Tình Chị Duyên Em

Chương 13

Tôi bất giác cong môi lên lại quan sát từng người, tiếng khóc mỗi lúc một xa dần rồi biến mất. Gió hơi lạnh, tôi khẽ kéo chiếc áo cao lên rồi quỳ xuống dưới giữa sân khóc lóc nói:

– Thầy ơi, nhà này có ma hả thầy?

Tất cả mọi người nhìn tôi kinh ngạc, tôi thấy vậy nói tiếp:

– Mấy đêm nay đêm nào con cũng mơ thấy ngoài ao có mấy đưa trẻ nhỏ kêu oan. Đến hôm nay ở đây lại xuất hiện tiếng khóc oan ức.

Vừa nói đến đây, bà hai liền quát lên:

– Nói năng tầm bậy! Mọi người ở đây bao nhiêu năm mà con dám nói nhà này có ma. Chuyện này đồn ra ngoài thì còn ra thể thống gì. Con là dâu con trong nhà mà nói như vậy được hay sao?

– Nhưng sao con lại mơ thấy, rõ ràng có một đứa bé trai ba bốn tuổi khóc lóc dưới ao, còn có rất nhiều bào thai nữa. Mà ban nãy, tiếng khóc ấy giống y hệt tiếng khóc con mơ.

Ông Lý nghe vậy sững người lại, bà ba thì ôm chặt lấy ông. Từ ban nãy chỉ có bà hai vội vàng phản bác tôi, còn ai cũng đều lắng nghe và sợ sệt. Nhất là con Chi, mặt nó lúc này đã xanh như tàu lá. Đột nhiên nó ngồi xuống hai tay ôm đầu gào khóc nức nở. Tôi thấy vậy liền chạy đến bên nó nói nhỏ:

– Chi, sao em lại khóc?

Thế nhưng mới chạm vào người đã bị bà hai hất mạnh ra khiến tôi loạng choạng ngã xuống đất. Lúc này ai cũng run lẩy bẩy, và tôi cũng nhận ra trong đám người ấy có một người thái độ chẳng nhưng run sợ, còn vội vàng hấp tấp lộ ra đôi điều sơ hở. Gió vẫn rít qua từng kẽ lá, mấy cây bạch đàn trước nhà rung rinh xào xạc. Con Chi giờ đã khóc nức nở thành tiếng, Bà hai ôm nó vào lòng rồi rít lên:

– Dung, đêm hôm rồi con nói năng xằng bậy để em nó sợ sệt rồi nó khóc lóc.

Bà ta vừa nói xong tiếng khóc của đứa bé lại vang lên. Lần này không chỉ là tiếng khóc ai oán, còn là tiếng gọi tên từng người trong gia đình. Lúc này con Chi đã sợ đến tột cùng bấu lấy vai bà hai nức nở nói:

– Bu ơi, bu ơi, là Tú, là em Tú. Em Tú lại về rồi.

– Con đừng có nói linh tinh. Em mất lâu rồi, cũng được siêu thoát làm người rồi.

– Không, bu ơi, em Tú đấy. Em Tú đấy. Thầy ơi, là em Tú, là em Tú. Tiếng khóc này là của em.

– Chi, bu đã bảo con không được nói linh tinh rồi mà.

– Nhưng bu ơi… giọng này là giọng em Tú mà…

Tôi thấy vậy liền chộp luôn cơ hội rồi hỏi:

– Em Tú là ai vậy Chi?

Con Chi hoảng hốt không nói lên lời. Chỉ có cái Yến ngồi gần đó nói:

– Là con út của bu cậu Bảo, trước chơi cùng Chi ngoài ao bị đuối nước.

Ông Lý lúc này cũng run rẩy nhìn tôi. Tiếng con Chi khóc mỗi lúc một lớn hơn khiến bà hai cũng không chịu được nữa liền nói:

– Bẩm ông, chuyện này qua lâu rồi, giờ mỗi lần nhắc lại đều khiến cái Chi sợ hãi. Tôi xin phép đưa con bé về buồng để nó nghỉ ngơi.

