Diệp Tư Hạ ngồi phịch xuống giường, nhận lấy ly nước lọc từ tay Triệu Lệ Hoằng, uống ừng ực. Vì uống vội, dòng nước cứ thế chảy xuống cổ áo sơ mi của cậu, ướt một mảnh áo.
Một bàn tay to lớn đặt lên khoé miệng Diệp Tư Hạ, lau nhẹ lên vệt nước.
“Uống vội gì chứ?”
“Ưm... Tại khát nước quá, hì.” Diệp Tư Hạ nhanh chóng che dấu một thoáng đỏ mặt của mình, lúng túng gạt tay Triệu Lệ Hoằng, cười cười nói.
Triệu Lệ Hoằng không để ý biểu hiện của Diệp Tư Hạ, xoay người rót cho mình một cốc nước.
“Vương Túc Ngạn của cậu, tính làm sao đây?”
“Không biết, chưa có dự tính gì cả. Tỏ tình cũng đã tỏ tình, theo đuổi cũng đã theo đuổi...” Vệ Cát thở dài, không biết có nên nói ra suy nghĩ mà mình vừa mới loé lên trong đầu hay không.
“Tôi có ý kiến này, cậu nghe xem có được không?” Đảo mắt một vòng, Triệu Lệ Hoằng vuốt cằm nói.
“Nói thử xem!”
“Là như thế này, thế này,...” Triệu Lệ Hoằng thuyết minh một hồi, Diệp Tư Hạ vô thức cau mày. Kế hoạch này mà cũng được coi là chiến lược thu phục đối phương hay sao? Phải làm diễn viên rồi, mấy trò này thật sự cũ rích, nhìn vào sẽ đoán được ngay.
Nghĩ đến kế hoạch của hai người, không hiểu sao trong lòng Diệp Tư Hạ có chút không vui. Bực mình Triệu Lệ Hoằng quá nhiệt tình với Vệ Cát, hay trách thái độ của Vệ Cát rất đồng tình đây? Khó chịu vì ai đây?
“Hai người bàn tiếp đi, tôi ra ngoài có việc!” Kéo mũ, Diệp Tư Hạ bước ra ngoài.
Tuy tằng không hiểu đang yên đang lành Diệp Tư Hạ bỗng dưng mất hứng, nhưng trái lại với Diệp Tư Hạ, Vệ Cát nhẹ nhàng mỉm cười. Quả là ý tưởng lớn gặp nhau mà!
“Cứ vậy đi, thành giao!”
“Okay, một chầu bia, không say không về!”
----------------•-----------------
Ở kí túc xá đối diện.
Vừa về đến cửa, Vương Túc Ngạn ném áo khoác sang một bên, đặt lưng xuống giường, cánh tay rắn chắc chắn ngang trước mắt. Phó Luật Hàm biết chuyện, trong lòng thầm hí hửng, đợi xem chuyện vui. Hai người bạn cùng phòng khác nhìn chằm chằm hắn, liếc mắt sang Phó Luật Hàm khoé môi đang nhếch lên đầy vẻ thích thú, nổi hết da gà. Ở cùng phòng với hai con người này chẳng biết dùng từ gì để miêu tả, độ nổi tiếng tăng lên đáng kể, tinh thần không ổn định cũng theo tỉ lệ thuận mà tăng lên.
Một người ít nói, trầm tính, số lần gương mặt biểu lộ cảm xúc đếm trên đầu ngón tay, người còn lại dáng vẻ... cợt nhả, cười quá mức quy định, tư tưởng cũng rất kì quái. Đẹp lạ... Không phải là đẹp một cách nghiêng nước nghiêng thành, đổ sông đổ bể mà là gương mặt đẹp, nhưng tính cách lạ thường.
Nằm trên giường, Vương Túc Ngạn thấy bản thân rất lạ, vừa rồi... cảm xúc lẫn lộn, tức giận, nóng nảy,... Không phải là ghen trong truyền thuyết đấy chứ?
Đại thiếu gia nhà họ Vương đã từng yêu, nhưng chưa từng ghen. Khi trước chưa ai làm Vương thiếu phải ghen, nhưng bây giờ thì có rồi.
Chà...
“Ngạn Ngạn, đi ăn trưa không?” Phó Luật Hàm sau khi nhắn tin cho Lạc Khả trở lại phòng kí túc xá, Lạc Khả không muốn bỏ lỡ “bữa trưa tình yêu” với Phó Luật Hàm, nhưng đành hi sinh một bữa, giúp người quan trọng hơn.
Không trả lời.
“Tớ khao!”
Không hồi âm.
“Này, lơ tớ à. Hay tai của cậu bị bệnh mãn tính rồi thế?”
Phó Luật Hàm nổi tính trẻ con, sáp lại gần Vương Túc Ngạn, nói một loạt thanh âm kinh dị nào đó. Sau một lúc, Phó Luật Hàm mới nghe giọng nói lười biếng của Vương Túc Ngạn.
“Ngôn ngữ của siêu việt của cậu người phàm như tớ không thể hiểu được, đi mà nói với bầy khỉ trong sở thú, có lẽ bọn chúng sẽ tiếp thu được đấy.”
Bị nói thành quen, Phó Luật Hàm mặt dày vỗ ngực.
“Thiếu chủ quá khen.”
Một tiếng hừ lạnh phát ra từ Vương Túc Ngạn, hắn ngồi dậy, đi đến tủ quần áo, thay đồ trong tích tắc rồi vỗ mạnh vai Phó Luật Hàm.
“Đi thôi, không phải cậu vừa mới nói muốn khao tớ ăn sao? Mặc dù đồ cậu khao tớ chưa hấp thụ hết chất dinh dưỡng thì đã theo đường ruột đi ra ngoài nhưng có còn hơn không!”
