Tinh Cầu Cô Độc

Chương 28

Mùa thu ở Bắc Thành luôn trôi qua rất nhanh chóng.

Lá cây ố vàng mặc gió lay động, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Sau vài trận mưa, nhiệt độ giảm rồi lại giảm.

Hơn nữa mùa thu năm nay Bắc thành cứ mưa suốt, như là cả thành thị đều ngâm mình trong nước, hơi ẩm rất nặng.

Một bộ quần áo phải phơi vài ngày mới khô được.

Nếu không phải thỉnh thoảng mặt trời vẫn mọc lên, Lý Tích Thần cứ tưởng mình đã chuyển đến phía nam rồi.

Cuộc sống của cô vẫn như thường lệ, nhưng tần suất ra ngoài cao hơn một chút.

Cố Từ nhận kịch bản mới nên đã theo đoàn phim đi phía Nam, thường xuyên gọi điện thoại cho cô nói lạnh sắp đông thành chó rồi, kết quả so sánh dự báo thời tiết, nhiệt độ hai bên chênh lệch tận bảy tám độ, thấy thế nào cũng là bên Cố Từ ấm áp hơn.

Mà trong những ngày chưa được sưởi ấm này, mùa thu ở Bắc Thành rất phiền lòng.

Ban đêm thường bị cái lạnh đánh thức, làm cái gì cũng không có hứng thú.

Bởi vì chuyện Trần Chân Chân nghỉ việc, Lý Tích Thần đã rất lâu không động tay vào viết kịch bản.

Rất khó mà nói những lời của nhà sản xuất Vương không tạo thành ảnh hưởng đối với cô.

Có mấy ngày cô nằm mơ còn mơ thấy câu nói kia: "Con mẹ nó viết như cứt ấy."

Cho dù cô ngồi trong phòng tư vấn tâm lý cùng Kỳ Mân hàn huyên về đề tài này rất nhiều lần, Kỳ Mân cũng hết sức giúp cô vượt qua cửa ải này, nhưng vẫn rất khó vượt qua.

Tiết trời cuối thu, bắc thành rét lạnh càng sâu, gió có lúc lay động song cửa sổ phát ra tiếng, giống như bước vào cảnh tượng của phim kinh dị vậy.

Tai hại của việc sống một mình vào lúc này đã hiện rõ ra.

Nhà thì rộng, âm thanh vang, người lại ít, lúc nào cũng cảm thấy trong nháy mắt sẽ xảy ra chuyện kinh dị nào đó.

Biên kịch có nhiều ý tưởng vào lúc này chỉ hận không thể lấy hết óc ra, đừng liên tưởng nữa.

Chẳng mấy đã đến cuối thu, chị gái đón cô về nhà một chuyến, người một nhà ăn bữa cơm cũng coi như yên bình.

Mẹ Hứa Ninh hỏi cô có muốn chuyển về ở hay không, cô chỉ lấy sự im lặng để kháng cự, sau đó lại nói về chuyện của cô và Trịnh Vân Phàm, nói thêm một lúc, Lý Tích Thần không nhịn được mà phản bác: "Mọi người đừng có ghép đôi bậy bạ được không?"

Bởi vì đang có chút phiền não, giọng nói của cô hơi lớn tiếng.

Sau khi nói xong, không khí trong phòng ngưng đọng lại.

Lý Tích Thần sợ hãi cúi đầu, mím môi.

Không xin lỗi cũng không bác bỏ.

Hứa Ninh cuối cùng nhíu mày nói: "Vậy tùy con."

Khi ra khỏi phòng, bà khẽ thở dài: "Tích Thần, con phải biết rằng, không có ba mẹ nào hại con mình cả."

Từ trước đến nay Hứa Ninh không bao giờ nói những lời phiến tình thế này.

Thậm chí đối với Lý Tích Thần, thái độ cũng sẽ không mềm mỏng như vậy.

Nhưng giờ đây bà lại lần đầu tiên hạ thấp thái độ, dùng giọng điệu của một người mẹ để tạo áp lực cho cô.

Lý Tích Thần đứng đó, cảm thấy không thở nổi.

Dường như có một cái gì đó bắt đầu sụp đổ.

-

Sau khi từ nhà trở lại phòng trọ, cô ngủ một giấc thật lâu.