Ông Lý thấy vậy liền xua xua tay, còn ra hiệu cho đám gia nô cũng tản cả đi. Chuyện này không phải chuyện tốt đẹp gì, bà ba cũng được con Na đưa về buồng

Lúc này ông Lý mới gọi tôi vào gian giữa nhà hỏi. Tôi tất nhiên kể lại hết mọi sự tình rồi nói:

– Bẩm thầy, con nghĩ phải có oan khuất gì em mới về tìm con như vậy.

– Con nghĩ đó là oan khuất gì?

– Con không biết nên mới mong thầy có thể cho con cơ hội để tìm ra nỗi oan cho em.

– Việc này đã lâu lắm rồi. Thầy cũng từng cho người điều tra xem kẻ đẩy em xuống ao là ai nhưng không tìm được. Cái Chi thì mỗi lần nhắc đến lại hoảng loạn không thôi. Vậy nên thầy nghĩ rất khó.

– Khó cũng phải thử xem thế nào thầy ạ. Con nghe nói trước kia thầy đã mời thầy cầu siêu đến để cầu siêu rồi, vậy thầy cầu siêu đó giờ ở đâu thầy biết không?

Ông Lý cúi đầu trầm ngâm một lúc sau mới đáp lại:

– Thưc ra, thầy cầu siêu đó là bà Hiền quen biết rồi tìm. Thầy chỉ nghe nói ông ta cầu rất giỏi nên mời về.

Bà Hiền? Tôi hơi nhếch mép, cái thái độ vội vàng ban nãy đã khiến tôi nghi ngờ. Từ vụ cây Kim, vụ yểm bùa tôi đã kinh sợ, nếu vụ này cũng dính dáng tới bà ta thì quả thực bà ta quá độc ác rồi. Sáng nay nghe cậu Bảo nói tưởng chừng người đó là bà Bích, nhưng lúc này tôi lại chuyển hết hướng nghi ngờ sang bà hai.

– Thầy có địa chỉ của thầy cầu siêu không ạ?

– Thầy không nhớ rõ, nhưng sau khi ông ta cầu siêu về độ một năm thì cứ ốm yếu mãi, sau đó nghe nói ông ta đã lên núi để sống?

– Núi nào hở thầy?

– Núi ở làng Hồ.

Tôi nghe vậy liền gật đầu nói:

– Nếu thầy cho phép, con xin được tìm ông ta để hỏi một số chuyện cho ra nhẽ được không?

– Chuyện này…

– Thầy, thầy tin con được không ạ? Thầy cũng biết chuyện này có nhiều uẩn khúc mà đúng không? Thầy chỉ cần giữ kín cho con thôi. Con biết thấy rất thương em Tú, thương bu cả. Giờ nếu con không tìm được ra cái gì, con cũng sẽ cố gắng nhờ thầy con tìm giúp một thầy cầu siêu tốt hơn để cầu cho em. Con cũng sẽ phát nguyện ăn chay một tháng để cầu cho linh hồn em siêu thoát. Nhưng giờ con mơ thế này, con nghĩ phải có khuất tất, biết đâu sẽ tìm được ra kẻ đẩy em Chi và em Tú xuống ao. Thầy thì bận rộn, giờ con với cậu Bảo sẽ thử đi tìm được không thầy.

Nghe tôi nói vậy, ông Lý không đáp nữa chỉ khẽ gật đầu. Đêm ấy ở gian giữa ông không ngủ, chỉ thấy tiếng rít thuốc lào liên tục. Tôi trở về buồng thấy buồng cậu Bảo cũng mở toang liền đi thẳng vào. Bỗng dưng tôi thấy chân cậu rớm máu như gai cào liền nói:

– Tôi đã nói cậu cẩn thận rồi mà còn để gai cào xước hết chân thế kia.

