Không biết bọn họ đã đi bao lâu, lâu đến Mộ Ám thầm cảm thấy hai chân vừa đau vừa nhức, nhưng là cậu cũng không rên một tiếng chậm rãi đi theo bên người Hàn Tiêu.
Thẳng đến hai chân của cậu đau nhức khiến cho độ mỏi mệt tăng gấp đôi, thể lực cũng đi theo giảm xuống , một cái không cẩn thận, cậu liền đá vào khối đá nhô ra té sấp về phía trước, hung hăng ngã đau đầu gối của cậu, trên đầu gối trắng noãn cứ như vậy bị xước ra vài đạo vết máu.
“Không sao chứ? Cậu bị thương!” Thấy thương thế của cậu, Hàn Tiêu biến sắc, khẩn trương lo lắng ngồi xổm người xuống, muốn nhìn xem thương thế của cậu, bất quá lại bị cậu ngăn cản.
“Không có việc gì ! Này chờ một chút thì tốt rồi.” Tuy rằng ngã bị thương vẫn là rất đau, bất quá dù sao đây chẳng qua là ở trong trò chơi, loại vết thương nhỏ này cứ mặc kệ, đại khái chỉ cần 10 phút sẽ khép lại.
Chính là nói thì nói như thế, nhìn đầu gối trắng noãn bị thương, Hàn Tiêu vẫn là lấy ra đạo cụ chữa thương thánh phẩm nhanh hơn tốc độ miệng vết thương khép lại, kim sang dược, không chút nào keo kiệt liền bôi lên trên vết thương của cậu.
Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng nhìn bộ dáng thận trọng hơi nhếch môi của Hàn Tiêu, trong tim của cậu liền chảy qua một loại cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Sau đó ở lúc thay cậu bôi thuốc, Hàn Tiêu cũng phát giác cơ bắp hai chân cậu cứng ngắc, rõ ràng cũng đã mệt mỏi, nhưng hắn vẫn là cường chống không nói ra , phần quật cường này, không khỏi làm trong lòng Hàn Tiêu càng buồn càng giận chính mình, ảo não chính mình không có đi chú ý tới Mộ Ám mệt mỏi.
“Chúng ta nghỉ ngơi trước một chút đi, chờ thể lực cùng độ mệt mỏi của ngươi khôi phục sau chúng ta lại tiếp tục đi.” Không cho Mộ Ám cơ hội cự tuyệt, Hàn Tiêu thái độ cường ngạnh tuyên bố, sau đó thẳng cởi bỏ giày giáp che trên bắp chân Mộ Ám, bắt đầu thay cậu xoa bóp mát xa, mềm hoá cơ bắp cứng ngắc của cậu.
Hành động này của hắn, làm cho khuôn mặt nhỏ của Mộ Ám đỏ lên, vội vội vàng vàng muốn rút chân của mình ra, nhưng tay Hàn Tiêu lại gắt gao bắt lấy cậu, không cho cậu né tránh, liên tục lấy lực đạo vừa phải thay cậu mát xa.
Mộ Ám không thể kháng cự, cuối cùng chỉ có ngoan ngoãn tùy ý ngón tay thon dài kia, mát xa bắp chân của cậu.
Mà cậu không thể không thừa nhận, như vậy quả thật rất thoải mái, chân cũng không có đau nhức như vậy.
Xuất ra đồ ăn cùng đồ uống bổ sung thể lực gia tăng độ mệt mỏi khôi phục, Mộ Ám vừa ăn một bên nhìn Hàn Tiêu chuyên chú thay cậu mát xa, tình cảnh kia đột nhiên làm cho cậu nghĩ đến, một loại hình tượng chủ nhân béo ụt ịt vô năng cùng quản gia đẹp trai chuyên tâm thay chủ nhân mát xa xoa bóp.
Ngô, dạng như vậy mình giống như là người xấu. . . . . Hơn nữa cậu còn thảnh thơi ăn này nọ.
“Hàn Tiêu, anh muốn ăn không?” Mộ Ám đưa ra một miếng bánh thịt cà ri mua từ cửa hàng trong thành, một bên vừa nghĩ Hàn Tiêu có thể thích loại mùi vị này không.