Ngủ cho đến khi Trịnh Vân Phàm gọi điện thoại hẹn cô ăn cơm, cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Lúc ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại của đạo diễn Tống, nói là chuyện lần trước mời đặt viết kịch bản đã được xác định, đối phương muốn cô viết, đến lúc đó mở một cuộc họp kịch bản, xác định đơn giản phương hướng một chút, hỏi cô khi nào thì thích hợp.

Lý Tích Thần muốn nói bất cứ lúc nào cũng được, nhưng lại cảm thấy mình quá rảnh rỗi, vì thế quyết định vào sáng thứ sáu.

Đến lúc đó đạo diễn Tống là người giật dây tất nhiên cũng sẽ đi.

Lý Tích Thần ở phương diện này vẫn rất tín nhiệm đạo diễn Tống, nhưng không nghĩ tới sau khi cô đồng ý chuyện này, lại liên tục gặp ác mộng hai đêm.

Nhưng mà lúc ấy cô không nghĩ nhiều như vậy, vẫn mang tâm trạng tạm coi như nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhưng lúc xuống lầu lại nghe thấy tiếng đóng cửa trên tầng, sau đó là giọng nói dịu dàng quen thuộc: "Lý Tích Thần?"

Lý Tích Thần nghe vậy ngẩng đầu lên.

Cô đứng ở hành lang tầng ba và tầng bốn, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác màu xám, quàng khăn quàng cổ màu nhạt, trong áo khoác màu xám là áo hoodie cổ tròn và quần jean vừa vặn.

Một bộ trang phục rất thanh xuân tươi mới.

Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, lại mang theo một chút thắc mắc.

Một khung cảnh rất có cảm giác nhiếp ảnh.

Lục Tư Việt đứng ở đầu cầu thang, bốn mắt nhìn nhau với cô, trong tay cầm vali màu đen.

"Anh phải ra ngoài sao?" Lý Tích Thần hỏi.

Lục Tư Việt gật đầu, "Có một hội nghị giao lưu học thuật, đi Thượng Hải một chuyến."

"Ồ..."

Ngữ điệu kéo dài của cô có một loại cảm giác mất mát.

"Còn em?" Lục Tư Việt xách vali xuống lầu, "Đi đâu?"

Lý Tích Thần hơi né xa anh một chút, "Có hẹn ăn cơm với người khác."

"Là ai vậy?" Anh hỏi lại một cách quen thuộc, cũng không phát hiện điều gì không ổn.

Mà Lý Tích Thần cũng tự nhiên trả lời: "Trịnh Vân Phàm."

Sợ anh không biết, còn bổ sung thêm một câu, "Chàng trai lần trước mà anh đã gặp."

"Chỉ có hai người?" Lục Tư Việt hỏi.

Lý Tích Thần gật đầu, "Anh... đi mấy ngày?"

"Ba ngày." Lục Tư Việt nói: "Lâu một chút thì phải bốn ngày."

"Được rồi."

Cô vẫn im lặng như trước, có thể hỏi một câu đã xem như nói nhiều hơn rồi.

Thật ra thì cô có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như đi tham gia hội nghị giao lưu học thuật gì, hoặc đi với ai, hội nghị giao lưu học thuật sẽ làm cái gì?

Đều có thể xem là các vấn đề cơ bản, nhưng lại cảm thấy vượt quá giới hạn.

Huống hồ, ngay cả Lục Tư Việt học cái gì cô cũng không biết.

Trước kia lúc Cố Từ muốn giúp cô hỏi thăm nhưng cô ngượng ngùng, ngăn ý định hỏi thăm của Cố Từ lại.

Sau đó cũng không có thời cơ thích hợp để hỏi, bây giờ hỏi thì càng ngượng ngùng.

Cô luôn như vậy, bỏ lỡ thời điểm thích hợp.

Bởi vì quá ngu ngốc.

Ví dụ như lần trước ở đại học Bình Xuyên có thể hỏi, hoặc là lần trước ăn cơm, cô thuận miệng hỏi cũng rất hợp lý.

Nhưng cô lại không hiểu.

Người thông minh giỏi tạo ra thời cơ, còn người ngu ngốc, thời cơ đặt ở trước mắt cũng sẽ lần lượt bỏ qua.

Lý Tích Thần vốn đã quen rồi.

