Tình Cảm Độc Nhất

Chương 42-2: (tiếp)

Sau khi cưới, bọn họ ở trong căn nhà này. Sau khi tốt nghiệp Lệ Tử Xuyến không biết nên làm gì, Cố Khinh Châu nói cô có thể từ từ cân nhắc, ai ngờ một lần cân nhắc này liền rất lâu, bởi vì cô có bạn học Tiểu Cố.

Ngày bạn học Tiểu Cố sinh ra, Cố Khinh Châu luống cuống tay chân, cũng không tìm được người đàn ông ngày xưa ung dung thận trọng trong phòng thí nghiệm nữa. Lệ Thanh Bắc là người đầu tiên nhận điện thoại, lái xe tới bệnh viện đón bọn họ, Lệ Tử Xuyến kêu gào trong phòng ngủ, Cố Khinh Châu trong phòng khách dường như muốn hủy đi cả căn nhà, Lệ Thanh Bắc từng có kinh nghiệm một lần đưa sản phụ đi bệnh viện thì bình tĩnh hơn nhiều, toàn bộ hành trình đều làm chỉ đạo viên, cũng khiến cho sau đó Cố Khinh Châu cực kỳ sùng bái Lệ Thanh Bắc.

Lúc sắp sinh, Lệ Tử Xuyến la hét muốn sinh thường, dù rất đau nên nói không được trọn vẹn, nhưng ý chí lại rất mãnh liệt.

Cô không thích trong nhà chỉ có một đứa trẻ, Cố Khinh Châu cô đơn lâu như vậy, cô muốn về sau trong nhà mỗi ngày đều náo nhiệt, ít nhất cũng phải giống nhà cô, bốn anh chị em mới tốt.

Thời điểm sắp sinh cô còn rất kiên định, nói sau khi sinh xong, sang năm sẽ tiếp tục sinh, nhưng ai mà biết sinh thường lại đau như vậy, lúc từ trong phòng sinh đi ra, Lệ Tử Xuyến chỉ cảm thấy mình đã chết đi sống lại mấy lần.

Lúc đó, cô nắm chặt tay Cố Khinh Châu đang đầu đầy mồ hôi, yếu ớt nói: “Bạn học Cố, xem ra em không sinh thêm được bốn đứa nữa rồi, sinh thêm cho anh một đứa nữa thôi.”

Cố Khinh Châu vừa thăng cấp lên làm ba kích động đến không nói thành lời, chỉ liều mạng gật đầu, Lệ Thanh Bắc ở bên cạnh lạnh giọng nói, “Trước tiên em vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đã, thật không tưởng tượng nổi dáng vẻ làm mẹ của em mà...”

Lệ Tử Xuyến hung hăng trừng Lệ Thanh Bắc một cái, sau đó quang vinh mệt mỏi ngất đi.

Lúc bạn học Tiểu Cố một tuổi rưỡi, Lệ Tử Xuyến đã bắt đầu cân nhắc đến vấn đề nghề nghiệp của bản thân, cũng không thể học hai mươi năm sau đó liền ở nhà làm bà chủ gia đình được, quá lãng phí nhân tài mà.

Đối với điều này, mục tiêu của cô vẫn rất hùng vĩ, nguyện vọng cực kỳ vĩ đại.

Cố Khinh Châu không phát biểu ý kiến, là bởi vì không biết đã qua bao lâu, cô sẽ không chịu nổi việc rời khỏi con trai bảo bối mà từ bỏ việc làm.

Quả nhiên, còn chưa qua kỳ thử việc, Lệ Tử Xuyến liền từ chức, cũng không đề cập tới chuyện công việc.

Mà bên Cố Khinh Châu, kiếp dạy học của anh thuận lợi đến kỳ lạ, mỗi học kỳ cũng sẽ phát biểu một bài văn trên tạp chí chuyên ngành, chức danh cũng rất thuận lợi, giữa hai năm còn bán ba hạng mục độc quyền, giành không ít vinh quang cho trường học.

Lại thêm anh vốn là nhân vật truyền kỳ, tướng mạo học thức đều đỉnh cao, đương nhiên được không ít học sinh ưu ái.

Đối với việc có người yêu thích Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến vô cùng yên tâm, nếu như người này dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, cũng sẽ không giữ lại cho cô rồi.

Nhưng sau đó không lâu, trong lúc vô tình cô lật giáo án của Cố Khinh Châu ra, bên trong có một bức thư tình, cô rất ghen, đồng thời cũng không thể ngăn cản chuyện đã xảy ra.

