Vệ Cát ngủ đến tận chiều hôm sau mới tỉnh. Khẽ chớp mắt vài cái, cảm giác êm ái của chiếc đệm làm cậu lim dim, nhưng tiếng “rột rột” trong bụng kêu gào cậu phải lấp đầy nó.
Một căn phòng khác nữa sao? Thật mệt...
Chỉ có một mình cậu ở trong phòng, cùng tiếng cánh quạt trần quay ro ro trên đỉnh đầu. Người muốn gặp lại chẳng thấy đâu, có ai ngốc như mình không chứ, bị hành như vậy còn muốn hắn ở đây? Hắn còn tử tế chưa quăng mình ra vỉa hè đã là may mắn lắm rồi.
Trong lòng không nhịn được dâng lên cảm giác chua xót. Chủ động dâng lên trước miệng, có lẽ làm hắn chán ghét rồi. Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dài.
Quần áo trên người là một bộ đồ ngủ đơn giản, rất thoải mái. Cậu chống tay, muốn xuống giường. Không còn đau, nhưng hai chân đứng không vững, eo cũng rất nhức mỏi.
Tắt máy điều hoà trong phòng, Vệ Cát bước từng bước khó khăn xuống lầu, muốn về nhà. Cậu không có tâm trạng để ý mình mặc đồ ngủ bước ra ngoài thì sẽ ra sao, mở cửa chính, nhẩm tính thời gian xe buýt đến.
Cửa chính không khoá, do vậy cậu có thể dễ dàng mở ra, nhưng tới trước cổng, phải có mật mã mới có thể ra ngoài. Vương Túc Nghiêu vừa hay từ khu vườn phía sau ló đầu ra, bước đến gần Vệ Cát. Nghe tiếng động, Vệ Cát luống cuống nhìn quanh.
“Anh Vệ Cát, anh muốn đi đâu sao?”
“Không có a...”
Bỏ trốn bị phát hiện rồi!
Chà, sao người ta lại bỏ đi đúng lúc anh không có nhà như vậy chứ?
“Chắc anh đói rồi, vào trong đi, em nấu gì đó cho anh ăn!”
Vương Túc Nghiêu không đợi Vê Cát đồng ý, kéo cậu vào phòng khách. Vương Túc Nghiêu chỉ là buột miệng nói, chứ cậu nào biết hai chữ “nấu ăn” viết như thế nào? Lọ mọ trong bếp một hồi, Vương Túc Nghiêu mở tủ lạnh, thấy một đống thức ăn bày la liệt ở trong, lấy ra bỏ vào lò vi sóng.
Vệ Cát vì không khống chế được cái bao tử đang đói nhăn răng của mình, đành mặt dày ngồi chờ đồ ăn. Lỡ đâu, hắn về thì sao? Nếu như thế thì cậu nên đối diện hắn ra sao đây? Thân thể đã mệt mỏi, thần kinh còn mệt hơn.
Rau xào, cá chiên, thịt kho tàu lần lượt để trước mặt Vệ Cát, cậu cảm ơn một tiếng rồi cúi đầu đánh chén. Nhưng vừa mới để lên mũi thì thứ mùi kì lạ toả ra từ đĩa rau xào làm cậu nhăn mày.
“Có phải...thức ăn bị thiu rồi không?”
“Ồ, có sao?” Vương Túc Nghiêu đưa đĩa rau lên ngủi, quả nhiên có vấn đề. Ôi trời, đưa thức ăn bị thiu cho Vệ Cát, mất mặt quá mà.
Vệ Cát nói, toan đứng dậy.
“Không sao, tôi có thể về nhà ăn sau, cảm ơn cậu.”
“Không không, sao có thể chứ? Anh chờ tôi một lát.”
Nói rồi Vương Túc Nghiêu lật đật chạy vào bếp, xem kĩ trong tủ lạnh thì còn có thịt xông khói bọc trong bao giấy. Cậu xem quanh, rất may, còn ba ngày nữa mới hết hạn sử dụng. Rướn người lên xem kệ tủ, còn vài lát sandwich, cách date một tuần. Không sao, miễn là chưa đến hạn, vẫn còn ăn được tốt. Vì rất lười đi siêu thị, đa số toàn ăn ở ngoài hoặc có người nấu sẵn, nhị thiếu gia họ Vương cảm thấy rất thành tựu khi tự mình chuẩn bị một bữa ăn tồi tàn cho người khác.