Nhưng Hàn Tiêu cũng không có nửa phần do dự, đầu tiếp cận ngay tại trên bánh Mộ Ám đưa cho hắn cắn một cái, vừa lòng nhấm nuốt , chẳng qua là khi hắn nuốt đi xuống một giây sau, lại nói câu làm cho Mộ Ám xấu hổ.
“Ừm, môi của cậu tương đối ăn ngon.” Tuy rằng nhân bánh hơi xốp, hoàn toàn cùng thật sự giống nhau, nhưng là hắn vẫn còn so sánh tư vị cùng vị đối Mộ Ám vừa hôn lại cắn, cái loại co dãn mềm non này, làm cho người ta nhớ mãi không thôi, cũng không biết thân hình mềm mại kia, cũng có tư vị tốt giống như môi của cậu hay không.
“Anh. . . ! Quên đi, không ăn được cũng đừng có ăn.” Tức giận chu miệng, Mộ Ám liền muốn rút tay của mình về, nhưng bị Hàn Tiêu cầm cổ tay của cậu, sau đó ba miếng ăn xong bánh thịt cà ri trong tay cậu, thậm chí còn ý do vị tẫn liếm liếm ngón tay, chính là liếm không phải là ngón tay hắn, mà là ngón tay trắng noãn mượt mà của Mộ Ám.
Điều này làm cho Mộ Ám thiếu chút nữa thét chói tai đi ra, cậu nhanh rút ngón tay của mình về, đỏ mặt trừng mắt nhìn Hàn Tiêu vẻ mặt thỏa mãn mỉm cười, lại vẫn vì hành động mười phần dâm tà của hắn mà cảm thấy tim đập rộn lên.
Thật nguy hiểm, hai người một mình ở chung, Hàn Tiêu thế nhưng càng ngày càng có xu thế hóa thân sắc lang, liền giống như tự nhiên không còn hạn chế ngôn hành cử chỉ của hắn.
“Hàn Tiêu. . . . . . Làm sao anh càng ngày càng kỳ quái?” Mộ Ám nhịn không được nói, Hàn Tiêu như vậy, cùng thành thục ổn trọng trong trí nhớ mình hoàn toàn bất đồng, nhưng là, cậu lại vẫn sẽ không cảm thấy chán ghét.
“Cùng trước kia kém thiệt nhiều. . . . . .” Trong lúc vô thức, những lời này liền thốt ra, đợi cho Mộ Ám phát giác chính mình nói cái gì, vội vàng im lặng, nhưng là muốn thu hồi lời nói của mình cũng đã không kịp.
Hàn Tiêu đã muốn rõ ràng nghe thấy được lời cậu nói, một đôi mắt sắc bén híp lên.
“Cái gì trước kia?” Ý của những lời này, chẳng lẽ là trước kia Mộ Ám liền nhận thức hắn sao? Nhưng là hắn nhớ rõ mình ở trước khi bắt đầu học kỳ này chưa từng thấy qua cậu, trong trí nhớ cũng không có một tiểu phúc thần tròn béo đáng yêu, như vậy, Mộ Ám lại là từ lúc nào gặp qua hắn, còn biết hình tượng trước kia của hắn.”Cậu trước kia gặp qua tôi?”
“A. . . . . . Tôi. . . Cái kia. . . . . . Không có ! Là bởi vì năm nhất anh vào hội học sinh rất nổi danh trong trường, hơn nữa năm hai lại làm hội trưởng hội học sinh. . . . . . Mà hình tượng của anh khi đó . . . . . . Chính là loại người thực trầm ổn khôn khéo. . . . . . Cho nên tôi mới nói, anh bây giờ cùng hình tượng trước kia kém thiệt nhiều. . . . . .” Mộ Ám vội vàng nghĩ ra lý do này, kỳ thật tuyệt không dám nhìn vào mắt Hàn Tiêu mà nói, bởi vì chỉ sợ khi mắt đối mắt mình sẽ bị công phá.
“Phải không?” Ánh mắt Hàn Tiêu nhìn cậu vẫn là tràn đầy hoài nghi, tựa hồ nghĩ tại trên người cậu nhìn ra manh mối gì, nhưng là Mộ Ám hết sức duy trì vẻ mặt cứng ngắc tùy thời sẽ bị phá vỡ kia, Hàn Tiêu lúc này cũng nhìn không ra cái gì, hắn cũng biết trong lời nói ấm a ấp úng của Mộ Ám, khẳng định có cái gì không tầm thường.