Từ trước đến nay cô vẫn không thông minh, theo so sánh của chị gái, cô giống như một đứa bé ngốc, vụng về lớn lên, ngu dốt làm lá xanh của chị gái, làm đóa hoa hồng kia càng thêm nổi bật kiều diễm.

Có lẽ bên cạnh cô không có ai không phải là lá xanh của chị gái cô cả.

Dù sao cô ấy từ nhỏ đã được người ta khen là con nhà người ta.

Cô suy nghĩ lung tung quá nhiều, không chú ý đã đi xuống đến dưới lầu.

Gió bên ngoài lớn hơn nhiều so với trong hành lang, gió lạnh thấu xương mang theo cái lạnh thấm vào mỗi một tấc trên cơ thể.

Bắc thành cuối thu không thân thiện với con người chút nào.

Lý Tích Thần quấn khăn quàng cổ chặt hơn.

Lục Tư Việt hỏi cô đi đâu ăn cơm, vừa lúc đi ngang qua sẽ đưa cô đi.

Lý Tích Thần suy nghĩ một chút: "Cửa hàng đó và sân bay không tiện đường."

"Không sao." Lục Tư Việt nói: "Tôi có thói quen ra ngoài sớm, máy bay phải hơn tám giờ tối mới bay."

Còn ba tiếng nữa.

Vì thế, Lý Tích Thần lại lên xe của anh.

Họ dường như cứ luôn tình cờ gặp nhau như vậy.

Hiếm khi cô ra ngoài ăn cơm mà cũng có thể gặp được anh đi công tác.

Trên đường đi, Lục Tư Việt đưa chìa khóa nhà mình cho Lý Tích Thần.

Lý Tích Thần khó hiểu: "Vì... vì sao phải đưa cho tôi?"

Lại lắp bắp, có vẻ rất xấu hổ.

"Vốn định để ở trên cửa." Lục Tư Việt nói: "Thói quen của tôi, sau khi ra ngoài sẽ để lại một cái chìa khóa dự phòng, tránh chuyện chìa khóa bị mất, không vào được nhà."

"Nếu có người lấy chìa khóa nhà anh thì sao?" Lý Tích Thần thấp giọng nói: "Vậy chẳng phải là tạo cơ hội cho tên trộm sao?"

"Lúc tôi sửa sang lại nhà cũng đã nghĩ đến, cho nên tường trên cửa có ngăn bí mật, người bình thường sẽ không biết."

Lý Tích Thần: "..."

"Vậy anh đưa chìa khóa cho tôi..."

Xe Lục Tư Việt dừng trước cửa nhà hàng, "Họ hàng xa không bằng láng giềng gần."

Anh nói: "Nhà vệ sinh nhà tôi thỉnh thoảng sẽ rỉ nước, sợ lúc dưới lầu gọi điện thoại cho tôi, công nhân sửa chữa lại không vào được nhà, nếu ngập xuống dưới lầu vậy thì đó là cả một số tiền lớn đó."

Lý Tích Thần: "... Ồ."

Cô cởi dây an toàn muốn xuống xe, Lục Tư Việt bỗng nhiên gọi cô: "Lý Tích Thần."

Lý Tích Thần quay đầu lại: "Hả?"

"Em và bạn nối khố của em... " Lục Tư Việt dừng một chút: "Đã đính hôn từ nhỏ rồi sao?"

Lý Tích Thần sững sờ một lát, lập tức lắc đầu: "Không thể nào."

Lục Tư Việt cười, "Đi ăn cơm đi."

Lý Tích Thần: "..."

Ý anh là sao?

Sao lại hỏi vậy?

Lục Tư Việt vẫy vẫy tay với cô, "Muộn quá thì bảo anh ấy đưa em về."

Lý Tích Thần: "Ồ."

Vì vậy, tại sao lại hỏi câu hỏi gây hiểu lầm đó?

Có phải đính hôn từ bé hay không rất quan trọng sao?

Lý Tích Thần miên man suy nghĩ, Lục Tư Việt đã đóng cửa sổ xe, lái xe rời khỏi con phố này.

A.

Lại mất cơ hội hỏi anh rồi.

Quên đi, sau này còn có thể hỏi.

Dù sao ở gần như vậy, chờ cô khá hơn một chút, cô có thể lấy hết dũng khí, tự tin đi hỏi.

