Cùng nhau đi về nhà, miệng Phó Luật Hàm không thể ngừng cong lên, cứ mỉm cười mãi làm Lạc Khả cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vừa rồi cậu đã làm gì kia chứ? Là hôn người ta đó, còn nói mấy câu rất mất mặt nữa.
Hai người đi vào trong nhà, một người đi rất tự nhiên thoải mái, còn người kia thì cứ lề mề chậm chạp, đứng cũng không được mà đi cũng không xong.
Hôm nay ba mẹ Lạc Khả và ba mẹ Phó Luật Hàm đi thăm mộ ông ngoại, chỉ có hai người họ ở trong nhà.
Cất giày lên kệ, Phó Luật Hàm kéo Lạc Khả lên ghế sopha, hôn một cái lên môi cậu. Lạc Khả không kịp thích ứng, chỉ biết trợn mắt nhìn Phó Luật Hàm.
Nụ hôn sâu dần, Lạc Khả bị hôn đến hoa cả mắt. Nhẹ nhàng tách môi cậu ra, hắn đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo một trận.
Khi đã hôn đủ, Phó Luật Hàm dời khỏi môi cậu, từ tốn nói:
-Rõ ràng là thích em mà! Em thể hiện tình cảm của mình nhiều như vậy, anh cũng nên đáp lại một chút chứ?
-Em thích anh, đến nước này anh còn không nhận ra sao?
-Th...thích???
Phó Luật Hàm thích cậu! Hắn nói hắn thích cậu! Tâm tình Lạc Khả đột nhiên hưng phấn, vừa nãy mình và hắn mới hôn nhau. Ách!Còn là hôn kiểu Pháp!
Phó Luật Hàm nhìn gương mặt trì độn của Lạc Khả, cuối cùng cũng hiểu. Trước đây quen nhiều bạn gái cùng con trai như vậy, chính là muốn Lạc Khả chậm tiêu này ghen. Nhưng rốt cuộc ghen mà không biểu hiện ra mặt gì hết!!!
Nếu không nói thẳng ra, anh ấy sẽ ngu ngốc không nhận ra tình cảm của mình cả đời luôn hay sao? Như vậy rất không tốt, bị động quá sẽ không thú vị. Sau này phải làm anh ấy chủ động nhiều hơn nữa!!!
-Vậy bây giờ anh nói đi... Có thích em hay không?
-Có.
-Đừng...đừng xưng em nữa...không được tự nhiên...
-Vậy gọi ngược lại đi!
Nói xong Phó Luật Hàm đặt môi mình lên môi Lạc Khả, hôn cuồng nhiệt. Hai cánh môi nóng rực áp sát vào nhau,đốt lên ngọn lửa trong Phó Luật Hàm.
Lạc Khả nhắm mắt tận hưởng nụ hôn của Phó Luật Hàm, chủ động vươn đầu lưỡi đáp lại.
Tay Phó Luật Hàm từ từ dời xuống áo sơ mi của Lạc Khả, động tác chậm rãi cởi từng cúc áo. Khi Lạc Khả thấy nửa thân trên mình lành lạnh thì chiếc áo sơ mi đã rơi xuống sàn từ lúc nào.
-Anh...nếu làm...thì nhẹ một chút...em sợ đau.
-Được, anh sẽ làm rất nhẹ nhàng.
Hôn trên trán trấn an cậu, Phó Luật Hàm cởi hết tầng quần áo trên người mình. Rồi đưa tay cởi quần tây của Lạc Khả khiến cậu mặt mày đỏ au, không nhúc nhích để mặc cho Phó Luật Hàm hành động.
Toàn thân trần trụi của Lạc Khả hiện ra trước mắt Phó Luật Hàm, hai đầu ngực bị Phó Luật Hàm vuốt ve liền dựng thẳng đứng.
Phó Luật Hàm dùng tay bắt lấy bộ phận đang có phản ứng của Lạc Khả, nhẹ nhàng xoa nắn làm Lạc Khả bật ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Rất nhanh Lạc Khả đạt đến cao trào. Dùng chất lỏng Lạc Khả vừa mới tiết ra, Phó Luật Hàm nhẹ nhàng dò thám nơi kia, khi đã nới rộng sẵn sàng mới thay ngón tay bằng một thứ khác.
-Ưm...Đau...Đau quá...
Cảm giác như bị xé rách khiến Lạc Khả sợ hãi kêu đau. Lạc Khả nắm chặt drap giường, giãy giụa hai chân. Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của cậu, thực sự rất đau!
Phó Luật Hàm chỉ mới tiến vào một phần ba cũng không hề dễ chịu, hôn Lạc Khả trấn an. Lạc Khả chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào, cơ thể cũng dần dần thả lỏng.
Đến khi đã hoàn toàn lấp đầy cơ thể Lạc Khả, Phó Luật Hàm thở dốc một hơi, bắt đầu luật động. Sau vài lần đưa đẩy mạnh mẽ, Phó Luật Hàm bắn vào trong cơ thể Lạc Khả, Lạc Khả không nhịn được run rẩy, bắn ra lần hai.
