Lý Tiêu che chở quà sinh nhật đã chuẩn bị cho nữ thần, cúi đầu chạy trong màn mưa. Mưa rất lớn, mưa to rơi xuống trên người, quần áo của hắn rất nhanh đã bị ướt.
Lúc chuẩn bị qua đường, Lý Tiêu dừng lại, ngẩng đầu nhìn đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư một chút. Thì thấy đèn xanh đèn đỏ đã bị tắt từ sớm. Lý Tiêu nhìn trái nhìn phải có xe không, thấy xe không nhiều, hắn thừa dịp có một chỗ trống muốn chạy qua. Lại đột nhiên nhìn thấy phía bên kia đường có người giơ dù vẫy tay với hắn.
Là một cái dù màu xanh nhạt, dưới dù có một người, dưới sự cản trở của màn mưa, thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ. Nhưng Lý Tiêu vẫn có thể biết chính xác là ai, người đó không phải là Chu Dịch Phàm thì là ai?
Chu Dịch Phàm cầm dù, đi qua dòng nước xiết do mưa tạo thành đi tới chỗ hắn, nhìn hắn, mỉm cười. Vốn là một đôi mắt xinh đẹp, bị nước mưa làm ướt, dường như càng xinh đẹp động lòng người hơn. Lại thêm nụ cười chân thành kia, khiến Lý Tiêu nhìn đến gần như ngẩn người.
Sao Chu Dịch Phàm lại đến đây? Mưa lớn như vậy, cậu đến đây làm gì, khiến cả người chật vật như vậy.
Khi cái dù không lớn kia che lên đỉnh đầu, Lý Tiêu mới hồi phục lại tinh thần. Nhìn Chu Dịch Phàm vẫn đang mỉm cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Đang muốn mở miệng hỏi Chu Dịch Phàm: Sao lại đến đây? Đột nhiên gió nổi lên, thổi tới trên dù, kéo Chu Dịch Phàm lui về phía sau một bước. Chu Dịch Phàm nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, chưa kịp nắm chặt, dù đã bay theo gió, bay đến trên đường.
Chu Dịch Phàm xoay người, muốn đi lấy lại dù. Nên không thấy một chiếc xe tải chạy từ bên trái tới. Mưa quá lớn, tầm nhìn tương đối kém, nên tài xế hình như cũng không thấy gã chuẩn bị đụng vào cái dù, cũng không chú ý tới cái người đang đi tìm dù kia.
Lý Tiêu lại thấy rõ ràng, trong lòng căng thẳng, lại bất chấp việc bảo vệ quà sinh nhật, tiến lên một bước, kéo Chu Dịch Phàm về. Chu Dịch Phàm vì thế mà thấy được DVD quý giá mà Lý Tiêu vất vả lắm mới mua được, bị Lý Tiêu gắt gao bảo vệ ở trong ngực.
Lý Tiêu ôm Chu Dịch Phàm, nhìn chiếc xe tải cách hai người không xa lướt nhanh qua, vừa lúc chạy qua cái dù xanh nhạt. Nghĩ mà sợ, tim như đánh trống.
Mà người bị Lý Tiêu ôm vào trong ngực, vẫn chưa ý thức được nguy hiểm trước đó không lâu. Cơ thể của Lý Tiêu rất ấm áp, đối lập với những giọt mưa lạnh lẽo, khiến Chu Dịch Phàm theo bản năng lại gần hắn. Cuối cùng chậm rãi đưa tay, ôm lại Lý Tiêu. Hai người càng gần nhau hơn, Chu Dịch Phàm không khỏi thấp giọng thở dài, thỏa mãn mà an tâm.
Hai người cao gần bằng nhau, hình ảnh ôm nhau này, thoạt nhìn rất thân mật khăng khít. Cằm nhòn nhọn của Chu Dịch Phàm đặt lên gáy Lý Tiêu, khiến Lý Tiêu từ trong kinh hãi phục hồi lại tinh thần. Hắn than nhẹ một tiếng: “Nguy hiểm thật.” Sau đó vỗ vỗ lưng Chu Dịch Phàm, ý bảo Chu Dịch Phàm rời khỏi lòng hắn.
Mưa vẫn đang rơi, Lý Tiêu vuốt những giọt mưa ở trên mặt đi, nói với Chu Dịch Phàm: “Tìm một chỗ tránh mưa trước đi!”
Sau đó cúi xuống nhặt lên DVD quý giá đã bị rơi xuống đất. Giấy gói quà vẫn bọc lấy DVD ở bên trong, xem ra bên trong không có bị ướt.
Nhặt quà lên, Lý Tiêu liền kéo Chu Dịch Phàm chạy đi. Mục tiêu là siêu thị nhỏ gần đó.
Chu Dịch Phàm tự nhiên thấy được Lý Tiêu nhặt lên DVD [Iron Man] Marvel bản Trung, bộ phim mà Chu Dịch Phàm thích nhất. Thoạt nhìn là bản số lượng có hạn, trên bìa còn có chữ ký của Downey. Một món quà khó tìm như vậy, nói vậy Lý Tiêu mất cũng không ít tinh lực.
Chu Dịch Phàm nhìn bóng dáng Lý Tiêu, nắm chặt tay Lý Tiêu. Giống như chỉ cần cậu làm như vậy, thì có thể giữ được thứ mà cậu muốn. Cậu muốn Lý Tiêu, cậu thích Lý Tiêu. Giờ này phút này, cậu vô cùng chắc chắn.