Nhưng Lý Tích Thần lại quên, có một số việc từ trước đến nay vốn không thể chờ.

Một lần bỏ lỡ, có thể bỏ lỡ nhiều lần, sau đó bỏ lỡ cả cuộc đời này.

-

Ngày thứ sáu, Lý Tích Thần hẹn đạo diễn Tống mở cuộc họp kịch bản.

Trước khi đi cô thấp thỏm vô cùng, đạo diễn Tống trấn an cô một hồi lâu, nói bạn của ông còn dễ nói chuyện hơn ông, là một người vô cùng hòa nhã.

Nơi mở cuộc họp kịch bản là phòng họp nhỏ của công ty điện ảnh và truyền hình Đông Dương, đạo diễn họ Trương, còn có một nhà sản xuất và kế hoạch.

Bị nhà sản xuất Vương gây ra bóng ma tâm lý, Lý Tích Thần vừa nghe thấy hai chữ nhà sản xuất đã cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mà nhà sản xuất phim này là nữ, nhìn bề ngoài chắc là hơn ba mươi tuổi, rất trẻ, khí chất cũng rất dịu dàng.

Tham dự cuộc họp tổng cộng có năm người, đạo diễn Tống ngồi ở đằng kia chỉ phụ trách uống trà, còn lại đều mặc kệ.

Đạo diễn Trương hỏi tình hình chung của Lý Tích Thần trước, tuy rằng trên mạng có tư liệu, đạo diễn Tống cũng nói qua một ít, nhưng đối phương vẫn chọn ra một số thông tin chưa biết để hỏi, chủ yếu là hỏi cô có giỏi phim đô thị hay không.

Lý Tích Thần nói: "Tôi đã từng viết một bộ phim trước đây, về bác sĩ và nhà báo, có tựa đề là "Biển sâu không ngủ", nhưng nó vẫn chưa được phát sóng."

Nhà kế hoạch bên cạnh lập tức tìm kiếm.

Bộ phim kia là Lý Tích Thần viết xong khi mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh không bao lâu, lúc ấy bị luận văn và tác phẩm tốt nghiệp nghiên cứu sinh đè lên, trong hoàn cảnh áp lực như vậy, cô vẫn sáng tác ra bộ phim "Biển sâu không ngủ" này.

Bộ phim này bán cho công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Thần nổi danh trong nghề, bắt đầu quay phim vào mùa xuân năm nay, mùa hè đóng máy, xếp vào Q1 sang năm.

Hôm đó xem weibo, trong đó có fan cứng của một vị diễn viên chính đọc được dưa trên mạng, nói có thể là phim hot.

Khi bộ phim này quay, cô đang rơi vào tình trạng lo âu và mất ngủ, đoàn phim từng mời cô đi thăm đoàn phim, nhưng bị cô lấy lý do bận rộn từ chối.

Mà sau bộ phim này, tác phẩm duy nhất của cô chính là một bộ phim cải biên dở tệ.

Cô thậm chí còn không muốn thừa nhận đó là tác phẩm của mình.

Đạo diễn Trương sau khi tìm kiếm phát hiện đây là tác phẩm của một mình cô, bèn tò mò hỏi: "Bên Hoa Thần không yêu cầu hợp tác với cô nữa sao?"

Lý Tích Thần thành thật nói: "Có, nhưng bọn họ muốn viết đề tài pháp luật, còn có đề tài nhà nghiên cứu khoa học, tôi... viết không tốt, cho nên sau đó không hợp tác nữa."

"Hả? Vì sao?" Đạo diễn Trương thắc mắc.

Theo lý mà nói, đã có thể viết kịch bản chuyên nghiệp thì hẳn là sẽ hiểu rõ hết nội dung bên trong, làm sao lại có thể bài xích những đề tài này?

Đề tài pháp luật từ trước đến nay luôn là bánh trái thơm ngon của ngành điện ảnh và truyền hình, cho dù ở một nền tảng nào đó có điểm xếp hạng hàng năm đều không cao, hoặc đánh giá rất thấp, nhưng ở trên nền tảng internet sẽ không lo thiếu lượt truy cập, rồi dựa theo lượt truy cập chia phần trăm, một bộ phim vốn đầu tư ít nhưng kiếm được mấy chục triệu vẫn rất dễ dàng.

Lý Tích Thần trầm mặc vài giây, "Lý do cá nhân."

