Tịnh Đế

Chương 9

“Dù em có tin hay không.” Chị ấy quay lưng lại với tôi: “Chị thật sự muốn tốt cho em.”

5

Đợi một lúc, tiếng gõ cửa vang lên.

Lư Thanh Thanh đi ra mở cửa, Lục Trạm xách một cái túi đang đứng ngoài cửa.

Ánh mắt của tôi lướt qua người Lư Thanh Thanh, nhìn vào Lục Trạm.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt chạm nhau nhưng chẳng ai lên tiếng.

Lư Thanh Thanh nhìn anh rồi lại quay qua nhìn tôi, đột nhiên cười nói: “Anh nom em kia, hai người vẫn chưa chính thức làm quen với nhau: “Tiểu Triệt, đây là chồng chị Lục Trạm, em từng thấy ảnh của anh ấy rồi đấy. Trạm, còn đây là em gái em, Tiểu Triệt.”

Tôi nhìn Lư Thanh Thanh, chị ấy vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói trên mặt nhưng lại căng thẳng nắm chặt tay.

Tôi lại nhìn Lục Trạm.

Im lặng một lúc, tôi cất tiếng.

“Chào anh.” Tôi khẽ nói: “Anh rể.”

Lư Thanh Thanh thở cái phào, tươi cười đi lại nói: “Em đói rồi đúng không, Trạm mang đồ ăn tới rồi, em ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc thật ngon đi.”

Lư Thanh Thanh đỡ tôi đi đến chiếc sô pha bên cạnh, Lục Trạm bày từng hộp đồ ăn lên trên bàn trà.

“Trạm, anh mua mấy món này trong b ệ n h v i ệ n hả?”

Lục Trạm lắc đầu: “Đồ ăn trong căn tin b ệ n h v i ệ n không ngon, anh tìm một nhà hàng rồi bảo họ làm.”

Nói xong, anh để hộp t h ị t xắt sợi xào ớt tới trước mặt tôi.

Tôi là đứa ăn cay sẽ bị nhiệt nhưng lại thích ăn t h ị t xắt sợi xào ớt nhất.

Ớt cay tươi, xanh kết hợp với t h ị t xắt sợi là cách giải toả tâm trạng tốt nhất.

Đầu bếp rất có tâm, còn bỏ thêm cả trứng xắt sợi.

Lúc này, một đôi bàn tay thon dài vươn ra đẩy hộp mướp xào sang bên.

“Mướp thanh đạm, em ăn nhiều một chút.” Lư Thanh Thanh cười nói.

Tôi gật đầu.

Chúng tôi im lặng dùng bữa.

“Chị.” Tôi nhỏ giọng nói: “Sau khi quay về Hải Thành với chị, em… em định đi tìm việc.”

Lư Thanh Thanh khựng người, lập tức bỏ đôi đũa trong tay xuống: “Em nghĩ được như thế là tốt, chị cũng muốn em làm một công việc đàng hoàng.”

“Nhưng em không có bằng cấp.” Tôi nói: “Lúc trước em cũng từng tìm thử rồi, rất khó. Bây giờ đâu đâu cũng là sinh viên, ở đây em cũng không tìm được chứ đừng nói là Hải Thành, thế nên chị có thể…”

Tôi im lặng, sau đó nói tiếp: “Có thể… thu xếp cho em một công việc giống như nhân viên văn phòng hoặc là làm việc gì đó… ở Lư Thị được không…”

“Cái này…” Lư Thanh Thanh do dự.

“Lương ít chút cũng không sao, em muốn tìm việc lấy kinh nghiệm trước.” Tôi nhìn chị ấy: “Nếu… khó quá thì thôi ạ… em tự tìm việc cũng được.”

“Cũng không phải.” Lư Thanh Thanh nắm tay tôi: “Chị chỉ sợ bố… dù sao thì chúng ta cũng giống nhau, có rất nhiều người trong Lư Thị biết chị…”

“Anh cũng thấy…” Đột nhiên Lục Trạm cất tiếng: “Tới Lư Thị làm việc không ổn lắm đâu.”

Tôi và Lư Thanh Thanh quay qua nhìn anh.

“Em tới Lục Thị làm đi.”

Tôi ngây người, Lư Thanh Thanh hết sức ngạc nhiên: “Trạm?”

Lục Trạm uống một ngụm trà, trả lời bâng quơ: “Trùng hợp là hôm có một trợ lý ở phòng thư ký xin nghỉ việc, em biết tiếng Anh cơ bản phải không?”

Tôi gật đầu.

“Trạm.” Lư Thanh Thanh kéo tay anh ấy: “Em biết anh muốn giúp em, nhưng Tiểu Triệt không có bằng cấp ba, công việc trợ lý phòng thư ký này, em sợ em ấy không đảm đương được, lại gây thêm rắc rối cho anh.”

