Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần

Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần

Cửa thư phòng vừa đóng lại, Hoắc Chính Kỳ đã đột ngột xoay người.

“Bốp.”

Ông tát Hoắc Tri Hành một cái khiến anh lảo đảo hai bước, gương mặt anh tuấn trắng nõn lập tức in rõ dấu bàn tay đo đỏ.

”Đây là cách anh chăm sóc em gái của mình à?!” Hoắc Chính Kỳ quát khẽ, cơ thể lung lay chực ngã.

Trên đường ra sân bay, Hoắc Tri Hành đã kể lại mọi chuyện xảy ra ở Thái Lan cho ông nghe. Hoắc Chính Kỳ có thể nhẫn nhịn đến bây giờ cũng vì nghĩ vợ mình còn đang ở đây.

Hoắc Tri Hành nhanh chóng đỡ lấy cơ thể của bố, nói: “Bố, là lỗi của con. Bố đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Tôi tức giận thì ảnh hưởng đến sức khỏe? Vậy còn Niệm Niệm?”

“Chuyện này, phải để tên khốn kia trả giá thật đắt!”

Hoắc Chính Kỳ được con trai đỡ ngồi xuống ghế sô pha.

Trông ông tiều tụy hẳn đi, chẳng còn thấy bóng dáng của bá chủ xưng vương trên thương trường năm đó nữa.

Hoắc Chính Kỳ vuốt tóc, cau mày thở dài rồi nói: “Con dẫn con bé đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

Hoắc Tri Hành sửng sốt, phản ứng lại ngay: “Vẫn chưa. Sau khi rời khỏi chỗ đó, chúng con liền trở về đây, con sợ nếu ở thêm sẽ xảy ra chuyện gì mất.”

Hoắc Chính Kỳ gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chờ hai ngày nữa cảm xúc của con bé ổn định lại thì con đưa em đến một bệnh viện tư, không được để lộ thân phận, bí mật kiểm tra cho con bé…”

“Tuyệt đối không được gọi bác sĩ gia đình.”

“Con biết rồi.”

Hoắc Chính Kỳ xua tay: “Con ra ngoài đi, để bố bình tĩnh lại đã, trăm ngàn lần đừng để mẹ con biết.”

Cửa thư phòng bị đóng lại lần nữa, người đàn ông trung niên bụm mặt ngồi yên lặng trên sô pha, một lát sau đầu vai ông khẽ run rẩy. Hoắc Chính Kỳ không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa khóc, cô con gái ông nâng niu từ nhỏ đến lớn gặp chuyện như vậy sao thì sao có thể không đau lòng cơ chứ? Nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, nếu để vợ biết thì chỉ thêm một người đau khổ nữa thôi.

Hoắc Chính Kỳ mở ngăn kéo lấy một điếu xì gà ra, một tháng nay, tóc ông đã bạc đi rất nhiều.

Hoắc Tri Hành bước xuống lầu, thấy mẹ đang ngồi trên sô pha xem TV, anh vội vàng đi ra ngoài. Vết hằn trên mặt chưa biến mất, không thể để bà nhìn thấy được.

Hoắc Tri Hành lái đến bãi đậu xe ngầm của công ty, ngồi một lúc lâu, chờ vết đỏ dịu bớt mới xuống xe.

“Anh Hoắc.”

Vừa định vào thang máy thì bỗng nghe có ai đó gọi.

Cách đó không xa, có hai người bước đến, đi trước là người đàn ông da trắng, mái tóc xoăn màu nâu, dáng người cao và đôi mắt màu nâu nhạt, trên gương mặt anh tuấn treo một nụ cười lịch thiệp. Người đi sau hắn trông khá giống người Châu Á, tướng mạo đẹp đẽ, tuổi không lớn, vẫn còn nét thiếu niên.

“Nok – Neir.”



Dưới ánh mắt nghi ngờ của Hoắc Tri Hành, người da trắng tự giới thiệu bản thân rồi đưa tay ra..

Hoắc Tri Hành ung dung nhướng mày, không quan tâm tới động tác của hắn.

“Anh Neir đến đây e rằng là vì chuyện của nhà họ Tần đúng không?”

Nok gật đầu, từ từ thu tay về: “Chính xác mà nói là vì chuyện của em gái anh và Tần Dập.”

“Chậc.”

Đuôi lông mày Hoắc Tri Hành nhướng lên, lười biếng dựa vào cửa xe, quan sát với vẻ hứng thú.

“Anh Neir đây định dùng cái gì để uy hiếp tôi?”

Người đàn ông lắc đầu nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi đến là muốn hợp tác.”

“Hợp tác?”

“Đúng, chẳng lẽ anh không muốn Tần Dập phải trả giá thật đắt sao? Theo tôi được biết, cô Kiều là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Hoắc.”

Hoắc Tri Hành cúi đầu cười nhạo, sau đó anh đứng dậy đóng cửa xe rồi bỏ đi, được hai bước thì quay lại nhìn Nok bằng ánh mắt giễu cợt.