Cô nên nói như thế nào, là bởi vì người thân trong gia đình cho nên đối với những nghề nghiệp này có bóng ma tâm lý sao?

Khi cô đề cập đến những nghề nghiệp này, khuôn mặt của những mọi người trong nhà và hành vi của họ tự động xuất hiện trong tâm trí cô, khiến cô không thể xây dựng một câu chuyện dựa trên tưởng tượng.

"Vậy cô thấy sao về đề tài của chúng tôi?" Đạo diễn Trương nói: "Bác sĩ tư vấn tâm lý và pháp y."

Lý Tích Thần hỏi: "Có thể cụ thể hơn không?"

Đạo diễn Trương nói: "Đây chỉ là nghề nghiệp của nam nữ chính, hai nghề này hiện nay đang bị bỏ qua trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình trong nước, có một tấm màng che mặt thần bí, cho nên rất thích hợp để làm."

"Đây là tư liệu chúng tôi thu thập được trước mắt." Đạo diễn Trương đưa cho cô một phần tài liệu.

Lý Tích Thần nhanh chóng lật xem, bên trên là nội dung công việc và tính chất công việc của bác sĩ tư vấn tâm lý và pháp y, cùng với một số tin tức về các vụ án mưu sát trong nước.

"Cho nên muốn làm phim thần tượng, hay là hướng về nghề nghiệp?" Lý Tích Thần hỏi.

Đạo diễn Trương nói: "Mỗi cái một nửa đi, nếu như không thể cân bằng tốt, vậy thì là phim thần tượng sáu phần, nghề nghiệp bốn phần, quần thể khán giả của chúng ta vẫn là phụ nữ dưới ba mươi tuổi."

...

Buổi họp kịch bản kéo dài hai giờ, Lý Tích Thần và đạo diễn Trương trò chuyện coi như ăn ý, cuối cùng cũng xác định hợp tác, chỉ chờ cô viết đại cương và tiểu truyện nhân vật.

Nhân viên kế hoạch nội bộ công ty bọn họ cũng viết, nhưng bên phía nền tảng không qua được, nên muốn dùng biên kịch bên ngoài.

Cũng mặc kệ có dùng được hay không, dù sao vẫn đóng gói tài liệu gửi tới cho cô.

Buổi tối Lý Tích Thần trở về xem, đại cương và tiểu truyện nhân vật kia rõ ràng có dấu vết nhặt nhạnh.

Chính là sự pha trộn giữa bộ phim Nhật Bản "Cái chết phi tự nhiên" và bộ phim Hàn Quốc "Giết tôi, chữa lành tôi", "Thợ sửa chữa linh hồn", "Dù là bệnh tâm thần cũng không sao".

Nếu như chỉ là tham khảo thì thôi đi, nhưng cách kết hợp này quá tệ, người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra được.

Lý Tích Thần ngồi trước máy tính, tỉ mỉ xem hết những tài liệu kia, không thể không cảm khái, những kế hoạch này cũng rất cố gắng, có thể tìm được nhiều điểm sáng của phim như vậy, chọn lọc ra mà dùng.

Lúc này lợi ích của việc cô xem phim nhiều đã được thể hiện ra.

Bản gửi tới này trên cơ bản đều là đồ bỏ, cô phải bắt đầu viết lại từ đầu, nhưng trước khi viết, cô phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị, chỉ những tài liệu mà đạo diễn Trương đưa thôi vẫn chưa đủ.

Cô muốn hiểu rõ công việc hằng ngày của một bác sĩ tư vấn tâm lý, hiểu rõ quy tắc ngầm trong cái nghề này, hiểu rõ họ tiếp xúc với pháp y như thế nào, hiểu rõ công việc hàng ngày của pháp y, thậm chí là con đường phát triển của hai ngành nghề này, mỗi một điểm đều có thể trở thành phục bút của phim.

Mà tất cả tuyến tình cảm đều phải thành lập trên quá trình trưởng thành và nghề nghiệp của bọn họ, xây dựng hình tượng nam nữ chính cũng vậy.

Mặc dù rất nhiều bộ phim hiện nay thích viết về tổng giám đốc bá đạo, một người đàn ông mặt lạnh đẹp trai được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu, nhưng Lý Tích Thần lại luôn thích tìm con đường khác.