Kẹp mấy miếng thịt thơm nức mũi vào bánh mì, hâm một ly sữa nóng ra ngoài, Vương Túc Nghiêu cười rất tươi trước ánh nhìn hoài nghi của Vệ Cát.
“Bánh mì sandwich tôi vừa làm, anh ăn đi.”
Vệ Cát khẽ gật đầu, nhận lấy bánh mì cùng ly sữa được hâm nóng đến bỏng tay. Từng miếng bánh mì trôi vào bụng, cậu thoả mãn cong môi. Do ăn mải miết, nên đến khi cậu vừa thổi sữa vừa nhìn xung quanh, Vệ Cát mới phát hiện Vương Túc Nghiêu nhìn mình, trầm tư suy nghĩ gì đó.
Vệ Cát không hỏi, ăn xong thì đem đĩa và ly vào bếp, rửa sạch sẽ. Vương Túc Nghiêu theo cậu vào trong.
“Vệ Cát.”
“Chuyện gì?” Vệ Cát khó hiểu, khi không gọi cả họ lẫn tên cậu một cách nghiêm túc như vậy làm gì.
“Anh tôi....”
“Tôi không muốn nói chuyện riêng.”
“Không phải, ý tôi là, bây giờ, cảm giác của anh, đối với anh tôi, như thế nào?”
Vệ Cát không trả lời, hỏi ngược lại, “Cậu muốn như thế nào?”, cảm giác của cậu với hắn, không cần người khác biết. Những lúc này, Vệ Cát bướng bỉnh lạ thường.
Vương Túc Nghiêu tựa vào tường, ung dung nói.
“Muốn nghe tôi kể chuyện không?”
Vệ Cát chẳng hiểu gì cả, cậu lau bàn tay còn ướt, ngước mắt nhìn Vương Túc Nghiêu đầy khó hiểu. Vương Túc Nghiêu nhìn vào mắt cậu, bắt đầu kể.
“Hai mươi mốt năm trước, có một bé trai ra đời. Bé trai ấy là con lai, tính tình thì nóng nảy như Trương Phi, lại đa nghi như Tào Tháo. Chẳng biết ăn gì mà mặt càng ngày càng giống cục than chán ngắt.”
Không nói cũng biết bé trai kia là ai, Vệ Cát im lặng lắng nghe.
“Nói chung là, chẳng tốt gì hết.”
“Cậu đang nói xấu anh trai à?”
“Có dịp kể xấu anh ấy trước mặt chị dâu, tôi đương nhiên sẽ...”
Lời chưa dứt đã bị Vệ Cát lạnh mặt đứng dậy, nhíu mày vì đau, không nói lời nào bước ra ngoài. Lòng buồn bực càng thêm buồn bực, không biết vì cớ gì.
Vương Túc Nghiêu nhận ra mình đùa hơi quá, bèn chạy qua vỗ về. Cậu chỉ là có ý tốt muốn giải thích thay cho anh hai, mà cái tật dây dưa bỡn cợt vẫn không thể nào bỏ được.
“Vệ Cát. Này!!!”
Vệ Cát ngoảnh đầu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ cự tuyệt, tay nắm vạt áo, không vui không buồn nhìn cậu ta.
“Tôi rất mệt, xin lỗi vì đã làm phiền cậu, tôi đi trước. Tạm biệt.”
Cậu chính là muốn trốn tránh. Sợ rằng một lát sẽ gặp Vương Túc Ngạn, sẽ bị hắn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu bực tức y như trong phòng tắm hôm đó, cậu không muốn. Cậu có lỗi gì chứ...
“Phiền cậu mở cửa cho tôi được không?”
Vương Túc Nghiêu biết đây không phải là lúc, chi bằng để mọi chuyện tạm lắng lại, nói sau cũng được, chuyện quá rắc rối cùng dài dòng, nói ra sẽ làm đầu Vệ Cát này nổ tung mất. Cậu mở cửa, nhìn Vệ Cát, nói.
“Túc Ngạn anh ấy bị bỏ thuốc mới như thế. Còn có chút hiểu nhầm nữa, chuyện đó thực sự rất phức tạp.”
“...”
