Tô Khả bị Cố Lễ nắm lấy tay, không có cách nào đành phải cùng Cố Lễ đến tiệm thuốc, rõ ràng trong lòng biết như vậy là không tốt, không nên cùng anh tiếp cận quá gần.
Nhưng tâm tư liền bởi vì Cố Lễ hành động như vậy mà vui mừng.
Thậm chí nảy ra ý tưởng nguy hiểm, ảo tưởng Cố Lễ có phải là đối với cậu có ý khác?
Cố Lễ mua xong thuốc đi ra liền thấy Tô Khả đứng ở cửa tiệm thuốc ngẩn người.
"Nghĩ gì vậy, nghĩ đến nhập thần như vậy?"
"Không, không có gì, anh mua xong." Tô Khả hai má nóng lên, theo bản năng mà hỏi.
Cố Lễ nắm rượu thuốc trong tay, con ngươi đen lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tô Khả.
"Cậu có phải là rất sợ tôi?"
Tô Khả trong đầu căng thẳng: "Làm sao, làm sao lại hỏi như vậy, tôi không có a!"
Tô Khả nói xong câu đó muốn khiến vẻ mặt của chính mình thoạt nhìn tự nhiên một chút, lúc đối mặt với Cố Lễ thế này, cậu luôn cảm thấy có phải khuôn mặt mình rất xấu hay không.
Cố Lễ nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt cậu, quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
Thôi, coi như anh bị mù vậy, anh sợ lại tiếp tục hỏi, tiểu Omega này sẽ khóc lên.
"Lại đây." Cố Lễ bỏ qua cái đề tài này, xoay người mang theo Tô Khả ngồi xuống ghế ven đường.
Tô Khả nhìn anh vặn ra nắp rượu thuốc, lại nhìn thấy ngón tay xinh đẹp của hắn bị rượu thuốc làm cho ướt nhẹp.
"Hay, hay là để tôi tự mình xoa đi."
"Cậu cảm thấy có thể tự mình xoa bóp sao?"
Cố Lễ hỏi như vậy, trực tiếp liền làm khí thế của Tô Khả bị ép xuống.
Nắm lấy cánh tay bị thương của Tô Khả, không nói gì nữa mà thay cậu xoa bóp.
"Nhẫn nại một chút, có thể sẽ có chút đau."
Tô Khả ngoan ngoãn gật gật đầu, trái tim không kiềm được mà nhảy loạn.
Đôi mắt lúc nào cũng không nhịn được liếc nhìn về phía Cố Lễ, nhưng lại lo lắng bị phát hiện.
Cố Lễ vẫn luôn cúi đầu, thành thật thay cậu xoa bóp máu ứ đọng trên cánh tay.
Tô Khả không nhịn được nghĩ anh luôn ôn nhu như thế, thật tốt, một chút cũng không thay đổi.
Sau đó liền nghĩ, anh có phải đối với tất cả mọi người đều như vậy hay là chỉ đối với mình cậu như thế.
Có ý nghĩ như thế, trong lòng nhịn không được mà đố kị.
"Anh, anh tại sao....." Một cái tay khác gảy gảy cái quần, vấn đề này hiển nhiên khiến Tô Khả vô cùng xoắn xuýt.
Cố Lễ đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu: "Cái gì tại sao?"
Một câu nói khiến Tô Khả không biết hỏi vấn đề kia có thích hợp hay không, nhưng lại thực sự rất muốn biết, nhấp môi dưới vẫn là mở miệng hỏi: "Anh tại sao lại giúp tôi, lúc đó làm sao biết tôi ở bên trong?"
"Tôi nhìn thấy cậu đi vào." Cố Lễ không có che giấu, anh đúng là sau khi Tô Khả tiến vào gian phòng kia liền đi theo.
Anh cũng không biết trong gian phòng kia xảy ra chuyện gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy được có gì đó không đúng.
Cho nên ở cửa đợi một chút, thấy Tô Khả chưa đi ra, mới giơ tay gõ cửa, sự thật chứng minh trực giác của anh rất chuẩn.
Nhưng mà Tô Khả lại bị câu nói này của anh, làm tim cậu rung động: "Anh......" Là tại để ý đến mình sao?
"Phải, bởi vì tôi cảm thấy cậu cùng một người bạn mà tôi quen biết khi còn nhỏ rất giống, bất quá cậu ấy biến mất rồi, hi vọng cậu bỏ qua cho." Cố Lễ nói như vậy xong liền hướng Tô Khả nở nụ cười, sau đó buông tay ra: "Xong rồi."
Trong lòng Tô Khả lại không bình tĩnh được, anh vừa mới nói cái gì.
Nói cậu và một người bạn mà anh quen biết khi còn nhỏ rất giống, người bạn kia sẽ là cậu sao?
"Này, hoàn hồn, tôi phát hiện cậu cũng thật là yêu thích ngẩn người, tôi đi rửa tay, cậu ở bên này chờ tôi một chút."
Nhìn Cố Lễ đứng lên đi về phía phòng rửa tay công cộng.
Vì vậy chờ Cố Lễ rửa tay sạch sẽ trở về, liền thấy trên ghế dài đã sớm không còn thấy bóng dáng Tô Khả.