Nam chính trong "Chạc cây" là một cậu bé hư hỏng từ đầu đến cuối, đến kết thúc vẫn không thay đổi tốt đẹp hơn.

Năm ấy chạc cây trong trường học mọc lên, chàng trai hư và cô gái hư gặp nhau, xem ai hư hỏng hơn.

Trong "Biển sâu không ngủ", nam chính là một bác sĩ hay châm chọc, soi mói và khoác lác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vả mặt.

Lúc trước chính bởi vì điều này mà lúc công ty điện ảnh kia mua bản quyền của cô đã điên cuồng ép giá, cuối cùng cô lựa chọn đổi thành hình thức chia hoa hồng, yêu cầu 5% lợi nhuận của cả bộ phim cùng với khoản tiền trả trước là năm trăm nghìn tệ.

Năm trăm nghìn tệ mua một kịch bản ba mươi tập hoàn chỉnh, hơn nữa cô còn có tác phẩm tiêu biểu nổi tiếng, rất rẻ rất rẻ rồi.

Những tác phẩm khác của cô cũng không phù hợp với thẩm mỹ của trào lưu cho lắm.

Mỗi lần đến lúc này cô lại cảm thấy khó khăn, cô có quen biết bác sĩ tư vấn tâm lý, nhưng đó là bác sĩ tư vấn tâm lý của cô, còn nghề pháp y này... có lẽ chị cô sẽ miễn cưỡng quen biết một hai người như vậy.

Nhưng cô lại không muốn hỏi đến chị cô.

Trong lúc nhất thời phải gặp khó khăn.

Lý Tích Thần tra tư liệu đến ba giờ đêm, hôm sau tỉnh dậy thì gọi điện thoại cho Kỳ Mân, hỏi bà có thời gian hay không, muốn tư vấn một số vấn đề, Kỳ Mân còn tưởng cô lại có tâm sự, kết quả cô nói là chuyện công việc.

Kỳ Mân lật lịch hẹn, "Buổi sáng có thể tới bất cứ lúc nào, sáng nay không có khách."

Lý Tích Thần lập tức như được bơm máu gà, đứng lên rửa mặt, còn trang điểm nhẹ.

Cô đã rất lâu rồi không có trạng thái như vậy, được người ta khẳng định, sau đó tràn đầy hy vọng viết kịch bản mới, giống như mở ra một cuộc đời mới vậy.

-

Khi xe taxi đến "Phòng tư vấn tâm lý Lạc Gia", Lý Tích Thần vui vẻ quét mã trả tiền, sau đó lên lầu tìm Kỳ Mân.

Kỳ Mân đổi chỗ tiếp đón cô, ở trong một văn phòng, chỗ không lớn, nhưng rất ấm áp.

Lý Tích Thần lần đầu tiên vào đây.

Cô mang theo sổ và bút, so với nhập bằng thiết bị điện tử, cô vẫn thích phương thức nguyên thủy này hơn.

"Gần đây em nhận được công việc mới." Cô chia sẻ tin tức tốt với Kỳ Mân trước.

"Rất tuyệt." Kỳ Mân nói: "Em xem, cuộc sống từ từ tốt lên rồi đấy."

"Đúng vậy." Lý Tích Thần nói: "Khoảng thời gian trước em có đi xem phim với người mình thích."

Kỳ Mân nhướng mày: "Chuyện tốt sắp tới rồi."

Lý Tích Thần lập tức xua tay, "Không có không có, em nghĩ... chờ em khỏe hơn một chút, sau đó sẽ cố lấy dũng khí tỏ tình với anh ấy."

"Hiện tại em không khỏe sao?" Kỳ Mân hỏi ngược lại: "Tôi cảm thấy hiện tại em rất tuyệt."

"Không không không, người đàn ông em thích rất tốt, vì vậy em muốn trở nên tốt như anh ấy."

"Có tiêu chuẩn gì không?"

"Chờ sang năm "Biển sâu không ngủ" phát sóng, em không cần đến khoa tâm thần của bệnh viện lấy thuốc, không cần dùng thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ nữa." Lý Tích Thần đếm từng cái một, "Em có chuyện mình thích, đối với thế giới này thật sự tràn đầy hy vọng, sau đó có thể đi tỏ tình với người mình thích."

Kỳ Mân không nhanh không chậm gật đầu: "Nếu em nghĩ như vậy, cũng được."