“Đúng vậy a. . . . . . Bằng không anh cho là còn có cái gì?” Mộ Ám lại hỏi lại.
Hàn Tiêu híp mắt nhìn cậu, cảm giác được cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, còn có cẳng chân bởi vì mình nắm cũng bởi vì khẩn trương mà hơi hơi phát run .
Cậu ở giấu diếm mình điều gì đó, đây là ý niệm nháy mắt hiện lên trong đầu Hàn Tiêu.
Chính là, cậu giấu diếm mình điều gì? Hàn Tiêu đoán không ra.
“Tôi cho rằng. . . . . . Trước đó cậu đã gặp qua tôi, tỷ như ở. . . . . . trong game online.” Hàn Tiêu chậm rãi nói, phỏng đoán ra luận điểm này.
Từ độ thuần thục khi đánh quái của Mộ Ám đến xem, có thể đoán ra cậu nhất định cũng rất thường ngoạn game online, vậy nếu cậu trước kia ở trong game online gặp qua mình, cũng là không khó biết mình trước kia là dạng người gì.
Bất quá. . . . . . Đây là không phải biểu hiện, Mộ Ám biết mình bởi vì sự kiện kia gặp mình biểu lộ ra một mặt hung ác sao? Hắn cầu nguyện Mộ Ám là ở ngoài trò Thất giới gặp qua mình.
Bất quá thực hiển nhiên, hắn biết phỏng đoán hắn nói ra là đúng, bởi vì thân thể Mộ Ám rõ ràng cứng đờ, chứng minh một trong suy đoán của hắn.
“Cậu ở trong trò chơi nào gặp qua tôi? Ma Vực? Thâm Uyên? Hay là Kỳ Đàm?” Hàn Tiêu nêu ví dụ những trò chơi nổi danh mà hai năm qua mình chơi, nhưng Mộ Ám cũng chỉ lắc đầu.
Hai người trầm mặc một hồi, Mộ Ám phun ra một danh xưng mà hắn không mong muốn nghe thấy nhất.
“Ừm. . . . . Tôi là chơi. . . . Thất Giới. . .” Trái lo phải nghĩ từ chối một hồi lâu sau, Mộ Ám vẫn là nói ra trò chơi từng làm cho cậu tràn đầy vui vẻ, tràn đầy tình yêu, cùng với bi thương thống khổ.
Dù sao trò chơi khác cậu một cái cũng không có chơi qua, từ khi rời khỏi Thất Giới, cậu liền phong bế tin tức đối với game online, nếu là lung tung nói một cái, lộ ra dấu vết cũng không phải một chuyện tốt.
Dù sao, cậu chỉ cần giả dạng làm một người đi đường Giáp Ất Bính… Là tốt rồi.
Chính là thực hiển nhiên, hai chữ kia, làm cho mặt Hàn Tiêu lộ ra rung động, ở trong lòng Hàn Tiêu, nổi lên gợn sóng phi thường khổng lồ.
Thất Giới? Cậu chơi Thất Giới? Ở trong đó còn gặp qua mình. . . . . . Đó là đại biểu cho, Mộ Ám biết mình cùng Trục Quang còn tên tiểu tử kia ở trong Thất Giới nháo ra sự kiện oanh liệt kia? Đây cũng là đại biểu cho, Mộ Ám nghe qua gặp qua một mặt tàn khốc âm tàn của mình?
Hắn một chút cũng không muốn để Mộ Ám biết, cũng không hi vọng cậu biết. . . . . Khi mình mất đi lý trí đáng ghét đến cỡ nào.
“Vậy cậu. . . . . . Là khi nào thì gặp qua tôi?” Hàn Tiêu cẩn thận hỏi, trong giọng nói lại hơi một ít chờ đợi, chờ đợi cậu không biết chuyện này.
“Ân. . . . . . Tôi là một thành viên trong Cực Quang đế quốc a! Tôi nhớ được lần đầu tiên thấy anh . . . . . . Bên cạnh anh còn có. . . Ân. . . . . . Một người rất đẹp.” Ấp a ấp úng nói, nhắc tới chủ đề liên quan kia, cậu không tự chủ được nói dối.
