Đi lại trong sân trường, đến gần bảng thông báo thì Vệ Cát thấy có một đám đông đang bu lại quanh đó, bàn tán vô cùng sôi nổi.
Vì thời gian giờ ra chơi không nhiều, Vệ Cát phải về kí túc xá nên không muốn chạy lại xem bên kia có gì. Cậu len nhanh qua đám đông đó, muốn ghé qua canteen mua đồ ăn cho Lạc Khả.
Mua một cái bánh mì và một hộp sữa, cậu đi lên phòng.
Ở bên trong Lạc Khả vẫn còn đang ngủ, Vệ Cát lay lay Lạc Khả, đánh thức cậu dậy nhưng Lạc Khả vẫn còn ngủ rất say.
Vệ Cát để đồ ăn trên bàn kèm theo một tờ giấy rồi trở về phòng học.
Ngày này bình thường không thể bình thường hơn. Học buổi sáng xong thì học buổi chiều, buổi tối về phòng thì Lạc Khả cũng đã tỉnh, thức ăn cũng được chén sạch.
Bốn người hôm nay ai làm việc nấy, không cùng nhau đi ăn chơi được. Diệp Tư Hạ có hẹn với bạn cấp ba, Lạc Khả ở trong phòng bật máy tính online game. Triệu Lệ Hoằng bận rộn soạn bài về đề tài khoa học, còn Vệ Cát thì chuẩn bị cho bài phỏng vấn vào ngày chủ nhật.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua cũng rất tốt, nhưng đột nhiên bình lặng như thế khiến Vệ Cát không hề thoải mái chút nào, đặc biệt là, mấy ngày nay cậu không hề thấy Vương Túc Ngạn.
Khi nào ra khỏi phòng cũng vô thức nhìn sang phòng đối diện nhưng chỉ thấy Phó Luật Hàm hoặc hai người bạn cùng phòng. Xuống canteen luôn nhìn dáo dác xung quanh, nhưng vẫn là không có.
Vương Túc Ngạn, anh trốn rụt cổ ở nơi nào rồi hả?
Mà Vệ Cát lại không có số điện thoại của Vương Túc Ngạn, không biết làm sao liên lạc với hắn. Cậu muốn hỏi Phó Luật Hàm, nhưng không biết mở miệng thế nào, mấy hôm trước còn mắng hắn thậm tệ như vậy, mình mà như chưa có gì xảy ra mặt dày đến hỏi hắn liệu hắn có cho mình một oánh không?
Điều này làm Vệ Cát phiền muộn không thôi. Cậu có nhờ Lạc Khả hỏi Phó Luật Hàm, nhưng trớ trêu thay Lạc Khả và Phó Luật Hàm đang trong thời gian chiến tranh lạnh sau cái buổi sáng kia.
Cuộc phỏng vấn hội học sinh dời lại hai tuần với lý do nhà trường có nhiều phong trào cần triển khai vào đầu năm. Sau một tuần học ở đây, Vệ Cát thấy chất lượng giáo dục rất tốt. Mai là chủ nhật, vì không phỏng vấn nên cậu đến nhà trọ của Vệ Bạch đang ở.
Nghĩ thế, Vệ Cát gửi một mail sang cho Vệ Bạch.
*
Chủ nhật...
Đồng hồ chỉ hơn mười giờ sáng, nắng lên lọt qua khe cửa sổ chiếu vào phòng đến chói mắt, Vệ Cát mới kết thúc quá trình ngủ nướng của mình.
Thức dậy thấy xung quanh mọi người đã đi đâu hết, chỉ còn một mình mình trong phòng, ngước mắt nhìn cái đồng hồ bên cạnh, cậu lập tức giật mình, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Vệ Cát vội vã thay đồ rồi leo lên xe buýt đi đến nhà trọ của Vệ Bạch, miệng nhai nhồm nhoàm cái bánh mì chà bông.
Ngồi bên cạnh Vệ Cát trên xe buýt là một cô gái trẻ, khá xinh xắn, lớn tuổi hơn cậu. Cô ấy có vẻ đang rất gấp, gương mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, cứ loay hoay mãi, vô tình hươ tay làm rơi cái bánh mì của Vệ Cát xuống sàn xe.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Vệ Cát trong lòng tiếc nuối cái bánh mới gặm được một nửa, cười cười trả lời.
“Không sao!”
“Lát nữa cậu có xuống trạm số 5 không, nếu cậu xuống trạm đó, tôi có thể mua một cái bánh khác cho cậu!”
Cô gái nhìn Vệ Cát hỏi, không khỏi thấy nụ cười của cậu rất thu hút. Vệ Cát nghe vậy liền xua tay tỏ ý từ chối.
“Thực sự không cần đâu, chỉ là một cái bánh mì hơn năm tệ thôi, hơn nữa tôi một lát xuống trạm số 4.”
“Cậu tên là gì?”
“Tôi tên Vệ Cát.”