“Anh nói tiếng nước Z khá tốt, dùng thành ngữ cũng ổn. Con bé đúng là hòn ngọc quý của nhà họ Hoắc.”

“Có điều…”

“Khoan nói đến việc nhà chúng tôi chưa bao giờ dính dáng đến thế giới ngầm, mà dù có dính, tuyệt đối sẽ không trở thành cây đao trong tay người khác.”

Hoắc Tri Hành rời khỏi bãi đỗ xe, để lại Nok và Trình Sâm đứng đó.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Nok, anh nhanh chóng đi đến phòng giám sát, nhìn thấy hai người vẫn còn trong màn hình thì thở một hơi nhẹ nhõm.

Nok vẫn đứng yên ở đấy, nhưng nụ cười trên mặt của anh ta đã biến mất.

Hoắc Tri Hành gọi một người tới.

“Từ hôm nay trở đi, cậu theo dõi sát sao hai người này.”

“Vâng, cậu chủ.”

Người đàn ông được gọi tới trả lời với chất giọng khàn khàn đứt quãng, nửa bên mặt lộ ra khỏi bóng tối là vết sẹo màu đỏ thẫm.

———

Tần Dập cứ ở mãi trong phòng không xuống. Mấy người giúp việc đều bị dọa sợ, không ai dám tìm xui xẻo vào lúc này, vậy nên việc đưa cơm chỉ có thể giao cho Tần Thịnh.

Tần Thịnh gõ cửa, lúc bước vào thì thấy Tần Dập đang ngồi ở mép giường, trên người còn mặc bộ đồ dính máu, anh nghiêng nửa mặt, không nhìn người đi vào.

Tần Dập nói khẽ: “Đến nước Z với tôi.”



“Chỉ có anh và tôi?”

“Đúng, chỉ hai chúng ta.”

Tần Thịnh hơi lưỡng lự: “Như vậy có nguy hiểm quá không?”

“Ồ.”

“Không đâu, vì trên thế giới này không có nơi nào an toàn hơn nước Z cả.”

“Vâng.”

Tần Thịnh không quên mình vào đây để làm gì, anh nhanh chóng đẩy xe đồ ăn đến gần.

“Anh ăn chút gì đi.”

Mâm thức ăn được bưng đến trước mặt, Tần Dập cụp mắt liếc nhìn, lông mày hơi giãn ra, cầm lấy đũa gắp một hai miếng mà trong lòng lại không yên.

“Tần Thịnh, cậu cũng biết cậu là người mà tôi tin tưởng nhất.”

“Cậu nói, nhà họ Tần này có phải nên dọn dẹp rồi hay không?”

Ánh mắt anh từ từ nâng lên, lướt từ đầu đũa đến khuôn mặt của người phía trước.

Tần Thịnh chợt thấy căng thẳng, cúi đầu không trả lời.

Lí do thoái thác vụng về của người hôm qua, chỉ sợ những kẻ có mặt ở đó cũng không tin nổi, làm sao có thể trông mong Tần Dập sẽ tin được?

Bản thân anh từng có suy nghĩ riêng, dẫu sao anh và Phương Ny cũng lớn lên cùng nhau, thế nên anh không muốn nhìn thấy cô ta đâm đầu vào đường chết. Nếu không, ngày đó anh đã không nói mấy lời kia với Phương Ny ở hành lang.

Chỉ là lời thật thì luôn mất lòng, từ đầu đến cuối cô ta chẳng nghe lọt tai, vẫn cứ làm chuyện ngu xuẩn.

Việc đã đến nước này, anh cũng đã tận tình tận nghĩa.

Người đàn ông buông đũa xuống, đi về phía cửa sổ.

Một con côn trùng tình cờ bay đến, lọt vào khe hở giữa hai tấm kính thủy tinh, trước mắt rõ ràng là ánh sáng nhưng lại không thể tìm thấy lối thoát. Con côn trùng hoảng sợ, nó cứ vỗ cánh bay tứ tung, bị đụng ngã rồi lại đứng lên, cho đến lúc dần kiệt sức, âm thanh chấn động nho nhỏ giống như tiếng ngâm của cơn đau sau va chạm.

Tần Dập hứng thú nhìn cảnh này, đáng thương cho con côn trùng không biết rằng sự tuyệt vọng của nó đã trở thành thú vui cho người khác.

Thật lâu sau, lúc con côn trùng ấy đã hoàn toàn bất động, Tần Dập mới mở nửa cánh cửa ra.

Xác chết nhỏ rơi xuống mặt đất, nó đã ra ngoài được, nhưng lại trong trạng thái không còn sự sống.

Anh dẫm nhẹ, chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe.

Anh quay lại nhìn Tần Thịnh: “Cho người theo dõi cô ta. Trước tiên đừng bứt dây động rừng, vì phản bội vĩnh viễn sẽ không chỉ có một lần.”