Cực Quang đế quốc là đế quốc mà Hàn Tiêu chơi, Hàn Tiêu trời sinh liền có tài năng lãnh đạo, đương nhiên được mọi người đề cử làm hoàng đế Cực Quang đế quốc, tuy rằng trước khi Hàn Tiêu rời đi đế quốc, trong Cực Quang cũng không có xuất hiện hoàng hậu, nhưng tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, mỹ nhân bên người Hàn Tiêu tương đương với địa vị hoàng hậu, chỉ là chưa đợi Hàn Tiêu thông suốt, hết thảy đã thành ảo ảnh hôi phi yên diệt.
Kỳ thật không ai so với cậu rõ ràng hơn người xinh đẹp mà miệng mình nói là nhân vật nào, chính là, nếu có thể tự mình nói ra hình tượng trước kia của Hàn Tiêu, vậy muốn làm cho hắn tin tưởng mình chỉ là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể, cậu chỉ có nói như vậy, mới có thể không bị Hàn Tiêu nghi ngờ.
“Nhưng là tôi chưa thấy qua cậu a!” Hàn Tiêu nhíu lại mày, như thế nào cũng vô pháp theo trong trí nhớ của mình, đào móc ra bóng dáng Mộ Ám trắng trắng mềm mềm, tròn tròn mập mạp đáng yêu, hắn không nhớ rõ trong Cực Quang có Mộ Ám nhân vật như thế.
“Nhân số Cực Quang đế quốc vượt qua mười vạn, tôi bất quá chỉ là một con tôm nhỏ tầng dưới chót, cho dù thấy qua cũng đã sớm quên mất, huống chi bên cạnh anh còn có Trục Quang nổi tiếng là 『 đệ nhất mỹ nhân Thất Giới 』, tôi đây khỏa nhục cầu đương nhiên chẳng là cái gì.” Nói đến sáu chữ kia, Mộ Ám còn hơi hơi nổi lên một trận da gà nho nhỏ, tự khen ngợi như vậy. . . . . Cái loại cảm giác này quả nhiên kỳ quái.
Bất quá, nếu không phải Khuê Lỵ Ti nói cho cậu biết, cậu cũng sẽ không biết, chính là một thiếu niên, có thể tài nghệ trấn áp quần hùng, so qua một đống mỹ nữ chân chính, được đến danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.
Bất quá, khi cậu nói ra câu này nhìn như mang theo ghen tuông, lại đột nhiên bị Hàn Tiêu gắt gao ôm vào trong lòng, cánh tay hữu lực này, lực đạo giống như muốn cậu nhu tiến trong thân thể của hắn , làm cho Mộ Ám hơi hơi lỗi ngạc một chút.
Này giống như . . . . . cảm giác sợ mất đi cái gì đó.
Cảm thụ được cái ôm hơi run run kia, còn có lồng ngực phập phồng kia, Mộ Ám hiểu được hành động này của hắn có ý nghĩa gì.
Hắn sợ. . . . Mất cậu, phải không?
Cậu cũng biết, chính mình câu ra cảm giác bất an trong lòng Hàn Tiêu mà ngay cả chính cậu đều cảm giác được, Hàn Tiêu không bỏ xuống được Trục Quang, nhưng cũng dứt bỏ không xong chính mình, bởi vì bất luận là ai, đều mãnh liệt hấp dẫn Hàn Tiêu.
Mộ Ám cơ hồ sẽ thốt ra, nói cho quá khứ chân thật của mình với Hàn Tiêu, nhưng nghĩ lại, cậu nhớ tới hình tượng bề ngoài chênh lệnh quá lớn, vẫn là nhịn được xúc động, dù sao cậu không muốn làm cho chính mình tan biến trong trí nhớ của Hàn Tiêu.
“Vậy cậu. . . . . . Cũng biết sau khi Tiểu Trục rời khỏi. . . Tôi đã làm gì chuyện gì phải không?” Hàn Tiêu cẩn thận hỏi, này có thể nói là một tia hy vọng cuối cùng của hắn, hắn cầu nguyện Mộ ám không biết được một mặt hung tàn của mình.