Nhìn cô khóc lóc nỉ non, hào hứng nổi lên, bạn học Tiểu Cố cũng bắt chước mẹ, rõ ràng trình độ không đủ, còn cứng rắn nặn ra nước mắt cá sấu, Cố Khinh Châu dở khóc dở cười.

“Được rồi được rồi, trước đó em cũng biết có mấy nữ sinh theo đuổi anh rồi, sao hôm nay lại ghen hả?”

Lệ Tử Xuyến nhìn qua khe hở của mắt: “Cái này không giống nhau!”

“Sao lại không giống?”

“Viết thư tình cho anh chính là đàn ông!” Đến cả đàn ông cũng nhớ thương bạn học Cố nhà cô, cô cũng nên có cảnh giác rồi.

Trán Cố Khinh Châu chảy xuống một giọt mồ hôi: “Đàn ông nào?”

“Nếu như là nữ sinh còn tốt, em có thể cướp lại anh từ trong tay bọn họ. Thế nhưng, nếu như bọn họ uốn cong anh, làm sao em có thể biến anh thẳng trở lại?!” Thật đáng sợ có được hay không?!

Cố Khinh Châu không hiểu: “Cái gì cong cái gì thẳng?”

Lệ Tử Xuyến ngừng khóc, tỉ mỉ dò xét Cố Khinh Châu, nhìn ánh mắt mê man không rõ của anh, cuối cùng cũng hiểu được nước mắt của mình chảy vô ích rồi, vị đại ca kia hoàn toàn không hiểu gì hết mà.

Được rồi, không dễ chơi.

Lệ Tử Xuyến dùng ống tay áo hào sảng lau nước mắt trên mặt, giống như không có việc gì đứng từ dưới đất lên, không quên ôm lấy con trai, nhìn Cố Khinh Châu nói: “Con của chúng ta nói buổi tối muốn ăn thịt dê.”

Con trai mới bao nhiêu tuổi đã đòi ăn thịt dê, hơn nữa còn chưa biết nói chuyện cơ mà...

Cố Khinh Châu thở dài, nhận mệnh đi xuống lầu mua thịt dê, chỉ vì con bọ tham ăn trong bụng của Cố phu nhân.

Về sau, Lệ Tử Xuyến nói ngọn nguồn mọi chuyện cho Đàm Thiên Thiên, Đàm Thiên Thiên đề nghị cô tới trường học đi dạo một vòng, tuyên bố chủ quyền.

Lệ Tử Xuyến lo lắng nghĩ, cảm thấy Đàm Thiên Thiên nói chí phải.

Bạn học Cố nhà cô đang ở trong trường học, đứng giữa một đám lão già nhăn nheo, cực kỳ nổi bật, không ai thích mới là kỳ quái, hơn nữa đàn ông ít nói thường khiến người khác có một cảm giác thần bí, lúc trước cô không cảm thấy bộ dạng trầm mặc của bạn học Cố lại cực kỳ mê người như vậy nha.

Ngày hôm sau, Lệ Tử Xuyến cố ý ăn diện một chút, mang bạn học Tiểu Cố tới chỗ của Cố Liêm, tự mình lái xe quen thuộc đi tới trường học, tìm đến văn phòng của Cố Khinh Châu.

Cô gõ cửa một cái, đi vào liền nhận ra bầu không khí ngột ngạt bên trong.

Ba sinh viên đứng thành một hàng trước mặt Cố Khinh Châu, đứng ngay ngắn, toàn bộ đều cúi đầu, giống như một nàng dâu nhỏ khi làm sai chuyện gì thì ăn nói khép nép, thở cũng không dám thở mạnh.

Cố Khinh Châu ngồi sau bàn làm việc, trong tay còn cầm một phần luận văn, sau khi nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Lệ Tử Xuyến, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc nho nhỏ.

Lệ Tử Xuyến cũng có chút xấu hổ, ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy anh giáo huấn học sinh, cô tới đây có tổn hại uy nghiêm của anh không.

“Hi.” Cô cười khan một tiếng: “Mọi người cứ tiếp tục tiếp đi, em ra ngoài chờ.”

Cố Khinh Châu hơi nhíu mày lại, nếu như cô nhìn không lầm, hẳn là anh đang nở nụ cười, giống như nhìn thấy dụng ý của cô? Không thể nào!

Nếu như nói suy nghĩ của Lệ Tử Xuyến mới chỉ là hoài nghi, vậy thì lời nói kế tiếp của Cố Khinh Châu đã xác nhận suy nghĩ của cô.

