"Ba hôm qua không phải đã nói muốn giới thiệu bạn bè cho con sao, vốn dĩ con cũng không muốn, sau đó ba cảm thấy đề nghị này thật sự không tệ, không phải hôm nay liền có sao, cho nên ba cảm thấy người nhà họ Trương tốt, thì giữ lại cho chính mình đi."
Biểu cảm Lâm Hàn cứng đờ: "Hàn Kiệt, đây là việc quan trọng của đời người, con làm sao có thể xem như trò đùa, vì giận ba nên tùy tiện tìm đại một người, con nghe ba chia tay với nó, Manh Manh ta sẽ giải thích, sẽ không sao đâu."
"Ba biết, ba thật sự biết sao?" Hàn Kiệt câu khóe miệng trong mắt lóe ra vẻ bi thương: "Nhìn thấy dấu tay trên mặt hắn không, đó là do hắn làm chuyện không nên làm nên nhận lấy trừng phạt, vậy mà ba lại nói với con, ba hiểu rõ, có phải chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho ba, bất kể là ai cũng có thể lợi dụng?"
Những câu nói này Hàn Kiệt nói rất bình tĩnh, lại làm cho trong lòng Lâm Hàn run lên, nhìn dáng vẻ trào phúng trên mặt Hàn Kiệt, Lâm Hàn hoảng sợ rồi, theo bản năng muốn giải thích, hắn sở dĩ có thể bất chấp đối xử với Hàn Kiệt không kiêng dè như vậy, chính vì đoán được đứa con trai này đối với hắn còn có mong đợi.
Tuy rằng mỗi lần Hàn Kiệt thấy hắn đều sẽ nhăn mặt, nhưng hắn tìm tới, con hắn đều sẽ xuất hiện, mặc dù không muốn cũng sẽ tới.
Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nói những lời như hôm nay.
"Hàn Kiệt, con nói là sự thật sao, là ba không hiểu rõ, nếu như là thật, ba nhất định sẽ không giới thiệu nó cho con."
Hàn Kiệt lắc đầu một cái: "Không cần giải thích, không cần thiết nữa, ba nhanh trở về đi, không phải thật vất vả mới khiến cho bọn họ đáp ứng sao, tuyệt đối đừng bởi vì con mà mất đi cơ hội."
Hàn Kiệt bỏ lại câu nói này, xoay người rời đi.
Lâm Hàn bị lưu lại, bỗng nhiên trong phút chốc cảm thấy có một vật rất quan trọng đối với hắn biến mất rồi.
Hàn Kiệt từ nhà hàng đi ra, đứng ở giữa đường trong phút chốc cảm thấy mờ mịt.
Ngay lúc đó điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Hòa Đào gọi điện thoại thật ra vẫn có chút lo lắng.
Nhưng sau khi tan ca, cậu muốn nghe âm thanh của Hàn Kiệt một chút.
Bởi vì luôn cảm thấy chuyện phát sinh hôm nay, giống như nằm mơ vậy, rất không chân thực.
Hàn Kiệt nhìn tên hiển thị trên điện thoại, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ rất muốn gặp người này.
Bởi vậy trong phút chốc nhận điện thoại, Hòa Đào bên kia còn chưa nói gì, Hàn Kiệt liền trực tiếp lên tiếng: "Em đang ở đâu, anh muốn gặp em."
Hòa Đào bị câu nói đột ngột này của anh, khiến cho có chút mờ mịt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
Liền nghe Hàn Kiệt bên kia lại nói: "Xin lỗi, em nghỉ ngơi đi, vậy anh...."
"Đừng, đừng cúp máy, anh muốn qua sao, em gửi địa chỉ cho anh."
Hòa Đào cảm giác được thái độ của Hàn Kiệt có chút không đúng lắm.
Không hiểu sao cậu có chút hoảng hốt, cảm thấy rằng nếu cuộc điện thoại này chấm dứt như vậy, cậu nhất định sẽ hối hận.
Hòa Đào gửi địa chỉ cho Hàn Kiệt, liền đứng ở trên ban công nhìn xuống dưới.
Cậu không biết khi nào Hàn Kiệt lại đây, cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ anh, muốn nhìn thấy anh đầu tiên.
Hàn Kiệt tới rất nhanh, khi nhìn thấy Hàn Kiệt ở dưới, Hòa Đào liền xoay người chạy về phía cửa.
Khi Hàn Kiệt xuất hiện trước cửa, Hòa Đào liền mở cửa ra.
Hàn Kiệt mới vừa giơ tay ra, lại nhìn thấy Hòa Đào, trong nháy mắt sửng sốt một chút.
Khi phản ứng lại, cánh tay duỗi một cái trực tiếp ôm Hòa Đào vào lòng.
"Hòa Đào."
Nghe thấy tên mình phát ra từ miệng Hàn Kiệt, Hòa Đào trả lời lại: "Em đây."
Được trả lời lại, tim Hàn Kiệt thoáng cái rơi xuống.
Hòa Đào buông anh ra, liền thấy cặp sách phía sau anh, lập tức liền nghĩ đến Hàn Kiệt có phải sau khi tách ra với cậu, vẫn chưa về nhà?
"Anh ăn cơm chưa?"
