng đột nhiên vọt ra, khóc lóc cởi áo khoác của mình đắp lại cho Lý Tự. Câu ta ôm lấy Lý Tự, khóc lóc đưa tay lau khuôn mặt tràn đầy vết máu của y, nhưng càng lau càng bẩn, gần như không nhận ra diện mạo thật sự của yrồi.

“Ai tới giúp tôi một tay...” Giọng nói của Trường An yếu ớt. Thử mấy lần cũng không thể cõng Lý Tự lên, cậu ta cảm thấy Lý Tự có lẽ phải chết rồi.

Cậu khóc lóc nhìn về phía đám người vây xem: “Mọi người ai tới giúp tôi một tay đi, van cầu mọi người.”

Trong đám người bỗng nhiên có một nam thanh niên đi ra, người nọ để râu ngắn màu đen, mặt mũi vô cùng anh tuấn. Trường An bắt hắn lại: “Xin anh giúp tôi một tay, đại nhân nhà tôi còn thở, anh mau cứu y đi.”

Người kia thế mà lại nhân từ, không nói lời nào liền cõng Lý Tự lên.

Lý Tự giữa cơn thoi thóp, mắt hơi hé ra. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của y, trên lông mi cũng là vết máu, khuôn mặt của người cõng y loáng thoáng xuất hiện trong tầm mắt.

Môi y giật giật, tựa như mỉm cười, trong một mảnh yên tĩnh, có một tiếng thở thật dài đi ra. Sau đó không còn tiếng thở lại nữa, chỉ có một giọt nước mắt rơi xuống.

—–

Nam thanh niên kia thả Lý Tự lên trên xe bò, dò hơi thở của y, nhìn Trường An một cái, lắc đầu.

Trường An khóc lớn.

Cậu ta đi theo Lý Tự từ nhỏ, hiểu rõ tâm nguyện của Lý Tự nhất.

Có nhiều người muốn hại Lý Tự như vậy, chỉ sợ nếu những người đó biết thì ngay cả thi thể cũng sẽ không còn. Lý Tự có quá nhiều kẻ thù, cũng giống như có rất nhiều người bị Lý Tự thọc dao vậy.

Cậu ta muốn khiến những người này không tìm được thi thể của Lý Tự. Cậu ta sẽ chôn y ở nơi bí ẩn nhất.

May là người đó tốt bụng, giúp cậu ta đào cái hố, cùng cậu ta chôn Lý Tự vào.

Lý Ngàn Tuổi thanh danh hiển hách, lúc chết ngay cả tấm chiếu rơm cũng không có.

Trường An quỵ xuống đất, dập đầu mấy cái, sau đó đào một gốc tường vi hoang, trồng ở trên phần mộ của Lý Tự.

“Cám ơn ân nhân.” Trường An nói.

“Ta không thể đưa ngươi vào thành, ta ở đây chờ người.” Người đàn ông kia nói.

Âm thanh kia cũng vô cùng dễ nghe, mặc dù người đó mặc quần áo vải thô nhưng lại có một khí chất quý phái không thể nói được.

Trường An dập đầu với người nọ.

“Đại nhân nhà câuh là ai. Sao cậu không báo quan, không lập bia à?”

Trường An lắc đầu một cái.

Cậu ta phải trở lại kinh thành. Cậu ta là một thái giám nhỏ, trừ hoàng cung ra cũng chẳng còn chỗ nào có thể đi.

Nếu như cậu ta có vận may, sau này sẽ từng bước, từng bước leo lên. Nói không chừng có thể trở thành người rất lợi hại. Cậu ta muốn lập bia cho Lý Tự, dâng hương khói cho y.

Cậu ta đi xa, quay đầu nhìn, thấy ân nhân của mình lấy một bộ quần áo từ trong bao ra, đổi với quần áo dính máu.

Hắn nhất định là đang đợi người rất quan trọng.

Trường An móc ra một phong thư cùng một khối ngọc bội từ trong lồng ngực ra.

Câu ta còn nhận ra chút chữ, trên phong bì không viết tên, cậu ta cũng không biết muốn gửi cho ai. Cậu ta vừa mở thư ra, chỉ thấy trong mặt thư có mấy vài chữ, viết: “Kiếp này kiếp sau, mãi sẽ gặp ngài.”

Cậu ta đi theo Lý Tự nhiều năm như vậy, thái giám bên người Lý Tự, ai cũng được lên chức theo, chỉ có cậu ta là không. Lý Tự cho tới bây giờ cũng không cất nhắc cậu ta, cũng không để cậu ta hỗ trợ, chỉ có điều cậu ta biết Lý Tự rất thương mình.

Cậu ta cảm thấy thật đau lòng, đại nhân của mình, cuối cùng cũng không thể gặp được người y muốn gặp.

Âm nhạc vang lên, cuộc đời của Lý Tự thoáng hiện từng cái trên màn ảnh. Từ thuở ban đầu thanh thuần động lòng người, tới lúc ly biệt tê tâm liệt phế, tới giai đoạn Lý Ngàn Tuổi phô trương lạnh lùng. Sau này nếu cố gắng miêu tả cuộc đời y, cũng chỉ có “hoa tường vi nở rộ”.