Lúc này, Cố Khinh Châu buông đồ trong tay xuống: “Vợ của thầy tới, tạm thời hôm nay cứ như vậy trước đã, lấy báo cáo về hết cho tôi, lần sau nếu như còn để tôi phát hiện báo cáo của các em xuất hiện sự cẩu thả, hoặc là đạo văn lẫn nhau, cũng đừng trách thành tích cuối kỳ của các em có chữ đỏ của tôi.”

Có lẽ là không nghĩ tới Cố Khinh Châu sẽ dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy, ánh mắt ngạc nhiên của ba sinh viên đều hướng thẳng về phía Lệ Tử Xuyến, thấy cả người cô không được tự nhiên.

Khóe miệng Cố Khinh Châu nhẹ nhàng nhếch lên, giọng nói trầm thấp lại vang lên lần nữa: “Không chào hỏi cô sao?”

Vừa mới nói xong, thân thể của ba sinh viên đều run lên bần bật, cùng kêu lên nói, “Chào cô ạ!”

Giờ phút này, Lệ Tử Xuyến thật sự hối hận về quyết định của mình, chạy đến trường học giống như là động vật quý hiếm để mọi người tham quan vậy, vừa khó chịu vừa không thoải mái.

“Còn chưa đi?” Cố Khinh Châu đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.

Ba sinh viên như bị lửa thiêu vào mông nhanh chóng biến mất, Lệ Tử Xuyến nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, phì một tiếng bật cười.

Cố Khinh Châu đi ra từ sau bàn làm việc, hỏi cô: “Cười gì vậy?”

Cô quay đầu lại, cười híp mắt đối diện với ánh mắt của anh: “Nghĩ đến một năm trước anh dẫn dắt bọn em, em cùng Trương Nhất Phàm cũng bị anh giáo huấn giống như vậy, bây giờ chiếu lại giống như một bộ phim vậy, lúc ấy Trương Nhất Phàm cũng giống như bọn họ, khỏi phải nói là chạy nhanh như thế nào, giống như anh sẽ ăn cậu ấy vậy.”

Hiện tại nhớ lại, cười rất vui vẻ, nhưng khi đó thật sự bị Cố Khinh Châu làm cho sợ hãi.

Cố Khinh Châu cũng nhớ lại hình ảnh lúc đó, nhàn nhạt cười nói, “Anh cũng không có nói gì các em, mắng cũng dám mắng đấy.”

“Anh không biết mặt anh trầm xuống dọa người thế nào sao? Trương Nhất Phàm thấy vậy, suýt nữa là bị anh dọa sợ phát khóc.”

“Đương nhiên là, lần đầu tiên em gửi báo cáo cho anh lại bị trả về nhiều lần như vậy, trong lòng đã mắng anh thê thảm rồi, mỗi ngày trước khi đi ngủ chắc chắn phải mắng anh đến lúc ngủ ngon mới thôi.”

Cố Khinh Châu cực kỳ kinh ngạc: “Anh thật sự đắc tội với em kinh khủng như vậy?” Còn phải mỗi ngày mắng một lần.

“Đúng vậy, cho nên có một đoạn thời gian rất dài em cũng không tin rằng em sẽ thích anh.” Ngón tay Lệ Tử Xuyến chỉ lên ngực Cố Khinh Châu: “Bạn học Cố, anh cũng che giấu quá sâu đó.”

Cố Khinh Châu nắm lấy ngón tay không an phận của cô, đặt lên môi hôn.

Lúc này, có người gõ cửa, Cố Khinh Châu còn chưa nói gì cả, bạn học kia đã đẩy cửa ra, sau đó thấy Cố Khinh Châu đang thân mật với một người phụ nữ, biểu bộ trên mặt khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc.

Thế là, Cố Khinh Châu lặp lại chiêu cũ, mặt tối sầm: “Có chuyện gì sao?”

Bạn học kia lấy lại tinh thần, trong chốc lát sắc mặt trắng bệch: “A thật xin lỗi thật xin lỗi, em lập tức ra ngoài đây!”

Cửa bịch một tiếng khép lại, văn phòng một lần nữa quay về yên tĩnh, Lệ Tử Xuyến không nhịn được bật cười lớn tiếng, Cố Khinh Châu cũng tiếc hận rất có thể hình tượng của anh trong lòng các sinh viên sẽ bị phá hủy như vậy trong chốc lát.

Chờ Lệ Tử Xuyến cười đủ, Cố Khinh Châu mới hỏi: “Buổi trưa có kế hoạch gì không?”

Cô lắc đầu, ngón tay quấn lên cà vạt của anh: “Anh muốn hẹn hò với em sao?”