Thế nhưng cậu không để tâm lời tôi nói mà cười cười:

– Công nhận cách này của cô thông minh thật, vừa khiến cho thầy tôi đồng ý để tìm gã thầy cầu siêu, lại có thể khiến hung thủ bắt đầu lộ diện. Giờ chắc cô cũng lờ mờ đoán được ra ai đứng đằng sau rồi đúng không?

Tôi chưa muốn vội vàng đưa ra đáp án, nhưng tất nhiên trong lòng tôi cũng đang dần có những hoài nghi. Chỉ là tôi vẫn không dám tin nổi, trên đời này lại có người sẵn sàng hy sinh đứa con để đạt được mục đích của mình. Nếu như là kẻ này, quả thực bàn tay cũng nhuốm quá nhiều máu rồi.

Sáng hôm sau, tôi với cậu Bảo xách tay nải đi làng Hồ. Trời sắp Tết rồi, tôi cũng mong tìm được chân tướng sự việc trước để cho mấy đứa nhỏ được siêu thoát sớm. Thế nhưng khi tôi và cậu Bảo vừa bước chân đến cổng đột nhiên trong nhà có tiếng gào lên của bà ba. Tôi với cậu không nghĩ được gì liền chạy vội vào trong. Sớm nay ông Lý vừa chạy sang nhà thầy tôi có việc, đám gia nô cũng đi ra đồng tôm cùng cậu Thành. Nhà lúc này chỉ còn ba bà lớn cùng mấy người hầu thân cận. Khi tôi với cậu Bảo chạy đến dinh bà ba đã thấy con Na mở toang cửa nước mắt lưng tròng nói:

– Cậu mợ… cậu mợ đi gọi ông về đi. Bà ba, bà ba sẩy thai rồi.

Nó vừa nói xong, tay nải trên người tôi cũng rơi xuống. Trên hiên nhà, bà cả cũng đứng lặng như chết sững giữa tin động trời này. Tối qua còn đang yên đang lành, rốt cuộc tại sao lại sẩy thai? Bên kia dinh bà hai cũng chạy sang, cậu Bảo giục thằng Thìn không cần canh gác cổng nữa chạy sang làng Liễu đón ông Lý về. Bên trong dinh, tiếng gào khóc của bà ba mỗi lúc một lớn, tôi đứng nhìn, chỉ thấy một dòng máu đỏ thẫm chảy ướt cả đôi chân trắng muốt của bà.Tại sao ngay khi tôi và cậu Bảo định đi tìm chân tướng sự thật bà ba lại sẩy thai? Lúc này bà hai đã đến nơi, bà vừa ôm chặt bà ba vừa an ủi:

– Đừng khóc, đừng khóc nữa. Nằm lên giường đã.

Thế nhưng bà ba không nghe, hai tay bấu xuống đất rú lên, nước mắt bà chảy dọc xuống gò má trắng xanh xao. Tự dưng tôi lại thấy thương thương bà ta. Lần thứ năm sẩy thai, người phụ nữ này có đáng trách thì cũng đáng thương vạn lần. Bà cả vẫn đứng trên nhà không xuống, tôi cũng mong bà đừng xuống. Nhỡ mà bà mới đặt chân đến dinh bà ba, lại có người cố ý đổ cho bà hại bà ba sẩy thai thì xong.

Bà ba vẫn giữ tay ôm lấy bụng, rồi đột nhiên lăn đùng ra ngất. Đám gia nô đưa bà lên giường. Tôi cũng đi vào trong dinh của bà, bà hai ngồi bên cạnh nước mắt cũng lưng tròng. Một lúc sau ông Lý cũng về, ông chạy như bay từ cổng vào, kéo theo cả ông thầy làng Đỗ quen thuộc. Thầy lang Đỗ giục đám gia nô tản ra để bắt mạch cho bà ba một lúc đứng dậy nói:

– Thưa ông… không giữ được đứa bé nữa rồi.

Ông Lý gần như không tin nổi quát lớn:

– Cho chúng mày ăn với chăm sóc bà thôi mà cũng không làm được. Một lũ ăn hại vô tích sự.