Toàn thân Lạc Khả mệt nhoài dựa vào ngực Phó Luật Hàm, nhỏ giọng nói:
-Em mệt, em muốn đi tắm.
-Được, vì em là lần đầu, lần sau không chỉ một lần đâu.
-Còn có lần sau? Anh mà không biết tiết chế, đừng hòng có lần sau! - Lạc Khả ngước mắt lườm nguýt người kia.
-Chà! Vẫn còn sức đấu khẩu với anh sao? Thế thì làm tiếp một lần nữa đi! - Phó Luật Hàm cúi xuống hôn Lạc Khả, hôn xong thì cười gian manh.
-Vô sỉ!Mặt dày!
Lạc Khả giơ tay đánh vào ngực Phó Luật Hàm như đang làm nũng. Phó Luật Hàm bế Lạc Khả vào phòng tắm, tốt bụng tắm hộ Lạc Khả, sẵn tiện ăn chút đậu hủ.
Sau đó kết quả là Lạc Khả ngủ đến tận buổi tối, cố gắng lê người đến kí túc xá trong tình trạng đi đứng không được tốt cho lắm.
----------------•----------------
Ở dưới canteen,Vệ Cát cùng Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng trở thành hội các ông tám,nhưng chung quy chỉ có Tiểu Hạ của chúng ta nói là chính.
-Này, cậu nghĩ thử xem, hai người đó ở trong kí túc xá sẽ làm cái gì?
-Tôi thấy hai người đó rất mờ ám nha, nói không chừng là người yêu đó! Bây giờ nam yêu nam rất nhiều mà, không phải sao??
Một bên Triệu Lệ Hoằng gật gù nghe Diệp Tư Hạ huyên thuyên, không có biểu tình gì đặc biệt. Còn bên này Vệ Cát vì rất quan tâm đến chuyện tình yêu nam-nam nên cũng lắng nghe rất tập trung.
-Mấy cậu thấy việc hai đứa con trai yêu nhau thì như thế nào? - Vệ Cát nghe xong thì lên tiếng hỏi.
-Tôi thấy chuyện này rất bình thường. Xã hội tiên tiến, đồng tính đa phần được mọi người ủng hộ. Tôi bây giờ không có hứng thú với con gái, có thể cũng thích con trai không chừng.
Câu trả lời của Diệp Tư Hạ khiến hai người kia phì cười, tên này quả nhiên nghĩ gì nói đó, tuy hơi thẳng tính nhưng không làm người ta chán ghét.
-Còn cậu thì sao? - Vệ Cát quay sang Triệu Lệ Hoằng.
Triệu Lệ Hoằng chống cằm trầm mặc một lúc, mới chầm chậm trả lời:
-Tôi là gay. Chuyện này dĩ nhiên là tôi ủng hộ rồi.
-Cái gì???? - Hai người Vệ Cát và Diệp Tư Hạ đồng thanh nói to, kinh động đến các sinh viên xung quanh.
Thấy các sinh viên nhìn mình chằm chằm, Vệ Cát đứng lên cúi đầu xin lỗi. Ngồi xuống, giọng cậu cũng chuyển tông:
-Cậu nói thật à?
Triệu Lệ Hoằng gật đầu, cầm ly cà phê từ tốn uống.
Vệ Cát nãy giờ vẫn ngạc nhiên, dạo này...gay có vẻ nhiều nhỉ???
Cậu nghĩ đến Vương Túc Ngạn,lòng không nhịn được mà nhộn nhạo.Thích hắn, cậu vẫn không biết có nên nói không.
Khi Diệp Tư Hạ đi vệ sinh,Vệ Cát mới hỏi Triệu Lệ Hoằng.
-Tiểu Hoằng, tôi có điều muốn hỏi.
Triệu Lệ Hoằng nhìn Vệ Cát:
-Cậu nói đi.
-Thích một người, nếu là cậu, cậu có thổ lộ với người ta không?
-Người cậu thích là con trai? - Triệu Lệ Hoằng tinh ý hỏi.
Sao Triệu Lệ Hoằng này lại thông minh thế nhỉ? Trả lời cái này, xấu hổ chết đi được. Vì hắn là gay, nói vấn đề này sẽ tốt hơn nói với Diệp Tư Hạ.
Chần chừ một hồi lâu, Vê Cát mới lí nhí trả lời:
-Ừm, đúng vậy...
-Đối tượng là Vương Túc Ngạn sao?
Tên này cái gì cũng biết thế??? Chuyện mình thích Vương Túc Ngạn rõ đến thế sao? Ngay cả Phó Luật Hàm hình như cũng biết...
-Ừm. - Nói ra được chữ này, mặt Vệ Cát đã đỏ lên trông thấy.
-Nếu là tôi, tôi sẽ nói.Thích người ta là phải chủ động theo đuổi, đó là phong cách của tôi.