Vệ Cát không biết nói gì, bàn tay đặt trên cánh cửa mãi không buông xuống được, siết chặt đến nỗi thấy được gân xanh nổi lên trên bàn tay trắng trẻo ấy. Lòng dâng lên một tư vị kì lạ, nhưng cảm giác đó rất mơ hồ. Mi mắt cậu rũ xuống, che đi cảm xúc trong đôi mắt. Một lúc sau, cậu cất giọng khàn khàn.
“Tôi biết rồi.”
Sau đó bỏ đi mất.
-----------•-----------
Tại sân bay, Phó Luật Hàm và Lạc Khả xách vali hưởng kì nghỉ Giáng sinh của bọn họ.
“Luật Hàm, chúng ta đi đâu?”
Lạc Khả như một chú mèo nhỏ dựa vào người Phó Luật Hàm, nhìn đám mây trắng bồng bềnh ở bên ngoài cửa sổ, mơ màng nói. Hôm nay cậu đeo kính không độ to tướng trên mặt, trông rất ngố.
Phó Luật Hàm vuốt vuốt tóc mèo nhỏ, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu.
“Chúng ta đi Thượng Hải. Ngoan, ngủ đi.”
“Hmm...”
Lạc Khả dụi dụi vào lòng Phó Luật Hàm, tiếng “hmm” có như không khiến Phó Luật Hàm mềm nhũn. Cả hai nằm trên khoang hạng nhất, tất cả đều do Phó Luật Hàm sắp xếp trước.
Trên máy bay có điều hoà, nhiệt độ so với ở ngoài trời rất ấm áp, nằm một lúc, Lạc Khả cởi áo khoác lông dày ra ngoài, chỉ còn áo thun màu nâu cổ chữ V bên trong, lồng ngực trắng nõn cứ thế lộ ra trước tầm nhìn của sói đói. Hắn ôm cậu, tâm lại nổi ý xấu xa.
Nói Phó Luật Hàm là sắc lang quả không sai. Lợi dụng khoang máy bay chỉ có hai người, tiếp viên cũng chỉ khi nghe tiếng chuông mới được vào, Phó Luật Hàm giở trò lưu manh. Hắn hôn hôn đôi môi hé mở của cậu, nhẹ nhàng khiêu khích cậu, khiến cậu hô hấp dồn dập, rồi sau đó.... Cứ thế trên máy bay, cảm giác vô cùng mới mẻ và kích thích.
“Chuyến bay XXX chuẩn bị đáp xuống sân bay Thượng Hải, xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý.”
Âm thanh vang lên, Phó Luật Hàm sửa soạn đồ đạc, sau đó gọi Lạc Khả đã mệt nhừ vì cuộc hoan ái khi nãy. Lạc Khả vươn vai, Phó Luật Hàm giúp cậu mát xa eo, cậu nhắm mắt hưởng thụ hắn phục vụ.
Sân bay mùa đông đông nghịt người, gió lạnh từng đợt thổi tung vạt áo dày của Lạc Khả, cậu rùng mình, muốn nép sát vào Phó Luật Hàm. Bầu trời phủ bởi một lớp mây dày, một tia nắng cũng không chui lọt, có phần âm u, tuyết rơi dày hơn ở Bắc Kinh rất nhiều.
Trong khi Lạc Khả hà hơi ra những làn khói trắng vì lạnh, Phó Luật Hàm không biết mua từ đâu một ly cà phê sữa nóng, đưa cho Lạc Khả. Hắn chỉnh lại áo khoác cho cậu, mở túi tìm túi sưởi ấm cho vào trong áo cậu, sau đó vẫy gọi một chiếc taxi.
“Anh uống không?” Lạc Khả thấy hắn bận bịu tới lui, áp ly cà phê vào mặt hắn.
Phó Luật Hàm thu tay vào tong túi áo, cười hâm hâm, “Chà, em muốn thử cảm giác hôn môi gián tiếp à? Nhưng anh chỉ muốn hôn trực tiếp thôi! Hôn gián tiếp, chẳng vui chút nào cả!”
Muốn đọ độ vô liêm sỉ với Phó Luật Hàm, e rằng Vương Túc Ngạn cũng không phải là đối thủ.
“Vui cái đầu anh!!!” Lạc Khả siết chặt ly cà phê, hận không thể tạt ly nước nóng này vào bản mặt hâm hâm dở dở của Phó Luật Hàm.