Đây là thể loại con người gì vậy? Đã được ăn chùa, còn chê? Thay đổi thái độ nhanh như chong chóng mà gương mặt vẫn bình thản như vậy?
Phó Luật Hàm não nề, lắc đầu ngao ngán. Kể từ khi làm bạn tới nay, chưa bao giờ khách khí cả, nhưng đó cũng là điểm đặc biệt của Vương Túc Ngạn, người cậu ấy thực sự quý trọng, sẽ rất khác biệt.
---------------•---------------
Sáng hôm sau, Vệ Cát lên lớp như thường lệ, rõ ràng chỉ cần làm theo kế hoạch đã định sẵn, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng. Một lát nữa sẽ đi qua dãy phòng học của Vương Túc Ngạn, liệu mình như thế này, anh ấy sẽ có biểu tình như thế nào vậy a?
Bình thường, Vương Túc Ngạn sẽ đến lớp học rất sớm, Vệ Cát cùng Triệu Lệ Hoằng đi trong sân trường chưa sáng hẳn, chờ mãi nhưng không thấy bóng dáng Vương Túc Ngạn đâu, đành tạm gác lại kế hoạch, xuống canteen kiếm đồ lót bụng.
“Có phải chúng ta đến sớm quá rồi không?” Vệ Cát thưởng thức mì nóng, nhìn Triệu Lệ Hoằng hỏi.
“Có lẽ vậy. Nhưng tôi nghĩ đừng canh me gì cả, đến thời cơ chín muồi rồi diễn thôi.”
“Ừm. Canh nhiều quá mắt sẽ lé cho xem!” Cậu lém lỉnh cười với Triệu Lệ Hoằng.
“Còn cậu đấy, ăn nhiều mì quá không sợ gương mặt trắng trẻo của cậu nổi mụn hay sao?”
“Không lo, tôi có tiền sử miễn nhiễm với mụn!”
Sáng sớm thức dậy sớm hẳn hơn mọi ngày, dụ thành công Lạc Khả và Diệp Tư Hạ ở lại kí túc xá, cùng A Hoằng đến đây làm đủ trò, Vệ Cát thấy hành động của mình có hơi ấu trĩ... Nhưng chịu thôi, muốn cưa đổ người ta, đâu thể cứ ngại ngùng mãi chứ.
Hai người ngồi lại canteen trò chuyện, không biết rằng Vương Túc Ngạn và Phó Luật Hàm ngồi ở bàn xa xa nhìn hai người rất mực chăm chú.
“Cậu nói xem, mới sáng sớm đã đi cùng nhau như vậy, hôm qua cũng về chung, có phải Tiểu Cát có gì đó với Tiểu Hoằng không?”
Không sợ đổ dầu vào lửa, Phó Luật Hàm mở miệng nói, nụ cười gian manh hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú. Hai mắt Vương Túc Ngạn ánh lên một tia ghen tuông, nhưng lập tức tắt phụt ngay. Trở lại vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày, Vương Túc Ngạn cụp mắt, lắc lắc ly cà phê, tự tin nói:
“Chỉ là bạn cùng phòng, đi cùng là lẽ thường tình, có gì phải thắc mắc?”
“Haha, đừng nói vậy chứ, cậu không thấy ban nãy Tiểu Hoằng kia vừa nựng má Tiểu Cát phỏng? Tiểu Cát quả thực rất khả ái mà, ai nhìn cũng muốn yêu thương em ấy!”
Ôi trời, nói ra mấy lời này chính chủ nhân của nó cũng cảm thấy sượng.
“Trêu ngươi tớ, cậu biết hậu quả là gì mà, phải không, Tiểu Hàm Hàm?”
“Please! Đừng gọi tớ bằng cái biệt danh kì quặc đó, nổi hết da gà da vịt rồi đây!”
Vương Túc Ngạn không thèm quan tâm đến Phó Luật Hàm, lục mục nhìn sang hai người đang vui đùa. Không biết do Triệu Lệ Hoằng vô tình hay cố ý, cậu thấy sự hiện diện của Vương Túc Ngạn, rất tự nhiên kéo Vệ Cát gần lại, đầy tình ý nói nhỏ gì đó vào tai cậu. Nhưng nhìn từ góc độ của Vương Túc Ngạn, đó không phải là hình ảnh hai người đang thì thầm to nhỏ, mà giống như Triệu Lệ Hoằng đang hôn lên má Vệ Cát.
Vì Triệu Lệ Hoằng nói rất nhỏ, Vệ Cát không nghe được, cậu ghé lại gần hơn, nói nhỏ:“Tớ không nghe được, nói lại đi.”
Cơn ghen được dịp bùng nổ, Vương Túc Ngạn đứng thẳng người, tiêu sái sải bước qua. Phó Luật Hàm mở to mắt ngạc nhiên vì hành động của hắn, bất giác cười cười. Hành lang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân, Vệ Cát bị âm thanh đó làm cho quay đầu, ngay lập tức thấy Vương Túc Ngạn.
“Sớm!” Hắn đáo lại gọn lỏn, thanh âm lạnh tanh như muốn đóng băng người đối diện.
Ánh mắt hắn dần chuyển sang cậu, trở nên dịu dàng hơn, ngồi xuống bàn ôm ngang eo Vệ Cát đang ngẩn ngơ nhìn hắn. Miệng nhếch lên một nụ cười ấm áp, lời nói thoát ra không thể tin được.
“Em yêu, chào buổi sáng!”
Lynn: Tặng mọi người chap mới nè. Lynn chưa cb đâu, chỉ là lén viết được thôi. Đọc vui nhaaaa~. Có lẽ đến cuối tuần sau Lynn lại viết thêm chương mới đó.