Tình Đầu Có Độc

Chương 76-1: Phiên ngoại Hoàn Thụy - Đồ Vô lại 1

Ánh mặt trời sau mười hai giờ trưa thật chói mắt, Hoàn Thụy mở cửa nhà, chuẩn bị đến chợ trung tâm mua đồ để đi cắm trại.

“Hoàn Hoàn!”

Một vật thể hình người đột nhiên nhào qua ôm bắp đùi hắn, khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum, “Hoàn Hoàn, thầy giáo bắt tôi học lên tiến sĩ, hu hu hu, Hoàn Hoàn cứu tôi, tôi không muốn học hu hu hu…”

Hoàn Thụy rút chân, rút không được, hắn ngửa đầu nhìn trời thở dài, sau đó cúi đầu vỗ nhẹ lên đầu David, “Thầy giáo cũng muốn tốt cho cậu thôi, công ty của cậu và Tiểu Khoa đã đi vào quỹ đạo, hiện tại có giám đốc quản lý, cậu rảnh cả ngày đi hack tài khoản người khác, học thêm cũng tốt.”

David mặt không dám tin, “Anh thế mà bảo tôi học lên?!”

Hoàn Thụy sâu xa nói, “Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, David, học hành cho đàng hoàng đi.”

David khóc thút thít, sau đó không chút do dự cọ toàn bộ nước mắt nước mũi lên quần Hoàn Thụy.

Vẻ ân cần thân thiết mà Hoàn Thụy cố gắng duy trì nãy giờ hoàn toàn biến mất, gương mặt Hoàn Thụy giật giật hai cái, kéo David làm chuyện xấu xong muốn bỏ chạy lại, ghé sát vào tai hắn âm trầm nói, “Tại sao cậu đứng trước cửa nhà tôi? Không học thì cậu định làm gì, không có chuyện gì làm liền đi hack hệ thống của Hoàn Kỳ hả? Tiểu Khoa có biết cậu đã lén chạy đến đây không? Đàng hoàng đi, tôi sẽ đi mua vé máy bay cho cậu ngay bây giờ, tống cậu về bên kia cho thầy giáo!”

David hết hồn, ra sức giãy dụa, “Tôi không về! Tôi không muốn về! Lần này tôi đi nghỉ phép, tôi đã xin nghỉ một tháng, tôi không quay về!”

Hoàn Thụy mặt kệ David, kéo hắn đi về phía thang máy, quyết tâm đóng gói hắn nhét trở về.

David duỗi cánh tay dài níu chặt tay nắm trên tủ đựng bình chữa cháy, eo vặn vẹo, hai chân xoạc ra, quấn lên lưng Hoàn Thụy, há miệng kêu rên, “Tôi không về! Tôi đã xé nát hộ chiếu rồi, cần phải làm lại mới được, tôi không đi về đâu!” Nói xong từ trong túi móc ra giấy vụn không rõ hình dạng ném xuống đất.

Giấy vụn bay bay, Hoàn Thụy buông áo David ra, cố gắng kìm nén gây xanh nhảy lên trên trán.

“David!”

David thả chân xuống, động tác nhanh nhẹn linh hoạt móc chìa khóa nhà trong túi áo của Hoàn Thụy, sau đó chạy nhanh đến trước cửa, tra vào ổ khóa rồi lưu loát đóng cửa khóa trái!

Hoàn Thụy quay lại đập cửa, “Mở cửa! Lăn ra đây cho tôi!”

“Không!”

David bên trong cửa tru lên, “Tôi biết anh còn chỗ ở khác! Tôi không đi ra đâu!”

Hoàn Thụy tiếp tục đập cửa.

“A a a, giết người, cứu mạng!”

Hàng xóm cẩn thận mở cửa ra, hơi e sợ nói với Hoàn Thụy, “Này, cái này, trong nhà tôi có con nít đang ngủ trưa, anh…”

“Xin lỗi.” Hoàn Thụy thu tay, chờ hàng xóm đi rồi hắn tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa một lúc, sau đó xoay người rời đi.