“Tôi tên Mạc Diên, rất vui được làm quen.”
Chưa kịp nói chuyện gì thêm, bác tài đã thông báo đến trạm số 4. Vệ Cát khoác ba lô lên vai, cùng một vài người xuống xe, không quên mỉm cười chào tạm biệt cô gái ngồi bên cạnh.
Lần theo địa chỉ Vệ Bạch cho mấy ngày trước khi còn ở nhà trọ chung, Vệ Cát rất nhanh tìm ra chỗ ở hiện tại của Vệ Bạch.
Vệ Cát nhìn đi nhìn lại căn nhà trọ trước mặt, không biết có phải nhầm nhà không, nhà trọ cho học sinh cấp ba sao lại rộng như vậy chứ. Chần chừ một lúc, Vệ Cát bấm chuông mấy cái liền.
Kính coong! Người trong nhà nghe tiếng chuông liền chạy ra mở cửa, một người con trai thân hình nhỏ nhắn đi ra, thấy Vệ Cát đứng bên ngoài thì niềm nở nói.
“Anh là Vệ Cát đúng không? Vệ Bạch đang ở trong chuẩn bị bữa trưa, anh vào trong đi!”
Vệ Bạch nhà cậu hẳn là được ai chiếu cố rồi, ở trong căn nhà to như vậy, tiền thuê chắc chắn rất mắc. Cậu bé kia đóng cửa xong thì cười nói với Vệ Cát vài câu rồi chạy lên tầng trên. Cậu ngồi xuống ghế sopha, gọi Vệ Bạch đang nấu ăn.
“Tiểu Bạch, anh hai đến mà không ra tiếp sao?”
“Là người nhà, tiếp với chả đón cái gì! Không thấy em đang bận sao?”
Ngửi mùi thơm toả ra từ trong bếp, Vệ Cát lọ mọ đi vào, xắn tay áo lên, miệng không ngừng khen ngợi.
“Chà, là món anh thích nhất đây mà. Quả là Tiểu Bạch chú thương anh nhất!”
“Em còn chưa tính sổ với anh chuyện anh làm rớt ba cấp BaiMei của em, hại em luyện lại gần hai tuần mới khôi phục lại được, anh liệu hồn!”
Vệ Bạch lườm Vệ Cát, Vệ Cát liền cười “Anh xin lỗi mà.”, Vệ Bạch không nói gì dọn đồ ăn ra bàn, gọi mấy người ở trên phòng xuống cùng ăn.
“Em đang ở cùng ai vậy?” Trong lúc chờ mấy người kia xuống, Vệ Cát nghịch nghịch đôi đũa thắc mắc.
“Đang sống cùng bốn người, tuổi cũng không tương đương nhau, chỉ có hai người là bạn học của em. Còn hai người kia đều nhỏ hơn em một tuổi.”
“Ừm. Có lẽ tháng sau anh sẽ đi kiếm việc làm thêm, mua hai cái điện thoại cho tiện liên lạc.”
Vệ Bạch gật gật đầu, bốn người kia lần lượt đi xuống. Họ lễ phép chào Vệ Cát, rất thân thiện bắt chuyện với cậu.
Không khí bữa ăn vô cùng vui vẻ, Vệ Cát vừa ăn vừa trò chuyện, thấy mấy đứa nhỏ này rất dễ thương, không như Tiểu Bạch cằn cỗi, già trước tuổi.
Sau khi ăn xong, hai người nhỏ tuổi nhất lên phòng hoàn thành bài tập, bốn người còn lại tụ tập chơi mạt chược. Đến hơn năm giờ chiều, Vệ Cát mới ra về.
Không có việc gì cần làm, Vệ Cát nhàn nhã ghé qua cửa hàng bánh ngọt, ăn nhiều đến mức không cần ăn tối.
Tự mình trải qua ngày cuối tuần như vậy, cũng không tệ! Chỉ là có chút hơi nhớ cái người trốn biệt tăm mấy ngày nay.
--------------•------------
Một tuần mới bắt đầu, Vệ Cát đến lớp như mọi ngày, tuần này có vẻ như chỉ số may mắn về việc học hành là 100/100 khi bài kiểm tra đầu tiên của cậu đạt điểm cao nhất lớp, đại diện cho lớp tham dự cuộc thi công nghệ thông tin của trường.
Qua hai vòng thi vào hai ngày liên tiếp, Vệ Cát giành giải nhì toàn khoa Tin. Giải nhất thuộc về một đàn anh khoá trên. Tuy vậy, Vệ Cát rất vui mừng vì nỗ lực của mình. Vào khoảnh khắc lên nhận giải, cậu mong Vương Túc Ngạn sẽ có mặt ở dưới sân trường.
Nhưng, rốt cuộc vẫn không có. Niềm vui như bị giảm đi một nửa.
Không sao, đợi năm sau cậu đạt giải nhất, khi ấy sẽ còn vui hơn bây giờ nữa.