Taxi chở hai người đến khách sạn, là lúc trời vừa sập tối. Phó Luật Hàm lấy chìa khoá phòng, khoé môi không nhịn được nở nụ cười hết sức gian manh khiến cô tiếp tân tưởng rằng có kẻ gian thương nào đó sắp giở trò, mặc dù khuôn mặt của hắn rất điển trai.
Lạc Khả kéo vali cùng tay áo Phó Luật Hàm vào trong thang máy, lườm một cái sắc lẹm.
“Đừng có cười cợt rồi liếc mắt đưa tình với người ta!”
Phó Luật Hàm cười cười, giơ tay ôm vai Lạc Khả, hôn lên môi cậu.
“OK. Sau này chỉ liếc mắt đưa tình với vợ thôi, được không?”
“Vợ gì mà vợ, biến!!!”
Reng reng... Điện thoại trong túi Phó Luật Hàm đổ chuông ầm ĩ, hắn nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, đôi mắt bất giác nheo lại.
“Hàm, là mẹ...gọi sao?” Lạc Khả suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Phó Luật Hàm nhấc máy, đẩy đồ vào phòng.
“Alo mẹ à.”
“Con trai, lễ Giáng sinh không về nhà sao?” Hiểu Minh hỏi.
“À, con muốn đi vài nơi. Không phải Giáng sinh năm ngoái đã ở nhà rồi sao?”
“Đi một mình à?”
“Không có, đi cùng Lạc Khả.”
Hiểu Minh im lặng trong giây lát, bà không biết phải nói gì. Lần nào đi chơi, con trai cưng của bà đều đi với anh họ nó, thân mật lạ thường. Hiểu Minh nhớ cách đây gần một năm, Phó Luật Hàm và Lạc Khả rất không vừa mắt nhau, gặp nhau không nói không rằng, hàn khí bay khắp nơi. Nhưng tại sao, bây giờ lại suốt ngày bám dính nhau như vậy?
Một tháng trước, Hiểu Minh nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai anh em đã có bước tiến đáng kể, đơn thuần là anh em thân thiết, cho đến khi bà tận mắt chứng kiến hai người hôn nhau trong phòng ngủ. Tối đó, Hiểu Minh muốn soạn cho Phó Luật Hàm cà phê, thức uống yêu thích của con trai. Bà không biết Lạc Khả đến để là, gì, còn lên tận phòng của Phó Luật Hàm, khi lên phòng, cánh cửa khép hờ cho bà thấy hình ảnh bên trong: Lạc Khả ngồi trên giường, còn con trai đang cúi xuống hôn môi cháu bà.
Cà phê trên tay run lên từng đợt, lúc đầu là sững sờ, thất vọng, đau đớn rồi phẫn nộ. Con trai độc nhất của bà, là người đồng tính? Đứa con yêu thương và đặt niềm tin bấy nay, đã thực sự hết hi vọng rồi sao? Tương lai rực rỡ về một gia đình ba thế hệ hạnh phúc, chỉ còn trong vọng tưởng. Nước mắt mặn chát cứ thế rơi xuống, hoà lẫn cùng cà phê đen như mực...
Trách ai được đây? Trách bà nuôi dạy con không đến nơi đến chốn? Trách Phó Luật Hàm không hiểu chuyện, tuổi trẻ bồng bột? Trách Lạc Khả càng không thể được, nó là một đứa cháu rất ngoan, rất nghe lời, từ nhỏ đã như vậy. Tim rất đau, sự bất lực bao trùm lấy bà, tạo thành một cái kén không thể phá vỡ.
Từ sau hôm đó, Phó Luật Hàm nhận thấy, mẹ mình trầm lặng lạ thường, đôi khi nghĩ vẩn vơ, ba gọi cũng không nghe. Hắn hỏi bà, bà chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Hiểu Minh đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu... Mình nên làm gì?
Biết Phó Luật Hàm đi nghỉ cùng Lạc Khả, Hiểu Minh rất muốn gọi Phó Luật Hàm về nhà ngay, sau đó tìm mọi cách ngăn cản hai đứa nhỏ, nhưng tình mẫu tử bà dành cho con, muốn con được hạnh phúc vẫn chiếm thế thượng phong.