Bất quá lời cầu nguyện này của hắn nhưng thật ra phát huy tác dụng, chỉ thấy khuôn mặt đáng yêu tròn tròn mập mạp trước mắt tràn đầy dấu chấm hỏi khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ách. . . . . . Anh. . . Có làm cái gì sao? Tôi khi đó bởi vì sắp thi, vốn không có lại tiếp tục chơi, các người đã xảy ra chuyện gì sao?” Mộ Ám đương nhiên biết nguyên do sự tình, chính là, cậu hiện tại chỉ là một 『 người ngoài cuộc 』 cái gì cũng không biết, đương nhiên không thể để lộ dấu vết, chỉ có thể giả bộ như cái gì cũng không biết, nhưng là đối với chuyện sau khi mình rời đi Thất Giới đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cậu thật sự là không biết.
“Không có gì. . . . . . Cậu đã không biết thì quên đi, không có gì chuyện trọng yếu.” Nghe thấy Mộ Ám không biết chuyện kia, Hàn Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền muốn lấp liếm cho qua.
Mà Mộ Ám chính là nghi hoặc nhìn Hàn Tiêu, còn có thái độ không bình thường của Hàn Tiêu, làm cho cậu lần đầu đối với chuyện phát sinh hai năm trước sau khi mình rời đi Thất Giới cảm thấy tò mò.
Cậu biết Hàn Tiêu còn có nhóm bạn bè kia nhất định sẽ gạt chuyện phát sinh hai năm trước không nói, cho nên, cậu quyết định lúc này rời đi sau đó hỏi lại Khuê Lỵ Ti.
Tuy rằng khi đó bắt đầu cậu vẫn đều không có tái tiếp xúc với game online, nhưng là Khuê Lỵ Ti cũng không giống, cô vẫn tiếp tục ngoạn, thậm chí là sau khi mình rời đi Thất Giới, cô vẫn tiếp tục chơi game online, cho nên cậu biết, nếu muốn biết chuyện hai năm trước phát sinh, chỉ có hỏi Khuê Lỵ Ti nhanh nhất.
Cậu nhớ tới tới lần trước ở nhà ăn , Lạc Thượng Kiệt nói sau khi Trục Quang rời đi trò chơi, Hàn Tiêu xuất hiện hành động điên cuồng, điều này làm cho cậu rất muốn biết, Lạc Thượng Kiệt nói điên cuồng, là dạng điên cuồng gì? Có thể làm cho Hàn Tiêu trầm ổn, bị người nói 『 điên cuồng 』. . . . . .
Còn Hàn Tiêu bây giờ đối mình sinh ra loại tình cảm này, trong lòng khẳng định cũng là thực giãy dụa đi?
Trong lòng Mộ Ám đột nhiên xuất hiện một cỗ áy náy nho nhỏ, nhưng là áy náy này cũng chỉ là nháy mắt, bởi vì cậu nghĩ tới lúc đó thương tâm muốn chết, là dạng đau như vậy, khổ sở như vậy, muốn cậu dễ dàng tha thứ Hàn Tiêu như thế, cậu không có biện pháp, cũng không có dễ dàng như vậy liền quên mất, cậu không phải người rộng lượng như vậy.
Nghĩ đến đây, cậu liền đột nhiên đẩy ra Hàn Tiêu đang ôm chặt mình, sau đó nhìn Hàn Tiêu lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Nhìn vết thương đã muốn phục hồi như cũ, còn có khôi phục thể lực, Mộ Ám vỗ vỗ bụi đất trên người đứng lên.
“Tôi đã khôi phục thể lực rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi!” Cầm lấy Tử Dạ Chi hoa ở trên đất, Mộ Ám liền chuẩn bị muốn tiếp tục đi về phía trước .
Thấy thế, Hàn Tiêu cũng nhặt lên một đóa Tử Dạ chi hoa khác, đứng dậy rất nhanh đuổi kịp Mộ Ám, đi ở bên cạnh cậu, hơi chút do dự một chút sau, vẫn là nhịn không được đi đến cầm tay nhỏ bé mềm mại của Mộ Ám.
Mộ Ám ban đầu là muốn phất đi, nhưng là phân ấm áp kia, liền làm cho cậu không bỏ xuống được, không thể thoát khỏi.