Chậc, chạy còn rất nhanh, là thỏ sao?
Hàn Kiệt nhìn Cố Lễ đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà hắn, lườm một cái, lui lại một bước: "Đến nhận lỗi sao, tớ cho cậu biết tớ không thể chấp nhận!"
Cố Lễ tiến vào cởi giày: "Cậu suy nghĩ quá rồi, tớ đến chính là hỏi cậu có muốn đi uống chút gì hay không."
"Cậu đừng cho rằng chuyện này cứ cho qua như vậy?" Nhìn Cố Lễ tiến vào như không có việc gì, lại rất giống chủ nhân ngồi lên trên ghế sa lông, Hàn Kiệt liền tức giận.
"Không phải sao, tiện nghi cũng để cậu chiếm được, cậu lại không vui, nói với tớ đi lúc đó trong lòng có phải là đặc biệt kích động?"
Một câu nói dường như đâm trúng tim Hàn Kiệt, anh lập tức liền đen mặt: "Cậu cho rằng tớ rảnh rỗi giống như cậu."
"Ôi chao, cậu không phải nói là ghét nhất quả đào sao, làm sao trên người cậu lại nồng mùi đào vậy?"
"Đó là ảo giác." Hàn Kiệt dối lòng: "Nói đi cậu đến làm gì?"
"Tìm cậu uống rượu, đây không phải là rất rõ ràng à." Cố Lễ chỉ vào những thứ mà anh đã mua.
Hàn Kiệt mới không tin hắn: "Không muốn nói liền cút đi."
Cố Lễ nở nụ cười: "Tớ cảm thấy tớ hình như tìm được y rồi."
"Ai?" Hàn Kiệt nhất thời không phản ứng lại.
"Tớ không phải đã nói qua, tớ lúc nhỏ....."
"Ồ nha, anh hùng cứu mỹ nhân, đã cứu một tiểu Omega, kết quả người ta không lấy thân báo đáp cậu, dẫn đến nhiều năm như vậy cậu đều canh cánh trong lòng vị Omega kia mà cậu cứu được, cậu không phải đã nói cậu ấy biến mất rồi mà?"
"Cho nên tớ vẫn chưa đặc biệt xác định được, nhưng y giống như muốn trốn tránh tớ, cho nên tớ cảm thấy rất giống người đó."
"Cậu cũng thật là xoắn xuýt."
"Không có như cậu biệt nữu."
Hai người nhất định phải dùng một câu để oán giận lẫn nhau, rồi lại mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn đối phương.
Cuối cùng lần lượt nghiêng đầu sang chỗ khác, không thừa nhận hành vi ấu trĩ của chính mình.
Qua một hồi lâu, Hàn Kiệt mở miệng: "Cho nên cậu định làm như thế nào?"
"Tớ còn chưa nghĩ ra, sợ quá chủ động sẽ hù y, sợ quá ôn hòa y liền trốn tránh tớ."
Nhẹ cũng không được mà nặng cũng không được, có thể nói là đáng xoắn xuýt.
Hàn Kiệt nghe vậy cũng có chút đồng tình với Cố Lễ.
"Nhìn cậu thảm như vậy, tớ an tâm rồi." Cầm lấy bia trong túi mở ra, kính bạn tốt thảm hại một chén.
Cố Lễ hướng hắn nở nụ cười, suy nghĩ, tớ chờ ngày nhóc con cậu than khóc.
o0o
Hòa Đào buổi tối về đến nhà liền nhận được điện thoại của Tô Khả.
Tô Khả bên kia tâm tình giống như không được tốt cho lắm.
Khiến cho Hòa Đào chỉ có thể nghe thấy thanh âm của y, có chút bận tâm: "Làm sao vậy Tô Khả?"
"Hòa Đào, tớ ngày hôm nay lại gặp được anh ấy."
Tô Khả đột nhiên nói như vậy, làm cho cậu có chút không tìm được manh mối: "Anh ấy, là ai?"
"Tớ đã nói với cậu qua, lúc nhỏ tớ luôn bị bắt nạt không phải sao, có một lần liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là một tiểu ca ca đã cứu tớ, tớ kỳ thực vẫn biết anh ấy là ai, nhưng tớ không nghĩ tới hình như anh ấy vẫn nhớ tới tớ."
Tô Khả vừa nói như thế, Hòa Đào đã bắt đầu nghĩ, Tô Khả xác thực đã nói qua với cậu, những việc đã trải qua khi còn bé: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"
"Nhưng, cậu biết tớ để ý gì không, tớ thật sự rất sợ, anh ấy sau khi biết sẽ chán ghét tớ, như vậy, còn không bằng, còn không bằng khiến anh ấy tưởng tớ đã chết."
Lời này của Tô Khả có thể nói là vô cùng tiêu cực.
Hòa Đào trong lòng căng thẳng: "Cậu làm sao có thể nói như vậy, anh ấy nếu còn nhớ cậu, liền nói rõ anh ấy đối với cậu mà nói khẳng định không đơn thuần chỉ là một đoạn từng trải mà thôi, cậu làm như vậy có phải là có chút vô trách nhiệm không?"