Lý Tích Thần cười hắc hắc: "Em cảm thấy với trạng thái hiện tại, cho dù chúng em ở bên nhau, em cũng sẽ lo được lo mất, sẽ không có kết quả tốt."

"Em từng yêu đương rất nhiều lần rồi sao?" Kỳ Mân tò mò.

Lý Tích Thần lắc đầu: "Một lần cũng không ạ."

"Vậy em..."

"Nhân vật dưới ngòi bút của em đã yêu đương rất nhiều lần." Lý Tích Thần nói: "Hơn nữa em nghe được một câu nói rất hay về tình cảm từ chỗ chị em rằng- hoa ngô đồng nở rồi sẽ có phượng hoàng đến đậu."

Kỳ Mân gật đầu, "Ý tưởng này của em rất tuyệt."

Lý Tích Thần ngại ngùng cười cười.

"Vậy hôm nay em tới tìm tôi có chuyện gì?" Kỳ Mân hỏi.

Lý Tích Thần thành thật nói ra lý do hôm nay mình đến đây, hơn nữa còn sắp xếp lại một số vấn đề, Kỳ Mân tỏ ý có thể nói cho cô biết, thậm chí làm cố vấn cho bộ phim này của cô cũng không thành vấn đề, điều kiện tiên quyết là phải chọn thời gian mình không bận rộn.

Lý Tích Thần vừa mừng lại vừa lo, luôn miệng nói cám ơn.

Kỳ Mân cười nói: "Đây là chuyện có lợi cho cả ngành này, giúp cho nhiều người hiểu hơn về tư vấn tâm lý, giúp cho khách đến thăm biết rằng không chỉ có bệnh nhân mới có thể đến làm tư vấn, phần lớn khách của chúng tôi chỉ là cảm giác được áp lực tâm lý lớn, đều là người bình thường, còn những người có bệnh, chúng tôi thường sẽ đề nghị đi bệnh viện tiến hành chẩn đoán."

Lý Tích Thần gật đầu đồng ý.

Cô sợ trí nhớ của mình không tốt sẽ phải hỏi lại Kỳ Mân một số vấn đề, cho nên sau khi được Kỳ Mân cho phép thì dùng ghi âm ghi lại toàn bộ quá trình.

Kỳ Mân không chỉ kiên nhẫn khi tư vấn, mà còn rất kiên nhẫn khi trả lời câu hỏi của cô.

Âm thanh như nước chảy róc rách, khiến người ta nghe cảm thấy rất thoải mái.

Thoáng cái đã hết một buổi sáng, sau khi kết thúc, Lý Tích Thần mặt dày hỏi: "Cô có quen biết ai trong ngành pháp y không ạ? Em biết rất ít về phương diện này."

"Có thể đến cơ quan công an tìm sự giúp đỡ." Kỳ Mân chỉ cho cô một con đường rõ ràng, "Hoặc là đi tìm giáo viên khoa pháp y trong trường đại học, so sánh hai bên, tôi nghiêng về vế trước hơn, nhưng tính tình của người ở vế sau thì tốt hơn một chút. Đương nhiên, cũng có người làm việc ở bộ phận pháp y của cơ quan công an đảm nhiệm vị trí giáo viên đại học, tất cả phải xem vận may."

"Tôi đã làm công tác tâm lý cả đời, cũng có quen biết mấy pháp y và cảnh sát." Kỳ Mân nói: "Nhưng điều này liên quan đến sự riêng tư của khách hàng, tôi không thể nói cho em biết, xin lỗi."

Lý Tích Thần lập tức cúi đầu: "Không sao ạ, cô có thể nói cho em là em đã rất biết ơn rồi."

Buổi trưa cô khăng khăng muốn mời Kỳ Mân ăn cơm, Kỳ Mân cũng không từ chối.

Lúc ăn cơm hai người trò chuyện, Lý Tích Thần hỏi bà ấy tại sao lại làm bác sĩ tư vấn tâm lý, Kỳ Mân nói, để níu lấy người đứng bên vách núi.

Có một số chuyện rõ ràng không phải là chuyện gì lớn, nhưng trong nháy mắt đó, rất có thể trở thành cọng rơm đè chết lạc đà.

Và bà ấy muốn nhấc cọng rơm đó lên.