Đến trước cửa siêu thị, hai người đều ướt sũng, tóc ướt, áo ướt, quần cũng ướt, cả người không một chỗ nào là không ướt. Hai người đều không để ý điểm này, chật vật nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói.
Lý Tiêu phát hiện dây giày bị tuột, vì thế buông tay Chu Dịch Phàm ra, không chút suy nghĩ, đưa món quà hắn tỉ mỉ chuẩn bị cho nữ thần lại gần trong lòng Chu Dịch Phàm.
Vài giây Lý Tiêu buộc dây giày xong, đứng lên, lại phát hiện ánh mắt Chu Dịch Phàm nhìn hắn có chút kỳ quái. Ánh mắt như vậy là có ý gì? Lý Tiêu có chút hình dung không ra. Hắn không suy xét cũng không lý giải ý nghĩa trong ánh mắt đó của Chu Dịch Phàm, chỉ thấy đôi mắt đó như đang phát sáng, giống như người hâm mộ gặp được thần tượng của mình vậy.
Lý Tiêu bị nhìn có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu tránh ánh mắt Chu Dịch Phàm, gãi gãi tóc của mình: “Sao vậy?”
Chu Dịch Phàm đột nhiên lại gần hắn, hôn lên mặt hắn một cái: “Cám ơn quà của cậu. Tôi rất thích.”
Động tác gãi đầu của Lý Tiêu cứng đờ, có chút không phản ứng kịp.
Lại nghe Chu Dịch Phàm nói tiếp: “Tôi mời cậu đi dự tiệc sinh nhật của tôi. Cậu muốn ăn gì?”
Lý Tiêu giật mình nhớ tới, Chu Dịch Phàm đã từng nói qua, hôm nay là sinh nhật cậu, sớm hơn nữ thần một ngày……
Lý Tiêu cứng ngắc quay đầu, nhìn Chu Dịch Phàm, ngập ngừng không biết nên mở miệng như thế nào.
Hắn thấy Chu Dịch Phàm cúi đầu, lấy ống tay áo cẩn thận chà lau bề ngoài DVD, muốn lau khô nước mưa ở trên đó, mặc kệ cả người mình đang bị ướt.
Tất nhiên Chu Dịch Phàm rất thích món quà này. Nhưng cái này không phải tặng cậu. Đó là món quà hắn tỉ mỉ chuẩn bị cho nữ thần mà! Gần như là hết số tiền mà hắn để dành mới mua được đó! (Chu Dịch Phàm: Trong tay quan là của quan….ha ha=)))
“Thật ra là……”
Thật ra Lý Tiêu muốn nói cho Chu Dịch Phàm, cái này không phải tặng cho cậu!
Nhưng mà nói một nửa, không biết vì sao, Lý Tiêu lại đổi thành: “Cậu thích thì tốt rồi, ha ha……”
Lý Tiêu cười gượng, vừa đau lòng, vừa hối hận. Ở trong lòng hung hăng mắng chính mình, sao lại không nói ra miệng được chứ? Là đàn ông thì cướp quà về! Không thì sinh nhật nữ thần ngày mai, mày lấy cái gì mà tặng!
Lý Tiêu rối rắm nhìn Chu Dịch Phàm.
Chu Dịch Phàm thật sự rất vui vẻ, cúi đầu nhìn món quà mỉm cười. Lông mi hơi hơi rung động, trên mặt thậm chí có vài giọt mưa đọng lại. Có giọt mưa chảy xuống, chảy qua khóe mắt, giống như nước mắt vậy, Lý Tiêu nhìn thấy mà cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lý Tiêu bất tri bất giác nhìn đến mất hồn, không khỏi đưa tay khẽ vuốt mặt Chu Dịch Phàm, muốn lau đi những giọt nước mưa trên mặt Chu Dịch Phàm.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Lý Tiêu dịu dàng nói. Ngay cả hắn cũng không phát hiện giọng mình ôn nhu như thế nào.
Chu Dịch Phàm nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt cười đến cong cong: “Cảm ơn.”
Vì thế món quà Lý Tiêu tỉ mỉ chuẩn bị cho nữ thần, triệt để thuộc về Chu Dịch Phàm.
Mưa từ từ nhỏ dần, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, khiến cho hai người đang đứng liếc mắt đưa tình với nhau run lên.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Hai người đồng thời cúi đầu, hắt xì một cái.
Lý Tiêu kinh ngạc phát hiện vừa rồi mình hoa si thưởng thức mĩ sắc Chu Dịch Phàm rất lâu, có chút xấu hổ sờ mũi: “A! Mưa nhỏ rồi, chúng ta về đi……”
Chu Dịch Phàm đặt DVD vào trong áo sơ mi mỏng manh, sau đó chủ động kéo tay Lý Tiêu: “Đi thôi, dù sao cũng ướt cả rồi.”
Lý Tiêu nhìn chỗ Chu Dịch Phàm để DVD một cái, áo cũng ướt rồi, căn bản không có tác dụng ngăn nước mưa. Chẳng lẽ bỏ DVD vào để sưởi ấm sao?
Nhưng mà nhìn thấy Chu Dịch Phàm giữ gìn món quà, giống như chăm sóc thú cưng vậy, thật sự rất đáng yêu. Trên mặt Lý Tiêu tràn đầy ý cười, thật muốn ôm Chu Dịch Phàm vào lòng mà hung hăng cấu véo.