Tôi im lặng, không lên tiếng.

Thật ra hồi cấp ba tôi rất giỏi tiếng Anh, còn từng được giải nhất học sinh giỏi quốc gia.

Sau khi nghỉ học, do cũng không có thời gian động đến sách vở, kiến thức cũng rơi rụng khá nhiều.

Nhưng trong suốt một năm chung sống với Lục Trạm, vì muốn giữ nguyên hình tượng cô chủ nhà giàu của Lư Thanh Thanh, sau khi kết hôn tôi cũng không đi làm, ban ngày Lục Trạm tới công ty, tôi ở nhà đọc sách g i ế t thời gian.

Lục Trạm có rất nhiều sách tiếng Anh, tôi vừa tra từ điển vừa đọc, cũng đọc hết nửa giá sách của anh rồi.

Lần nọ, do đọc quá nhập tâm, thậm chí còn không nhận ra Lục Trạm đã về nhà.

Đọc xong một đoạn, ngẩng đầu lên tôi thấy ra anh đã thay quần áo, nhoẻn cười, đứng tựa vào khung cửa nhìn tôi.

Cũng không biết anh đã đứng đó nhìn tôi bao lâu.

Khi bốn mắt nhìn nhau, vệt nắng cuối cùng chiếu vào người anh, tạo thành một vầng sáng mờ mờ.

Anh bước tới, bế thốc tôi lên, cười nói: “Anh thật sự không ngờ, có một ngày anh lại phải tranh vợ với cuốn sách mà anh coi như vật báu.”

Anh ngồi trên sô pha, ôm tôi vào lòng, chỉ vào quyển sách trên tay tôi: “Để xem, em đọc đến đâu mà mê mẩn đến thế.”

Tôi mở cuốn sách ra cho anh xem.

Anh chỉ vào một hàng chữ trong đó: “*If equal affection can not be, let the more loving be me.”

(*) Nếu tình cảm không thể nào cân đối

Hãy để người yêu nhiều hơn là tôi.

Trích bài thơ Kẻ yêu thương nhiều hơn, Vũ Hoàng Linh dịch.

Anh cười nói: “Là gì vậy?”

Tôi đỏ mặt: “Đâu phải anh không biết, cớ sao còn hỏi em.”

“Ừm.” Anh đưa tay vén tóc ra sau tai cho tôi, hôn tôi.

Tối đó khi anh bế tôi đang mệt lả quay về phòng, trước khi thiếp đi, tôi đã nghe thấy anh thủ thỉ bên tai:

“Bà xã, let the more loving be me.”

“Rầm.” một tiếng, tiếng cốc nước đổ kéo tôi về với thực tại, Lư Thanh Thanh nhanh chóng cầm giấy lau bàn.

Lục Trạm rút ra vài tờ giấy lau tay cho chị ấy, dịu dàng nói: “Coi em kìa, sao lại bất cẩn như thế.”

Sau khi thu dọn bàn xong, Lục Trạm nói với Lư Thanh Thanh: “Cứ quyết định như thế đi, em gái em không có kinh nghiệm làm việc, làm ở đâu cũng khó, thân phận của em ấy đặc biệt, nếu em đi nhờ vả người khác, bố biết được cũng sẽ không vui. Tới Lục Thị lấy kinh nghiệm trước, chỉ có vài giám đốc ở Lục Thị biết em thôi, em ấy làm việc ở đó cũng tốt cho em hơn, làm ở đó một năm sau tìm việc cũng dễ.”

Nói xong, anh quay qua nhìn tôi: “Công việc rất đơn giản, chỉ nhận và gửi email. Nếu em đã muốn làm việc thì phải nghiêm túc, phạm lỗi cũng sẽ bị phạt, còn nữa.” Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Cũng phải sửa lại thói quen làm việc trước đây, Lục Thị là nơi nghiêm túc, không được lộn xộn.”

“Trạm.” Lư Thanh Thanh vội nói: “Anh nghiêm túc như thế làm gì, đừng làm Tiểu Triệt sợ, Tiểu Triệt, em nói câu gì đi.”

“Em biết rồi, em sẽ cố gắng làm việc.” Tôi im lặng, sau đó nói tiếp: “Cảm ơn anh, anh rể.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lư Thanh Thanh đổ chuông.

Chị ấy đến bên cửa sổ nghe máy.

“Mẹ, con đón được Tiểu Triệt rồi, để con xem xét tình hình, dạ, dạ…”

Tôi và Lục Trạm tiếp tục im lặng ăn cơm, đột nhiên anh ngẩng đầu lên.

“Em tên gì?”

Tôi nhìn vào đôi mắt anh, khẽ nói: “Doãn Lan Triệt.”

“Ừ.” Anh bỏ đũa xuống: “Anh tên Lục Trạm.”