Có lẽ người khác không rõ hàm ý trong đó, nhưng Lý Tích Thần người đã chân chính trải nghiệm tư vấn tâm lý thì có thể hiểu được.

Thậm chí cô còn cảm thấy kịch bản này đưa tới tay cô là ý trời.

Lý Tích Thần còn hỏi bà ấy có trải qua chuyện gì đau lòng hay không, Kỳ Mân suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Không thể cứu vớt mỗi một người đứng bên vách núi, là điều khá tiếc nuối."

"Vậy cái chết của khách ghé thăm có ảnh hưởng lớn đến cô không ạ?"

"Lúc đầu rất lớn." Kỳ Mân cười chua xót: "Sau này quen rồi, giáo viên hướng dẫn của tôi nói cho tôi biết, làm nghề này là phải chấp nhận sẽ có thời khắc mình bất lực, không nên coi mình là chúa cứu thế."

Bà ấy nói thêm: "Một trong những sinh viên của chồng tôi đã đóng cửa phòng tư vấn tâm lý vì khách ghé thăm qua đời."

Lý Tích Thần lập tức phản ứng lại: "Là [Ôn Xá] sao ạ?"

Kỳ Mân gật đầu.

Lý Tích Thần nói: "Thật ra em biết Lâm An Hiền, ngày cậu ấy gặp chuyện không may, là ngày em muốn kết thúc sinh mệnh nhất. Bởi vì em nghĩ, kết thúc giống như cậu ấy có phải sẽ được giải thoát hay không?"

Kỳ Mân kinh ngạc. Lúc tư vấn, cô chưa từng nói qua những chuyện này.

Lý Tích Thần nở nụ cười, "Không muốn nhắc tới cậu ấy, sẽ rất buồn."

Có một loại tiếc nuối đi cùng với đồng cảm.

-

Buổi chiều Lý Tích Thần về nhà sửa sang lại những thông tin khi nói chuyện phiếm với Kỳ Mân, chỉ riêng tài liệu sau chỉnh sửa đã hơn hai vạn chữ.

Lúc đầu cô còn có thể dùng bàn phím để nhập vào, sau đó ngón tay đau, đành phải đổi thành nhập bằng giọng nói.

Buổi tối tùy ý ăn một bữa cơm, sau khi tắm rửa lại ngồi trước máy tính, dựa theo cách Kỳ Mân nói, tìm kiếm trường đại học pháp y ở Bắc Thành.

Cuộc tìm kiếm này thật khiến cô nghẹn ngào.

Pháp y học là chuyên ngành rất ít được chú ý, nên rất nhiều trường học đều đem nó quy về học viện y.

Rất không khéo, đại học ở Bắc Thành có mở ngành Pháp y chỉ có một nơi- đại học Bình Xuyên.

Lý Tích Thần: "..."

Ngôi trường này thật sự rất hấp dẫn.

Cô vào trang web trường đại học Bình Xuyên, không có tài khoản không thể đăng nhập, nhưng có thể xem một vài nội dung công khai, ví dụ như thời khóa biểu, còn có giáo viên phụ trách.

Cô chuẩn xác tìm được khoa pháp y, bên trên liệt kê ra rất ít người.

Chuyên ngành này thật sự ít được chú ý đến mức người ta không muốn đi học, huống chi là nữ.

Đây quả thực là... làm khó biên kịch.

Nhưng mà dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Lý Tích Thần, cô phát hiện trong danh sách sinh viên ưu tú có một nữ sinh tốt nghiệp chuyên ngành pháp y - Dương Nhuế, khoa pháp y đại học Bình Xuyên, trước mắt nhậm chức ở chi đội cảnh sát hình sự khu Đông thành phố Bắc Kinh.

Không chỉ như thế, cô còn phát hiện ra một người trong danh sách sinh viên ưu tú cùng khóa.

Người trong ảnh vẻ mặt ngây ngô, áo len màu trắng, tóc ngắn, rất trẻ tuổi, đặt trong khuôn viên trường ngày trước hẳn sẽ được xem là một đàn anh đẹp trai.

Dòng phía dưới viết:

Lục Tư Việt, Đại học Bình Xuyên thạc sĩ Tâm lý học, tiến sĩ Viện Khoa học Trung Quốc, hiện nay nhậm chức tại Học viện Tâm lý Đại học Bình Xuyên.