Cố Khinh Châu lại nắm chặt bàn tay không thành thật của cô: “Em ở chỗ này chờ anh một chút, anh qua lớp học bàn giao chút chuyện, sau đó sẽ dẫn em đi ăn cơm.”

“Được.”

Sau khi Cố Khinh Châu đi, Lệ Tử Xuyến ở lại tham quan văn phòng của ông xã, vì sợ ảnh hưởng đến anh nên cô cực ít đến trường học, phần lớn thời gian đều là lúc Cố Khinh Châu không lái xe, buổi tối cô tới đón anh tan tầm.

Bàn làm việc của anh rất ngay ngắn, chỉ là bày quá nhiều bài thi của sinh viên cùng các báo cáo, cái ống đựng bút trên bàn sách vẫn là cái mà cô thấy mấy năm trước, người này rất thâm tình, cô vẫn luôn hiểu rõ.

Tiện tay lật lật lời phê bình mà anh viết cho sinh viên, nét chữ mạnh mẽ có lực, giống như là tướng quân thời cổ đại nhạy bén trên chiến trường, mang theo sự ngang ngược khiến người khác hoài nghi năng lực tài hoa, khiến người ta không tự giác mà thần phục anh.

Nhìn một lát liền phát hiện ngoài cửa có động tĩnh, Lệ Tử Xuyến cho là Cố Khinh Châu trở về, cũng không nghĩ nhiều, đi tới mở cửa, sau đó, hoàn toàn sợ ngây người.

Ở cửa có mấy học sinh đang bò, nam có nữ có, cô mở cửa quá đột ngột, có hai người còn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã vào trong lòng Lệ Tử Xuyến.

“Các em...” Đầu óc cô mơ hồ nhìn bọn họ.

Các học sinh đứng thẳng người, cùng nhau kêu lên: “Chào cô ạ!”

Thanh âm chấn động, cực kỳ to, Lệ Tử Xuyến cười khổ, rất tốt, mục đích đến đây hôm nay cuối cùng cũng đạt được, hiệu quả còn tốt ngoài dự liệu.

“Nghe nói cô cũng là học sinh của trường này?”

“Cô đến với thầy Cố lúc nào vậy ạ?”

“Thưa cô, là thấy Cố theo đuổi cô, hay là cô theo đuổi thầy Cố vậy?”

“Cô, về đến nhà có phải thầy Cố cũng có bộ dạng như vậy hay không?” Nói xong, người này còn học được vẻ mặt lạnh của Cố Khinh Châu, có vẻ rất giống.

Nếu như không phải có nhiều học sinh ở chỗ này, cô nhất định sẽ cười thật to.

“Các em chạy tới đây tìm hiểu, thầy Cố của các em có biết không?”

Một bạn học nói: “Nhất định là không biết! Trừ phi chúng em không muốn sống nữa.”

“Đúng vậy. Thực ra chúng em cũng hiếu kỳ, nghe nói bà xã của thầy Cố đã từng là học sinh của thầy, chúng em trông mong cô đến đã lâi, cô có biết thành ngữ trông mòn con mắt không? Đó là nói chúng em nha!”

Mấy bạn học gật đầu phụ họa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Lệ Tử Xuyến buồn cười, chơi thật vui, bây giờ mỗi sinh viên đều rất nghịch ngợm, thật không biết Cố Khinh Châu thuần phục bọn họ như thế nào.

Cùng bọn họ trò chuyện trong chốc lát, sau khi hơi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, một bạn học trong đó nhận được cảnh báo, lập tức nói: “Thầy Cố đã ra khỏi lớp học, các cậu, mau chạy thôi.”

Sau đó, tất cả đều chạy như một làn khói, Lệ Tử Xuyến thấy vậy cũng không kịp nói.

Có một người chạy được nửa đường thì vòng trở lại, trịnh trọng nắm tay Lệ Tử Xuyến, giống như lãnh đạo hỏi thăm cấp dưới nghiêm túc nói: “Hy vọng cô có thể thường xuyên đến trường ngồi một chút, tâm trạng của thầy Cố cũng tốt hơn, tự nhiên sẽ không làm khó chúng em.”

Lệ Tử Xuyến dở khóc dở cười.

Qua ba phút, cuối cùng Cố Khinh Châu cũng xuất hiện, nhìn Lệ Tử Xuyến đứng ở ngoài cửa văn phòng, hỏi cô: “Sao lại ra đây làm gì?”

Lệ Tử Xuyến chỉ cười nói: “Đám học sinh của anh chơi thật vui, đều rất thông minh nha.” Còn rất hiểu chiến thuật quanh co, nắm lấy phu nhân tướng quân trước.