※ ※ ※
Không biết lại đi bao lâu, huyệt đạo sơn động tối đen cao ước chừng một tầng lầu, bề rộng chừng ba, bốn mét tả hữu, đột nhiên không có đường.
Dọc theo đường đi tín đạo thẳng tắp không lối rẽ, thế nhưng cuối cùng là lấp kín tường, điều này làm cho hai người thực tại sửng sốt, sau đó hai mặt nhìn nhau.
Không có đường rồi? Điều này sao có thể a?
“Có phải. . . . . Còn có cơ quan hay không?” Mộ Ám nhìn chằm chằm kia thoạt nhìn giống như là vách núi mở một nửa liền đình công, do dự nói.
“Tìm xem xem đi. . . . . . Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.” Trừ bỏ nói những lời này, lúc này Hàn Tiêu thật đúng là nghĩ không ra có thể nói những thứ gì.
Hắn chỉ hy vọng này không phải là BUG trong trò chơi là tốt rồi.
Hai người bắt đầu ở trên vách núi đá tìm cơ quan, nhưng là bất kể tìm thế nào, bọn họ chính là tìm không thấy dấu hiệu có vẻ kỳ lạ hoặc là địa phương không đồng dạng như vậy.
“Chúng ta. . . . . . Sẽ không cứ như vậy kẹt ở trong này đi?” Cảm giác bất an bao phủ Mộ Ám, cậu bắt đầu có chút bối rối.
“Sẽ không , nhất định có đường ra.” Hàn Tiêu khẳng định nói, tay kia thì gắt gao kéo Mộ Ám, muốn cậu hảo hảo yên tâm tìm.
“Đừng quên còn có tôi bồi ở bên cạnh cậu, cậu không phải là một mình.”
Bởi vì lời hắn nói, Mộ Ám hơi chút bình tĩnh lại, càng thêm cẩn thận ở phụ cận tìm kiếm cơ quan gì đó.
Rốt cục, trên mặt đất cách vách núi mười mét, bọn họ phát hiện một đồ đằng bị bụi đất vùi lấp, cùng Đồ Đằng in trên mu bàn tay Mộ Ám phi thường tương tự.
Hai người đối nhìn thoáng qua, đem bụi đất trên mặt phủi đi, nhìn thấy trên mặt đất là đồ đằng tinh mỹ.
Hai người bọn họ ở trên đầu đông sờ sờ tây sờ, nhưng chính là không có phản ứng gì, bất kể thế nào sờ cũng sờ không ra cái gì, điều này làm cho Mộ Ám có chút ủ rũ, sẽ không phải cứ như vậy rời không được chỗ này đi? Tuy rằng cậu cũng biết, nếu như muốn cưỡng chế rời đi trò chơi đương nhiên cũng là có thể, chỉ là kết quả như vậy sẽ thế nào, bọn họ ai cũng không biết
“Rốt cuộc muốn làm như thế nào mới có thể khởi động cơ quan a. . . . . .” Mộ Ám bĩu môi, hơi hơi ủ rũ nói.
Hàn Tiêu sờ sờ cằm, hồi tưởng tình huống phía trước sở dĩ lại khởi động đến địa khu ẩn tàng này, khi đó rốt cuộc bọn họ như thế nào khởi động cái đồ đằng kia, bọn họ kỳ thật cũng không biết, chính là, nhất định có mấu chốt mới đúng.
Khi đó. . . Bọn họ có làm cái gì sao? Trong trí nhớ tựa hồ không có, dường như chính là khi hắn thay Mộ Ám liếm đi vết thương đang chảy máu, trận đồ đằng kia liền sáng lên đưa bọn họ truyền tống đến sơn động này. . . . . .
Chờ đã, vết thương? Đổ máu? Sẽ không phải. . . . . .
“Kẹo đường, xin lỗi, nhẫn nại chút.” Hàn Tiêu cầm tay cậu lên, đột ngột nói một câu như vậy, ở Mộ Ám còn không có kịp phản ứng hắn nói những lời này là cái gì, trên đầu ngón tay nháy mắt truyền đến một trận đau đớn nhỏ, bởi vì Hàn Tiêu ở trên ngón tay trắng noãn của cậu cắn ra vết thương nhỏ.