Hoàn Thụy vẫn theo kế hoạch đi cắm trại, còn về David, thằng nhóc khốn nạn này cứ để nó tự sinh tự diệt đi!

Ba ngày sau, tâm trạng Hoàn Thụy không tồi về đến nhà, cầm chìa khóa nhà lấy ở chỗ cha mẹ hắn, mở cửa ra, sau đó bị David tê liệt nằm giữa phòng khách không rõ sống chết dọa sợ suýt chút nữa phát bệnh tim.

“David?”

Người trên mặt đất giật giật, trở mình một cái, lộ ra chai rượu đang ôm trong ngực.

Vẻ mặt của Hoàn Thụy thay đổi cái vèo, chạy đến tủ rượu mở ra, sau đó hít sâu hai cái miễn cưỡng kìm nén xúc động muốn lấy dao băm vằm đối phương, hắn đi đến phòng khách kéo David say không biết trời đất gì đứng lên, ném ra khỏi nhà.

Nửa đêm, David tỉnh lại, mê mang nhìn xung quanh, rồi liếc nhìn cánh cửa bên cạnh, sau đó nhào đến đập cửa.

“Hoàn Hoàn, cho dù tôi không muốn anh làm mặt trên, nhưng anh cũng không thể ném tôi ra khỏi nhà, hu hu hu, Hoàn Hoàn, tôi sẽ không chê anh chỉ có năm phút nữa, sớm tiết cũng không có gì mất mặt, tôi dắt anh đi khám, tôi không chê anh đâu, anh đừng bỏ tôi hu hu hu…”

Hoàn Hoàn mặc áo ngủ mở cửa ra, đen mặt kéo David vào nhà, dùng sức gõ đầu hắn một cái, “David, đừng được một tấc lại muốn thêm một thước! Cậu nhìn bộ dạng cậu bây giờ đi! Vừa nhếch nhác bẩn thiểu vừa yếu đuối khiếp nhược! Cậu nói không muốn học tiếp, vậy cậu làm một người đàn ông thành thục có trách nhiệm đi, đừng làm thầy cậu lo lắng bất an, luôn sợ hãi vừa rời tầm mắt là cậu sẽ bị tống vào tù!

David đang vờ khóc lóc nghẹn lại.

“Rượu rất ngon, phải không? Say rồi thì sẽ không cần nghĩ xem cuộc sống trong thế giới nhàm chán này có ý nghĩa gì đúng không! Vậy sao cậu không hút thuốc phiện luôn đi! Thứ đó có thể làm ý chí của cậu nhanh chóng tan rã, phá hủy cơ thể cậu, sẽ sớm đưa cậu vào địa ngục!”

David trợn to mắt nhìn Hoàn Thụy, như là không nhận ra hắn.

Hoàn Thụy thả hắn xuống đất, lấy gói thuốc lá rút một điếu ra, rít mạnh một hơi, sau đó đến gần David, phả khói thuốc lên mặt hắn, nhìn dáng vẻ David bị sặc ho sù sụ, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói, “David, trước kia tôi chỉ nghĩ là cậu còn nhỏ, lại quá thông minh, muốn cái gì sẽ nhanh chóng có được thứ đó, cho nên mới sống coi trời bằng vung, không phân rõ giới hạn của tự do và sa đọa, nhưng hiện tại tôi hiểu rõ rồi, cậu chỉ là một tên khốn không có lương tâm, một tên ích kỷ bịp bợm!”

Những câu nói vạch trần trực tiếp ập xuống, như xé mở áo khoác ngoài của hắn, kéo hết những thứ hắn giấu trong người ra đạp xuống đất, sau đó ghét bỏ nhổ một bãi nước bọt.

“Đồ khốn nạn!” David hoàn hồn, không chút do dự tiến lên vung nắm đấm.