Cố Khinh Châu vuốt lông mày: “Bọn chúng còn có phần hơn so với Trương Nhất Phàm, lúc khiến người khác đau đầu cũng thật sự có thể làm anh tức chết.”

Lệ Tử Xuyến cười cười, kéo cánh tay Cố Khinh Châu lại, hỏi nói, “Xin hỏi giáo sư Cố, mọi chuyện đã làm xong chưa? Chúng ta có thể đi hẹn hò rồi sao?”

Cố Khinh Châu khó có thể thực hiện cử chỉ quá thân mật, chỉ đưa tay dắt tay cô: “Đi thôi, dẫn em đi giải sầu.”

Từ ‘giải sầu’ là anh học được từ chỗ của Lệ Tử Xuyến, Lệ Tử Xuyến nghe xong cười ha hả: “Giáo sư Cố thật sự là rất thức thời nha!”

(Nhật ký của Cố Khinh Châu)

4-12: Kể từ khi biết tôi có thói quen viết nhật ký, Ngoan Ngoãn cũng la hét đòi viết. Mỗi lúc trời tối, cô ấy cắn cán bút, dáng vẻ suy tư nghiêm túc, cực kỳ đáng yêu. Rất tò mò không biết trong nhật ký của cô ấy có tên của tôi hay không. ^_^

4-15: Cuối cùng cũng đọc lén được nhật ký của Ngoan Ngoãn, trước khi xảy ra chuyện đó tôi cũng không hề cố ý. Vài trang đầu của nhật ký coi như bình thường, ghi chép một số việc sinh hoạt lặt vặt, chẳng qua càng về sau thì càng ít chữ. Quan trọng nhất chính là, bắt đầu từ trang thứ năm, việc vặt biến thành - hấp thịt, canh Ngũ Phúc, bào tươi chưng tỏi, tôm đỏ ninh với hạt sa... Nhật ký bị cô biến thành thực đơn, chỉ mong nguyên liệu bên trong không xuất hiện tên của tôi, ôi, vẫn có chút lo lắng.

6-19: Gần đây xem thời sự liền biết được, một vị danh nhân nào đó vì bệnh tâm lý mà tự sát qua đời, Ngoan Ngoãn bỗng trở nên nghi thần nghi quỷ, thu sạch tất cả đạo cụ cùng vật nguy hiểm trong nhà, nói là sợ tôi tổn thương chính mình. Tôi cảm thấy cần phải giải thích cho cô ấy một chút chứng cô độc và bệnh tâm lý là khác nhau. Hơn nữa, hiện tại tôi cảm thấy rất hạnh phúc, sao có thể bỏ cô ấy đi được, ngốc!

8-01: Ngoan Ngoãn muốn ăn xiên nướng, nghe nói ăn gì bổ đó, tôi liền tìm một ông chủ mua mười xiên não non nướng, muốn bồi bổ cho cô. Hiện tại, Ngoan Ngoãn liền sống chết không chịu nói chuyện với tôi nữa.

11-09: ‘Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, linh hồn của anh liền chiếm hết tâm hồn em. Khuôn mặt anh, cái mũi, đôi môi khi cười lên, tất cả những hình ảnh đều liên quan đến anh, như một pha điện ảnh quay chậm, chiếu thành một bộ phim trong đầu em. Yêu anh, giống như là hô hấp, mỗi một lần không khí tràn vào là lại khiến tình yêu của em trở nên sâu sắc hơn...’ có quen không? Đây là thư tình Ngoan Ngoãn viết cho tôi, đã nhiều năm như vậy tôi cũng đọc đến thuộc lòng rồi. Hôm nay tôi lại đưa bức thư cho Ngoan Ngoãn một lần nữa, cô ấy nhìn xong liền khóc. Cô nói lúc trước đọc thì cảm thấy rất buồn nôn, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Tôi hỏi, buồn nôn như vậy mà em còn viết? Cô ấy mờ mịt nói, không phải do em viết, mà là em chép. Tôi thật muốn đánh cô ấy mà.

1-01: Ngoan Ngoãn hỏi nguyện vọng năm mới của tôi là gì, tôi không nói. Thực ra cũng không có gì, cho tới nay nguyện vọng của tôi chỉ có một: Hy vọng cô hạnh phúc. Nếu như một đời người chỉ có thể oanh oanh liệt liệt yêu một lần, vậy thì tôi sẽ mang hết tất cả tình yêu của mình dành cho cô ấy. I love you.

HOÀN

***

Lời editor: Vậy là hết truyện rồi. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình, Lệ Tử Xuyến và bạn học Cố trong thời gian qua nhé! Tks all!