-Cảm ơn.
Vệ Cát đi hỏi ý kiến xong thì phóng nhanh lên phòng kí túc xá. Cậu vừa đi vừa suy nghĩ, mình nên chủ động theo đuổi Vương Túc Ngạn.
Cậu nhớ đến một câu nói của Vệ Bạch: “Hạnh phúc không tự nhiên mà có, muốn có nó, chúng ta phải chủ động đi tìm.”
Vệ Cát quyết định sau khi gương mặt hết nổi mẩn đỏ, cậu sẽ đi bày tỏ với người ta. Phải lạc quan lên, phải cố gắng lên!!! Fighting!
Mặt trời đã lên cao,hôm nay là một ngày nắng đẹp, không còn nắng mưa thất thường như ngày hôm qua.
Lại gần phòng mình, Vệ Cát nghe tiếng thở dốc đâu đây. Tiếng thở đó rất ám muội khiến cậu rùng mình, mới sáng sớm đã có người động dục rồi sao?
Cậu tá hoả khi phát hiện tiếng hai người con trai rên rỉ trong phòng của mình. Thấp thỏm áp sát tai vào cửa, quả nhiên âm thanh rất sống động.
Trong phòng chỉ có Lạc Khả và Phó Luật Hàm, lẽ nào hai người đang ở trong làm chuyện “ấy ấy”?A a a, hai người này không biết kiềm chế mà về nhà làm sao, may mà mình lên trước, không biết nếu Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng nghe được thì bầu không khí sẽ như thế nào?
“Ưm...a...ân...” Mấy tiếng rên rỉ phát ra rất giống tiếng Lạc Khả, Vệ Cát mặt đỏ tim đập, muốn vào phòng thay đồ mà không dám, chỉ biết đứng trước cửa phòng.
-Này!
Một cái vỗ lên vai làm Vệ Cát giật thót. Cậu run lên ôm lấy ngực, thở ra một tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn người kia. Nhưng khi quay lại, gương mặt Vương Túc Ngạn sờ sờ trước mắt.
-Lần sau anh đừng hù tôi như thế được không? Tôi có tiền sử bị bệnh tim đấy!
Vương Túc Ngạn nhìn phòng cậu, dĩ nhiên cũng nghe được mấy thứ tiếng xấu hổ kia, thở dài.
-Luật Hàm chắc là nhịn hơi lâu, chúng ta đừng ảnh hưởng đến việc tốt của người khác. Đi thôi!
Kéo cậu vào phòng đối diện, Vương Túc Ngạn lúc này mới để ý tới gương mặt Vệ Cát. Hắn đưa tay cởi mắt kính và khẩu trang của cậu xuống,bóp hai má cậu.
-Bị làm sao?
-Đừng nhìn,tôi đang bị dị ứng. - Vệ Cát vội vàng che mặt lại, tình trạng gương mặt cậu đang rất tệ, cậu không muốn hắn thấy mình như vậy.
Thấy hắn đứng lên đi về phía tủ, cậu có chút rầu rĩ, có phải hắn nghĩ mình rất phiền?
Vương Túc Ngạn quay trở lại với một hộp thuốc.
-Lại đây, ngồi xuống.
Đi lại giường của Vương Túc Ngạn, Vệ Cát ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường.
Hắn đột nhiên ngồi xích lại, mở hộp thuốc, quệt một ít thuốc lên tay, cúi người nhẹ nhàng thoa lên mấy cái mẩn đỏ.
Biểu hiện của hắn rất nghiêm túc, Vệ Cát nóng mặt lên vì hành động thoa thuốc đó.
Hắn cứ như thế,cậu cảm thấy...cậu ngày càng thích hắn rồi!
Tình cảm không thể khống chế mà ngày một tăng lên.
-Sao lại dị ứng? - Hắn vừa thoa vừa hỏi.
-Ăn hải sản!
-Đáng đời!
Anh đừng có lúc nào cũng phá hoại bầu không khí lãng mạn có được hay không? Lần ở thư viện cũng thế!
-Xong rồi!
-Cảm ơn anh. - Cậu khẽ nói,vì ngượng ngùng mà mặt ửng hồng.
Hắn đi cất hộp thuốc, nhìn theo bước chân của hắn, cậu hạ quyết tâm làm một việc mà ai cũng biết là gì đấy.
-VƯƠNG TÚC NGẠN!TÔI THÍCH ANH!TÔI MUỐN THEO ĐUỔI ANH!
Dùng hết can đảm nói ra những lời này, hai tai Vệ Cát đã đỏ như sắp sung huyết.
Hắn nghe lời thổ lộ của cậu,nói lại một câu:
-Tôi muốn chờ xem em theo đuổi tôi như thế nào.
Sau đó Vương Túc Ngạn đi vào phòng tắm, Vệ Cát lờ mờ thấy được khóe môi Vương Túc Ngạn hơi giương lên.