Hoàn Thụy bắt được rồi nắm chặt tay David, cười nhạo vỗ lên gò má hắn, nụ cười vừa ác liệt vừa kiêu ngạo, “Cơ thể nhỏ xíu này mà muốn đánh tôi? David, có phải cậu đã quên trận đòn tôi tặng cậu lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không!”

Đồng tử David co rút, mặt mày bình tĩnh thu tay về.

“Tiểu Khoa chưa thấy qua dáng vẻ này của cậu đúng không?” Hoàn Thụy bóp tắt điếu thuốc đã cháy một nửa trong tay, thoải mái kéo David đến trước máy tính, ấn khởi động máy, “Đi, bên Tiểu Khoa vẫn là ban ngày, gọi video cho cậu ấy, để cậu ấy nhìn cho rõ dáng vẻ hiện tại của cậu.”

“Tôi không muốn!” David cắn răng lùi về phía sau, trên gương mặt không còn vẻ vô tâm vô phế, vui vẻ đơn thuần nữa, mà hung bạo tối tăm, âm u giống như biến thành một người hoàn toàn khác, “Hoàn Thụy, buông ra!”

“Có phải cậu rất hâm mộ Tiểu Khoa?” Hoàn Thụy càng nắm chặt hơn, từ phía sau ôm chặt thắt lưng hắn, kéo người đến trước gương, giơ tay vuốt tóc mái của David lên, cưỡng ép hắn nhìn vào bản thân trong gương, “Hâm mộ Tiểu Khoa có rất nhiều mục tiêu, hâm mộ nỗ lực của cậu ấy, hâm mộ cậu ấy đơn thuần tốt bụng, cho nên cậu đeo cái mặt nạ mà cậu ấy thích, ở bên cạnh biến lý tưởng của cậu ấy thành của chính cậu, tập trung toàn bộ tinh lực giúp cậu ấy hoàn thành.”

Hai người đứng kề sát trước gương, một tay Hoàn Thụy đặt bên hông, tay kia đặt trên trán đối phương, thân hình cao lớn giống như muốn dung nhập cơ thể đối phương vào chính mình.

Vẫn là mái tóc lộn xộn không dài không ngắn, trên cằm còn lúng phúng râu, nhưng nét cà lơ phất phơ trên mặt hoàn toàn không thấy, ánh mắt giống như nhìn thấu tất cả, xuyên qua tấm gương nhìn thẳng David, hai mắt David giật giật, siết chặt nắm tay.

“Không phải anh cũng vậy sao?” David đột nhiên bình tĩnh mở miệng, đối diện với anh mắt của Hoàn Thụy qua tấm gương, không hề né tránh, “Anh quan tâm chăm sóc Tiểu Khoa như vậy, đừng nói với tôi tất cả là do lời dặn chó má của người thân, anh cũng giống như tôi thôi, đều là những kẻ không có mục tiêu, cho nên mới gửi gắm tâm tư lên người khác, anh có tư cách gì mà nói tôi?”

Hoàn Thụy nhìn thẳng David, thật lâu sau, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên nở nụ cười, lùi ra sau một bước rồi buông David ra, rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, ngã xuống ghế sô pha, sau đó châm thuốc rít một hơi, phun ra một vòng tròn xinh xắn.

“David, cậu không thay đổi chút nào, vẫn là tên côn đồ năm xưa có ý đồ cướp bóc tôi.”

David xoay người nhìn Hoàn Thụy, đi qua giật lấy điếu thuốc trong tay Hoàn Thụy, ngậm vào miệng học theo hắn hút một hơi, sau đó chật vật ho hai tiếng, ném điếu thuốc trả lại Hoàn Thụy, cũng ngồi phịch xuống ghế sô pha, “Anh cũng không thay đổi, vẫn là cái tên có tiền mà không tiêu năm đó, thế mà làm người tốt ngu ngốc đi thông cảm cho một tên cướp.”

Tình cảnh giương cung bạt kiếm vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, hai người ngồi trên sô pha, trầm mặc nuốt mây nhả khói.