Đám gia nô nghe xong sợ hãi quỳ sụp xuống, ông liền kéo cái Na dậy tức giận hỏi:

– Đang yên đang lành tại sao bà ba sẩy thai?

– Con… con không biết. Bà sáng vừa ăn sáng xong thì tự dưng đau bụng rồi xuất huyết.

– Ăn sáng? Sáng nay ai nấu đồ ăn?

– Dạ, dạ đêm qua con với bà ngủ muộn nên sáng cũng dậy muộn mà bà lại đói nên con chạy lên dinh bà cả xin bát bún về cho bà ăn. Không ngờ ăn xong bà lại bị thế này.

– Bún?

– Vâng ạ.

– Bún đâu? Còn giữ không? Mang ra đây.

– Dạ còn ạ.

Nói rồi con Na chạy một mạch ra bếp mang bát bún còn thừa lên. Ông lang Đỗ cầm lấy hít hít thử thử một hồi, sau đó khẽ quỳ xuống nói:

– Bẩm ông Lý, trong bát bún này có ngưu tất.

Ngưu tất? Đây chẳng phải là cỏ xước, một vị thuốc cấm dùng cho phụ nữ mang thai hay sao? Con Na bất chợt khóc hu hu, ông Lý nhìn nó ném mạnh bát bún xuống đất rít lên:

– Thế này là sao?

– Dạ thưa ông, con không biết. Sao có ai lại cho ngưu tất vào bún của bà cơ chứ?

– Bát bún này rốt cuộc ai đưa cho mày?

– Là mợ Dung.

Tôi nhìn con Na, còn chưa kịp nói gì ông Lý đã quay sang tôi hỏi:

– Bán bún này cũng là con đưa cho con Na?

– Vâng ạ, sáng nay thấy nó chạy lên xin, con cũng biết bình thường dinh của ai người đó tự nấu ăn. Có điều con Na nó bảo bà ba đói quá nên con múc cho nó. Nhưng con đảm bảo trong nồi bún không hề có ngưu tất. Nếu thầy không tin có thể bảo người làm mang lên đây cho thầy lang Đỗ kiểm tra.

Ông Lý nghe vậy liền sai người lên dinh bà cả, đáng tiếc rằng nồi bún đã hết sạch, con Mít đã mang nồi đi kỳ cọ từ sớm. Tôi khẽ nhắm nghiền mắt, nỗi phẫn uất lại trào dâng. Nhất định đã có kẻ giở trò. Lúc này bà cả cũng bước xuống, con Na bám lên chân ông Lý nói:

– Ông ơi, chắc chắn có người hại bà. Bình thường con nấu ăn cho bà ở đây đâu có sao.

Mẹ kiếp con ôn này, sáng nay lúc nó lên mồm miệng nó ngọt xớt bảo xin bún về ăn chứ không nói cho bà ba. Sáng ra vội vội vàng vàng không nghĩ được gì nên tôi mới đong cho. Giờ nó nói cái giọng này khác gì đổ cho tôi hại. Tôi nhìn bà ba nằm buông thõng tay trên giường, gương mặt nhợt nhạt mà tim cũng đập liên hồn. Con Na được thể gào khóc om sòm, nó đập đập lên ngực lăn ra đất nấc lên:

– Ông ơi, ông nhất định phải đòi công bằng cho bà. Không thể để cậu ở trong bụng bà chết oan như vậy. Thầy bói trước kia nói rồi mà, lần này bà ba mang thai là mang con trai, sau này tiền đồ rạng rỡ. Cậu ra đi oan nghiệt thế này thật là tội nghiệp quá ông ơi. Ối bà ơi, cậu ơi…

Ông Lý nhìn tôi hai mắt long sòng sọc đầy giận dữ, trong giây lát tôi chợt thấy toàn thân lạnh toát, run rẩy nhất thời không đứng vững. Đúng là làm ơn mắc oán, chỉ là không ngờ lại rơi vào cái bẫy hoàn hảo thế này.

***