“Đi nghỉ ngơi một chút cũng tốt, nhớ về sớm.”
Phó Luật Hàm nhận thấy sự gắng gượng trong lời nói kia, cảm giác theo đuôi hắn trong một tháng này, có lẽ đã có câu trả lời.
Phó Luật Hàm kéo cậu lại bên cửa sổ, ôm chặt cậu như sợ rằng khi buông cậu ra, hạnh phúc này sẽ lập tức biến mất.
“Sao thế?”
“Trời lạnh lắm, có áo ấm...”
Hắn ôm cậu, cậu nép vào. Thượng Hải lạnh đến run người, nhưng hai con tim trong đêm lại ấm nóng, cùng hoà chung một nhịp đập, sưởi ấm cơ thể nhau...
Sáng sớm hôm sau, Phó Luật Hàm đánh thức con sâu ngủ kia dậy, cả hai dùng bữa sáng ở nhà hàng tầng trệt, sau đó đến chùa Ngọc Phật. Chùa rất vắng, mùa đông làm ngôi chùa có phần tịch mịch, nhưng không lấp được vẻ uy nghiêm vốn có. Lạc Khả muốn đi đến đây, vì cậu nghe nói chùa này rất linh nghiệm, cầu nguyện thật tâm sẽ được Phật phù hộ. Phó Luật Hàm cười cậu giống con gái, Lạc Khả nhéo hắn la kêu oai oái.
Những tượng Phật đồ sộ được chạm khắc khéo léo theo từng bước chân hiện ra vô cùng mỹ lệ, Lạc Khả nắm tay Phó Luật Hàm thật chặt, bước qua từng con đường nhỏ. Lạc Khả đưa cho hắn một cây nhang, đến trước tượng Phật Bà Quan Âm cầu an. Cậu và hắn đều cầu rất nhiều điều, nào là gia đình, bạn bè,... Nhưng điều cuối cùng của hai người họ luôn là... Tình yêu!
Buổi chiều, cả hai đến bến Thượng Hải đông đúc và nhộn nhịp, cùng đi dạo trong khu đô thị sầm uất ngập tràn tiếng nói cười giòn giã. Phó Luật Hàm dẫn Lạc Khả đến một cửa hàng đá quý, bảo cậu ngồi đợi bên ngoài một lát. Khi nhìn bảng hiệu nhấp nháy ánh đèn bên ngoài, Lạc Khả nghĩ, không phải hắn muốn cầu hôn mình đó chứ? Không phải đâu!!! Nếu như thế, người hạnh phúc nhất Thượng Hải hôm nay, ngoài cậu ra còn có thể là ai?
“Cậu xem đi, chiếc nhẫn này...”
“Rất đẹp.” Ngoài hai từ đó, Phó Luật Hàm không thể thốt lên từ nào khác.
“Tặng phu nhân tương lai sao?”
“Đúng vậy. Là một người, tôi rất yêu, rất yêu...”
Một chiếc hộp, hai chiếc nhẫn, đặt cạnh bên nhau, sáng loá cả cửa hàng.
Sau mười lăm phút, Phó Luật Hàm trở ra, không nói gì về lý do tại sao lại đưa cậu vào đây, nói không thất vọng là tự lừa mình. Lạc Khả cắn môi, tại mày thích mơ mộng thôi.
Ăn bữa tối tại một quán ăn bình dân ngon nổi tiếng, Lạc Khả quên sạch những ấm ức trong cửa hàng ban nãy. Thời tiết trở lạnh hơn hôm qua vài độ, Phó Luật Hàm đổi áo khoác của mình cho cậu, kéo cậu đến một nơi cậu không thể tưởng tượng được - Tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu.
Chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh tháp, cả bầu trời Thượng Hải vào đêm đẹp mê hoặc lòng người như thu toàn bộ trên tầm nhìn này. Lạc Khả nhìn đến thất thần, không biết từ khi nào, Phó Luật Hàm đã ôm cậu từ phía sau, hoà làn khói buốt vào không khí.
“Đẹp không?”
“Anh thuê đỉnh tháp này hôm nay sao?”
“Ừ. Tặng em, chúc mừng sinh nhật.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như không khí, trầm ấm, Lạc Khả trong phút chốc nghĩ rằng, thế giới này, chỉ của hai bọn họ.