Một tên phú nhị đại không cần phấn đấu cũng có thể áo cơm không lo mấy đời, một tên côn đồ vì quá thông minh cho nên cuộc sống không có mục tiêu, hai người tương lai mơ hồ cùng ngồi trên sô pha, ánh mắt tịch mịch nhìn hư không, suy nghĩ bay xa, có lẽ ngẫu nhiên cũng sẽ giao nhau vài lần.

“Nói chuyện với thầy giáo của cậu đi, ông ấy rất lo lắng cho cậu.” Hoàn Thụy đột nhiên mở miệng.

David chớp mắt mấy cái, ngã người cuộn tròn trên sô pha, nhỏ giọng “Ừ.” một tiếng.

“Cám ơn cậu đã giúp Tiểu Khoa hoàn thành giấc mộng của cậu ấy.”

“Đó cũng là giấc mộng của tôi.” Sau khi trầm mặc thật lâu, David trả lời.

Hoàn Thụy quay đầu nhìn hắn, lại châm một điếu thuốc, “Vậy cậu tìm được giấc mộng tiếp theo rồi sao?”

“Còn anh?” David vẫn quay lưng về phía Hoàn Thụy như cũ, giọng nói hơi mơ hồ, giống như đang buồn ngủ, “Bây giờ Tiểu Khoa rất hạnh phúc, Hoàn Kỳ ngoại trừ tôi ngẫu nhiên quấy rối hỗn loạn một chút, còn lại phát triển rất thuận lợi, anh sắp hơn ba mươi, định tiếp tục ăn không ngồi rồi rong chơi sao?”

Điếu thuốc trong tay từng chút cháy hết, tàn thuốc rơi xuống ghế sô pha, đốt đến ngón tay hắn.

Hoàn Thụy lấy lại tinh thần, vứt tàn thuốc đi, giơ tay xoa đầu David một cái, cười cười nói, “Ai biết được… Cám ơn cậu vẫn luôn gây phiền phức, làm cho cuộc sống của tôi không quá nhàm chán.”

Vốn nghĩ là đã ngủ, David giật giật cơ thể, chống người quay đầu nhìn Hoàn Thụy, cặp mắt xanh lam dưới ánh đèn sáng long lanh như thủy tinh, lóe lên tia sáng lấp lánh, “Cám ơn rượu của anh, tôi nguyện ý lấy thân báo đáp.”

Hoàn Thụy co rút khóe miệng, nhấn đầu David xuống sô pha, cầm gối ôm đè mặt hắn, “Thằng nhóc thối, xem ra cậu vẫn chưa nhớ dai, ngứa da thiếu đánh đúng không?”

“Sao lại đánh tôi, tôi đây là tri ân báo đáp!” David giãy dụa, giơ chân đá Hoàn Thụy, “Lão già, buông ra!”

Hoàn Thụy tức giận đến nở nụ cười, kéo David đứng lên xách lắc lư trong tay, “Phun hết rượu của tôi ra đây, cậu có biết rượu đó quý cỡ nào không, cho cậu uống thật là lãng phí, chỉ biết uống thả cửa không biết thưởng thức.”

David phun nước vào Hoàn Thụy, “Tôi phun cho anh, anh hứng nha, hứng nha.”

Mẹ thằng khốn nạn này, Hoàn Thụy đè hắn xuống ghế sô pha lần nữa, mặc kệ hắn giãy dụa đánh lên mông.

Hai tên không có mục tiêu nằm như cá chết đến giữa trưa mới tỉnh lại, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cùng xoay người đi.

“Tôi không nấu cơm, cậu nấu đi.”

“Anh rõ ràng biết nấu, tôi mới thật sự không biết, anh làm đi!”

“Vậy thì cùng chịu đói đi.”

“… Vậy gọi bên ngoài.”

“Có gọi tôi cũng sẽ không xuống lầu lấy.”

“Anh không thể để người ta mang lên sao?”