Ba người bạn cùng phòng thấy thế thì ra sức đòi Vệ Cát bao một chầu thật là lớn. Vệ Cát không phụ lòng ba người, đãi họ một bữa ăn hoành tráng.
Diệp Tư Hạ đề nghị uống bia, những người kia vì đang hăng nên ủng hộ nhiệt tình. Vệ Cát cũng muốn xả hết tâm tình, cũng muốn nếm thử hương vị của bia một lần.
Nhấp môi một ngụm, vị đắng của bia làm Vệ Cát nhíu mày, cậu nhắm mắt uống hết một hơi. Uống hai ba ly liền quen, sống đến mười chín tuổi Vệ Cát mới biết tửu lượng của mình tốt đến bất ngờ.
Lạc Khả tửu lượng kém nhất, uống hai ly liền không chịu được mà xin kiếu, Diệp Tư Hạ là người đề nghị nhưng không uống được là bao. Chỉ có Vệ Cát và Triệu Lệ Hoằng uống đến mười mấy ly mới ngà ngà say.
Rời khỏi nhà hàng, Lạc Khả cùng Diệp Tư Hạ còn tỉnh táo đôi chút, kéo hai người đã say ngoắc cần câu ra đường cái để gọi xe. Vệ Cát say nhưng vẫn còn ý thức được mình cần có việc phải giải quyết, ngoắc ba người kia lại nói:
“Này, ba cậu về trước đi, tôi đau bụng quá, phải đi giải quyết gấp, tí nữa sẽ tự bắt xe về nhà.”
Ba người kia nghe chữ được chữ mất, gật gù đồng ý. Vệ Cát nhanh chóng quay lại nhà hàng, bước vào nhà vệ sinh.
Mở toang cửa phòng vệ sinh một cách gấp gáp, Vệ Cát giải quyết vấn đề bằng cách “xả nước cứu thân“. Định đi ra ngoài thì bụng vô cùng khó chịu, bên ngoài cũng có người đi vào, Vệ Cát không nhịn được mà dựa vào tường.
Người kia thấy cậu cũng rất ngạc nhiên, vươn tay đỡ lấy cậu, cho cậu áp vào người mình. Trong vô thức, Vệ Cát thấy người trước mặt hơi quen quen, nhưng chắc không phải là người đó đâu.
“Ưm...khó chịu quá... Oẹ!!!”
Tiếng nói Vệ Cát đứt quãng vì cảm giác khó chịu, cậu nấc lên một cái, sau đó là một dòng nước hỗn hợp bia và thức ăn trào lên áo sơ mi đắt tiền của người kia.
Người kia trừng to mắt nhìn áo mình rồi nhìn xuống Vệ Cát, thấy cậu đã gục đầu ngủ ngon lành, khoé miệng còn hơi cong lên mà dở khóc dở cười.
Ôi trời! Cái con gấu ngốc này rốt cuộc đã uống bao nhiêu bia đây? Uống thành ra như vậy, hẳn là cả một két đi?
Bế cậu lên, người kia đi vào thang máy, lên tầng đặc biệt của khách VIP, tuỳ tiện chọn một phòng nghỉ đặt cậu lên giường, còn mình thì kiếm một bộ quần áo mới để đi tắm.
Nhìn cái áo màu đen bị ói lên một mảng màu vàng, thực sự là một cảnh tượng rất đẹp mắt. Người kia cởi áo ném sang một bên, đi tắm sạch sẽ rồi mặc áo sơ mi mới màu trắng.
Một người như hắn đường đường là một thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hầu hạ cho ai, nay lại phải hầu hạ cho cái con gấu ngốc này.
Hắn ngâm một cái khăn trong nước ấm, ngồi xuống giường lau mặt cho cậu, đồng thời cởi áo lau vài vệt còn sót lại rơi vào trong người lúc ói. Cảm giác lành lạnh khi bị cởi áo, Vệ Cát mơ màng mở mắt he hé, ngồi bật dậy, nhìn người đang đi giặt khăn.
Hình ảnh trước mắt mờ mờ nhưng Vệ Cát chắc chắn không nhìn lầm, đó là bóng lưng của Vương Túc Ngạn. Khi bắt đầu thích hắn, ngắm nhìn thân ảnh hắn đã trở thành một thói quen. Ý thức không rõ ràng, nhưng bóng lưng hắn rất rõ ràng.
Bật ra những bất mãn kìm nén trong mười ngày không gặp, Vệ Cát tức giận hét to khiến người trong phòng tắm cũng giật mình quay lại.
“Vương Túc Ngạn, anh là đồ con rùa rụt cổ!!! Tại sao anh lại biến mất tăm mấy ngày nay như vậy, không lẽ bị một đứa con trai như em theo đuổi làm anh cảm thấy rất mất tự nhiên, nên mới trốn tránh như vậy sao?”
“Hức...Vương Túc Ngạn anh là đồ vô tâm...anh là đồ con rùa rụt cổ xấu xa... Em mới không thèm thích anh nữa...”