“Ở đây ít sao quá...” Một lúc sau, Lạc Khả mới nói chuyện.
Trên bầu trời, chỉ còn một ngôi sao xa, nhỏ và sáng lấp lánh.
“Ngày nào đó, anh sẽ đưa em đi ngắm sao...”
“Em không phải là con gái, không có sến súa như vậy!”
“Em chê anh sến sao?”
“Không có...”
“Nếu anh...tặng nhẫn cho em...đó có gọi là sến súa không?”
Bất ngờ, Phó Luật Hàm đưa ra một chiếc nhẫn, trên đó có khắc chữ “H&K“. Trên môi nở một nụ cười, át cả ánh sáng đèn đường sáng rực phía dưới.
Lạc Khả sửng sốt, chiếc mũ len trên đầu bị gió thổi bay xuống đất cũng không quan tâm.
“Haha, ngạc nhiên lắm à? Đừng nhìn anh cảm kích như thế, anh sẽ chết vì tự mãn mất.”
Bầu không khí lãng mạn bị dập tắt một chút, nhưng ít ra vẫn còn một xíu xiu ngọt ngào.
“Anh cầu hôn em à? Em chưa đủ tuổi kết hôn đâu đấy!”
“Tưởng tượng nhiều quá rồi. Đơn giản muốn tặng thôi.” Phó Luật Hàm nhéo mũi cậu đầy cưng chiều.
“Đeo cho em đi!”
Chiếc nhẫn tinh xảo lồng vào ngón tay, vừa khít. Luật Hàm, đây là khởi đầu cho hạnh phúc của chúng ta, có phải không?
Khách sạn, 21 p.m.
“A Khải, đem tập tài liệu này lên lầu 10 cho tôi.”
Phó Luật Khiếu đứng dưới sảnh, chờ thang máy cùng trợ lý. Ông bước vào sau ít phút, sau khi thấy Phó Luật Hàm và Lạc Khả vào thang máy đợt trước. Phó Luật Khiếu có chuyến công tác ở Thượng Hải một tuần, nhưng Phó Luật Hàm không biết.
Cánh cửa thang máy ting một tiếng, người trợ lý tiếp tục lên tần trên, còn ông thì dừng lại ở tầng 9. Ở trước cửa hàng lang không một bóng người, ông thấy hai thanh niên hôn nhau trước cửa phòng VIP, kế bên phòng ông. Mà hai người đó, một là con trai ông, một là cháu ông.
--------•---------
Một tuần chẳng mấy vui vẻ trôi qua, Vệ Cát chán chường vào thư viện đọc sách, trốn lui trốn lủi trong đấy cả ngày, đến mức người quản lí biết cậu ở đây bao nhiêu tiếng, vì ngoài cậu ra, còn ai vào chỗ này đâu chứ.
Buổi trưa, Vệ Cát đã ở đây bốn tiếng, cậu uể oải nằm lăn ra thảm. Cậu đọc rất nhiều sách, muốn quên đi nhưng ngày ở nhà Vương Túc Ngạn. Vì nghĩ đến nó, trong lòng như có một con thú cấu xé, vừa đau lòng lại vừa buồn bực.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu nhìn màn hình, không muốn nhấc máy, nhưng thật ra là không dám nhấc máy.
Đến khi tiếng chuông đeo đuổi đến lần thứ năm, cậu thu hết can đảm, hít thật sâu rồi mới nhấc máy.
“Alo.”
“Vệ Cát.” Người đó chỉ nói hai chữ.
Sau đó là một mảng im lặng.
“Em còn tưởng, anh không muốn gặp em...”
Vệ Cát cố gắng chỉnh giọng sao cho thật bình tĩnh, nhưng sự run rẩy vẫn hiện hữu trong lời nói.
“Vệ Cát, anh đang đợi em, ở cửa kí túc xá.”
Vương Túc Ngạn lên tiếng, như đang dỗ dành. Sao hắn có thể không hiểu tính tình của gấu nhỏ nhà hắn chứ, gấu nhỏ lâm trận sẽ bỏ trốn, gấu nhỏ uất ức nhưng không nói, chỉ giấu trong lòng, gấu nhỏ bướng bỉnh...
Chuyện đó, hắn đã tìm hiểu. Còn về gấu nhỏ, hắn, luôn hiểu.