Hòa Đào không hỏi Hàn Kiệt xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm nhìn anh.
"Có cơm sao?"
Hàn Kiệt lúc này thật sự đói bụng, vì vậy cũng không che giấu, nói thẳng ra.
"Mì sợi có được không?"
Trong nhà không có đồ ăn gì, vả lại hiện tại nấu cũng phải mất khoảng thời gian khá lâu, ngẫm lại cũng chỉ có mì sợi là nhanh nhất.
"Được."
Nhận được câu trả lời của Hàn Kiệt, Hòa Đào cười đẩy anh vào: "Anh mau vào nghỉ ngơi một chút, em rất nhanh sẽ làm xong đây."
Tâm trạng của Hòa Đào rất tốt, có thể vì Hàn Kiệt làm chút chuyện, khiến cho cậu rất thỏa mãn.
Hàn Kiệt để xuống cặp sách, theo Hòa Đào đi đến cửa phòng bếp, nhìn Hòa Đào ở trong bận rộn: "Anh hôm nay có thể ở đây không?"
Cái tay đang cầm nồi của Hòa Đào run lên một cái, liền phát ra một tiếng phanh, sau đó nhìn về phía Hàn Kiệt, thấy sự nghiêm túc trong mắt anh, Hòa Đào vội vã lau tay: "Vậy anh đi tắm trước đi, mặc, mặc đồ của em có được không?"
Lại bị Hàn Kiệt lần thứ hai ôm lấy: "Tại sao không hỏi anh xảy ra chuyện gì?"
Hòa Đào nháy mắt một cái: "Anh không muốn nói, em sẽ không hỏi."
Câu nói ngoan ngoãn này lại khiến cho Hàn Kiệt thấy đau lòng.
Không nhịn được liền áp đảo Hòa Đào lên tường, mãnh liệt hôn lên.
Đột nhiên bị đối xử như vậy, Hòa Đào vẫn có chút sợ, nhưng bởi vì đối phương là Hàn Kiệt, giống như biết Hàn Kiệt sẽ không thương tổn cậu.
Dần dần thả lỏng thân thể, nếu như Hàn Kiệt cần làm vậy mới có thể bình phục lại, cậu nguyện ý.
Khi bị Hàn Kiệt thả ra, cả hai đều thở hổn hển.
Hàn Kiệt nhìn vành mắt đỏ vô cùng đáng thương của tiểu Omega, nở nụ cười: "Ngu ngốc, toàn là hương vị đào."
Hòa Đào vốn dĩ bởi vì hôn môi khiến hai má đỏ lên, đẩy ra Hàn Kiệt: "Em nhanh, nhanh chóng đi tìm quần áo cho anh, anh đi tắm, tắm xong là có thể ăn rồi."
Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào vẫn còn nhớ đến chuyện này, đưa tay ra lần thứ hai ôm lấy cậu: "Hòa Đào, anh sẽ ngày càng đối xử tốt với em." Tuyệt đối sẽ không để em hối hận cùng anh ở bên nhau, tuyệt đối sẽ không.
Hòa Đào tin tưởng anh, gật đầu: "Em biết, em cũng sẽ đối xử tốt với anh."
Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào một lòng muốn chuẩn bị đồ vật cho anh, phiền muộn trong lòng tiêu tán đi rất nhiều.
Không sao, anh đã không còn ở độ tuổi phải chờ người khác tới yêu thương chính mình, hiện tại anh muốn gì cũng có thể tự mình giành lấy.
Hòa Đào rất nhanh đã tìm thấy bộ đồ ngủ của bản thân, cơ mà nghĩ rằng đối với Hàn Kiệt mà nói có thể không phù hợp lắm, vả lại nhà của cậu cũng không có quần áo của Alpha.
Nhìn Hàn Kiệt tiến vào, Hòa Đào cầm quần áo nói: "Trong nhà không có đồ phù hợp, mặc đồ của em trước đi, em đều giặt sạch rồi, nếu anh ngại...."
"Anh không ngại." Hàn Kiệt tiếp nhận quần áo trong tay Hòa Đào, xoay người tiến vào nhà tắm.
Hòa Đào nhìn anh đóng cửa lại, thở phào một cái.
Lúc mới vừa bắt đầu, cậu đang ra sức tiêu hóa tin tức, Hàn Kiệt đêm nay muốn ngủ lại nhà cậu.
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Ngẫm lại thì cảm thấy quá kích thích rồi.
Hòa Đào lắc đầu chạy vào phòng bếp làm đồ ăn, để bình tĩnh lại một chút.
Hàn Kiệt tắm xong mặc quần vào, nhìn cái quần bị rách trên người, Hàn Kiệt lập tức có chút dở khóc dở cười.
Tiểu Omega có phải là có chút khinh thường mình.
Chỉ có thể cởi ra, mặc lại quần của chính mình, không mặc áo, cứ như vậy chỉ mặc quần đi ra.
Mà lúc này Hòa Đào đã nấu xong mì, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra, đúng lúc nhìn thấy Hàn Kiệt đi ra.
Hòa Đào: "!!!"
Hàn Kiệt: "^_^ "
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Omega này về sau là của Hàn Kiệt ta, ai dám mơ ước đến, đánh chết!