Tiếp theo, liền thấy Hàn Tiêu cố gắng nhỏ ở trên đồ đằng kia một giọt máu, sau đó rất nhanh xuất ra thuốc trị thương bôi lên cho cậu, nhìn vết thương kia biến mất.
Mà sự thật chứng minh, ý nghĩ của Hàn Tiêu đúng, mấu chốt trận pháp này, đúng là máu của Mộ Ám.
Chỉ thấy một giọt máu nho nhỏ kia thế nhưng ở nháy mắt chảy đầy toàn bộ Đồ Đằng, sau đó phát ra một trận ánh sáng.
Chính là đồ đằng lớn cỡ bàn tay, đều không phải là Truyện Tống Trận, là cơ quan chìa khóa, mà chìa khóa mở ra cơ quan không phải khác, đúng là máu cảu Mộ Ám.
Mộ Ám ngay cả thời gian kêu lên đau đớn đều không có, miệng vết thương liền tiêu thất, ngay sau đó, Đồ Đằng kia ở phát ra một trận ánh sáng sau, xoay tròn một vòng trên mặt đất, sau đó lâm vào trong lòng đất không thấy bóng dáng.
Theo đồ đằng kia biến mất, toàn bộ mặt đất sơn động cũng bắt đầu rung chuyển.
“Oa . . . . . . Oa a. . . Động đất?” Thình lình xảy ra rung chuyển làm cho Mộ Ám thiếu chút nữa liền đứng không vững, ngã về phía sau, may mắn Hàn Tiêu ngay tại bên cạnh cậu, liền tranh thủ kéo cậu vào trong lòng, vọt đến giữ mỏm núi đá.
Chỉ thấy một trận trời đất quay cuồng, rơi xuống một đống đá vụn sau, theo chỗ đồ đằng vừa mới biến mất kia, bắt đầu xuất hiện một cái khe, mặt đất dần dần tách sang hai bên, sau đó xuất hiện một cái thang đi xuống phía dưới.
Thang lầu u ám tản ra từng trận gió lạnh âm hàn, làm cho Mộ Ám nhìn liền không tự chủ được càng tới gần Hàn Tiêu, hai tay cầm chặt lấy quần áo của Hàn Tiêu.
“Thật là. . . . . . Không thể cho cái đèn sao? Mặc dù nói có đèn liền một chút hương vị thám hiểm sẽ không có. . . . . .”
Hàn Tiêu nhịn không được cười khổ, tuy rằng hắn đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Mộ Ám phi thường hoan nghênh, chính là, loại thang lầu tối đen này thật đúng là làm cho không người nào có thể hưng phấn lên.
“Chúng ta. . . . . . Thật sự muốn đi xuống?” Mộ Ám có chút do dự, đột nhiên rất muốn cứ như vậy buông tha cho chuyển chức đi.
“Đi thôi! Dù sao cũng sẽ không chết người.” Ôm cả eo Mộ Ám, Hàn Tiêu phi thường dứt khoát hướng thang lầu kia đi đến, chỉ có vào lúc này, Mộ Ám mới sẽ không luôn nghĩ muốn phản kháng cử chỉ ăn vụng đậu hũ của hắn.
Hai người cầm Tử dạ chi hoa, chậm rãi đi đến chỗ hắc ám càng sâu kia.
Ước chừng đi được 5 phút, trước mắt trở nên sáng sủa, nhưng là đồng thời làm cho bọn họ xem trợn mắt há mồm.
Không phải là mật thất thật lớn gì, mà là cao không thấy trời, chỉ thấy một điểm ánh sáng trắng, không gian hình trụ cao xa, mặt đối diện là một sơn động thoạt nhìn nhỏ như hộp diêm, bọn họ chợt nhìn lại giống như là không có đường rồi, hơn nữa ngã xuống đại khái cũng là hài cốt không còn.
“Thật sự. . . . . . Không có đường đi xuống hoặc hướng lên trên nha. . . . . .” Mộ Ám thò đầu nhìn, cũng không có thang lầu lên xuống tương đối dễ dàng leo lên, còn nữa. . . . . Loại độ cao cùng chiều sâu này cho dù có thể đi, khẳng định đi không đến một phần năm sẽ mệt đến hư thoát trực tiếp ngã xuống.