“Tiểu khu này rất nghiêm, không cho hàng quán bên ngoài vào.”

“…”

“Tôi nhớ rõ trong tủ lạnh còn chút mì sợi cơm trưa thịt thà gì đó…”

“Bị tôi ăn sạch rồi…”

Hai người cùng xoay người, mặt đối mặt im lặng, sau đó vùng dậy đánh nhau.

“Đồ vô lại, ăn của tôi uống của tôi còn dám không làm việc! Đi! Trong tiểu khu có siêu thị, đi mua một ít thức ăn về!”

“Tôi không đi! Sao lão già anh không đi đi! Anh là chủ nhà, tôi là khách, không phải anh nên tiếp đãi tôi sao!”

“Tôi không có loại khách không mời mà tới như cậu!”

Gối chăn rối loạn lung tung cuốn lại vào nhau, hai người đầu tóc lộn xộn ngồi đối diện hai bên giường, dùng ánh mắt phân cao thấp.

“Đi leo núi không? Lên núi ngốc một đêm, có thể ngắm mặt trời mọc.” Hoàn Thụy thỏa hiệp trước, cầm thuốc lá trên tủ đầu giường lên.

“Có bao ăn không?” David ôm cái gối, dáng vẻ thế mà có chút ngoan ngoãn nghe lời.

Hoàn Thụy dụi mắt, cảm thấy mắt hắn bị lác rồi, rít một hơi thuốc rồi trả lời, “Bao, không chết đói đâu mà lo.”

Vì thế hai người kích động chạy đi, sau đó trời đột nhiên mưa to, hai người chật vật đi về.

“Tự lái xe đi du lịch đi.” Hoàn Thụy lấy một tấm bản đồ Trung Quốc ra.

David gật gật đầu, “Được đó, được đó, tôi có thể hướng dẫn cho anh, cam đoan không để anh lạc đường!”

Hai ngày sau, hai người lạc đường ở một thôn quê nhỏ, ngồi xổm trước cửa nhà trọ rang cơm.

“Anh là phế vật, vậy mà cũng làm mất ví tiền.”

“Cậu cũng là phế vật, có thể làm mất điện thoại và máy tính cùng lúc.”

Hai người liếc nhau, tức giận phun một hơi, sau đó mượn điện thoại của bà chủ gọi cho Lưu Khoa, rồi nhờ Lưu Khoa chuyển mấy ngàn tệ cho bà chủ, lại nhờ bà chủ nhà trọ tốt bụng rút tiền cho bọn họ, biếu cho bà mấy trăm tiền hỗ trợ, sau đó dùng chút tiền đó quay về thành phố B.

Ngồi ăn chờ chết một ngày, David đứng lên mở máy tính, “Thật nhàm chán, hack Hoàn Kỳ một chút vậy.”

Hoàn Thụy như bệnh nặng gần chết ngồi dậy, tóm David lại, hung hăng đập lên cục wifi, “Vợ của lão Từ vừa mới sinh con lần thứ hai, cậu yên tĩnh đàng hoàng cho tôi, đừng tìm việc cho hắn!”

David đáng thương chớp mắt, muốn khóc, “Nhưng tôi chán quá.”

“Trở về đi học.”

“Không.”

“Trở về làm việc.”

“Hiện tại công việc chủ yếu ở văn phòng là dần dần đưa game vào hoạt động, nhàm chán muốn chết.”

Hoàn Thụy nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, thở dài cầm điện thoại lên, “Tôi có một đoàn đi tỉnh X, đại khái đến nửa tháng, rất vất vả, nhưng phong cảnh rất đẹp, cậu…”

“Tôi muốn đi!” David nhào qua ôm đùi Hoàn Thụy, “Dẫn tôi theo dẫn tôi theo!”

Hoàn Thụy nhìn đỉnh đầu của hắn, giơ tay lau mặt, thở dài.

Dẫn đứa nhỏ theo thật phiền.

David bị bệnh, phản ứng cao nguyên vô cùng nghiêm trọng. Sau khi hắn khá hơn một chút, Hoàn Thụy dẫn hắn rời khỏi đoàn, đến ở trong khách sạn trong tỉnh, rồi dẫn hắn khám bệnh.

“Thật xin lỗi…” David nắm lấy tay Hoàn Thụy, nước mặt xoạch xoạch rơi xuống, “Tôi không có ý làm mất hứng…”

Hoàn Thụy sờ sờ đầu David, hiểu rõ cười nói, “Trạch nam mà, tôi hiểu được, cậu thích hợp nằm nhà xem phim, chơi đùa tiểu David.”

David bị câu nói đồi trụy của hắn làm ngẩn người, sau đó đựng thẳng lông mày, chống cơ thể mệt mỏi muốn đánh hắn, “Anh mới nhỏ! Tôi là đại David! Đại Đại David!”

Hoàn Thụy dễ dàng khống chế hắn, kéo lưng quần hắn, cố ý nói, “Phải không, tôi nhớ rõ là tiểu tiểu tiểu David, lần trước lúc đi du lịch cậu đi toilet tôi đã thấy rồi.”

David giận quá, soạt một cái tuột quần xuống, như cá chết gây sức ép, “Anh xem đi! Là Đại David! Đại đại David! Anh mới là tiểu Hoàn Thụy! Tiểu tiểu tiểu tiểu Hoàn Thụy!”

Hoàn Thụy bị hành động lưu manh dứt khoát tụt quần của David làm sợ ngây người, vội kéo quần hắn lại, “Còn ra thể thống gì nữa, mau mặc lại!”

“Không! Chúng ta so sánh đi! Tôi chắc chắn lớn hơn anh!”

“Đừng quậy nữa, mau mặc vào!”

“Không mặc, anh cởi quần trước đi!”

Hai người đang lăn lộn người cởi người không cho cởi, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, bác sĩ y tá đến kiểm tra phòng đứng thành một đoàn trước cửa.

“A!” Mấy y tá hét lên.

Rầm!

Mấy bác sĩ sập cửa lại.

Hoàn Thụy liếc nhìn bàn tay hắn đang kéo lưng quần của David và chim nhỏ của David đang lộ ra ngoài, David liếc nhìn một tay Hoàn Thụy đặt trên người hắn còn tay hắn thì trên lưng Hoàn Thụy, hắn chấn động sau đó gào thét, “Hoàn Hoàn! Anh thấy hết của tôi rồi, anh phải chịu trách nhiệm!”

Hoàn Thụy vèo một cái rụt tay lại, kéo chăn qua bọc hắn lại rồi bụm miệng hắn, “Mấy bác sĩ còn ở ngoài cửa, im miệng đi!”

“Tôi không ưm ưm ưm… Anh ăn hiếp tôi ưm ưm… Hu hu hu đầu tôi choáng váng quá… Cả người đau quá… Anh bắt nạt tôi… Anh không phải là người…”

David lùi vào chăn bắt đầu giả vờ khóc lóc.

Hoàn Thụy hít sâu tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, dùng sức gõ đầu hắn, “Cậu câm miệng đi.”

“Hu hu hu… Anh bắt nạt tôi…”

“Được được được, chim của cậu lớn.”

“Hu hu hu, anh thấy của tôi, tôi lại không thấy của anh, không công bằng…”

“David.”

“Anh còn hung dữ với tôi, tôi phải nói cho Tiểu Khoa biết oa oa oa…”

“…”

“Oa oa oa hu hu hu…”

Hoàn Thụy đen mặt, tức giận vỗ lên mông David, “Cho cậu xem, trở về liền cho cậu xem được chưa!”

“Chính miệng anh nói đó!” Tiếng khóc lóc giả tạo của David lập tức dừng lại, moi điện thoại dưới gối ra, “Tôi đã ghi âm lại rồi, anh nói mà không làm là chơi xấu!”

Hoàn Thụy lại muốn bóp chết hắn.