Hàn Kiệt thấy cậu bảo vệ thỏ bông như vậy, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
"Cậu còn thích cái nào không, có thể gắp thêm cái nữa."
Hàn Kiệt giơ tay sờ mũi một cái, đè xuống ngại ngùng dâng lên trong lòng.
"Còn có thể chọn thêm một cái nữa ư?" Hòa Đào không nghĩ tới hôm nay có nhiều kinh hỉ* như vậy.
(*kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng)
"Vậy quả đào bên kia có được không?"
Hàn Kiệt gật đầu mang theo Hòa Đào đi tới.
Nhìn quả đào bông lớn màu hồng nhạt bên trong cửa sổ thủy tinh, có chút thất vọng nghĩ, vì sao khi nãy anh lại không nhìn thấy.
Hòa Đào ôm thỏ bông trong ngực, không nhịn được nhìn Hàn Kiệt nghiêm túc gắp quả đào bông.
Cậu không biết Hàn Kiệt hôm nay bỗng nhiên đối tốt với cậu như vậy là tại sao.
Là bởi vì việc hôm qua nên muốn bù đắp cho cậu sao?
"Này, được rồi, lại suy nghĩ gì thế?" Hàn Kiệt đem quả đào bông lấy ra, đang chờ nghe tiểu Omega khen anh, nhưng đợi đến nửa ngày cũng không nghe được, vừa quay đầu liền thấy Hòa Đào đang ngẩn người.
Hòa Đào theo bản năng đưa tay nhận quả đào bông lớn: "Cám ơn."
Hàn Kiệt bĩu môi một bộ dáng không sao cả: "Biết trượt băng không?"
Nhìn thân ảnh tụm năm tụm ba chơi đùa ở trong sân trượt patin đối diện, Hàn Kiệt không nhịn được nói.
Hòa Đào lắc đầu: "Tôi không chơi được, tôi phải về rồi."
Hòa Đào biết rằng cậu nói như vậy rất mất hứng, nhưng trong lòng cậu thật sự rất lo lắng.
Đôi mắt mong đợi của Hàn Kiệt liền tối lại.
"Vậy được thôi, đưa cậu về."
"Không, không cần, tôi tự mình trở về được rồi, hôm nay rất cảm ơn cậu."
Hòa Đào ngại ngùng lắc lư hai con thú bông trong tay.
"Hai con thú bông mà thôi, cậu đã cảm ơn mấy lần rồi."
Hàn Kiệt nói xong kéo tay Hòa Đào: "Đi thôi."
Tuy rằng Hòa Đào nói không cần anh đưa về, Hàn Kiệt vẫn đưa cậu về tiệm trà sữa.
Sau khi nhìn Hòa Đào tiến vào, trong lòng Hàn Kiệt không biết tại sao có chút trống rỗng.
Anh cảm thấy chính mình như vậy, thật sự không tốt lắm.
Hòa Đào ôm hai thú bông trở về, tiểu Hắc vừa nhìn thấy cậu liền nói: "Ơ, anh ta không chỉ đi tìm cậu, còn tặng quà cho cậu sao?"
Hòa Đào đem thú bông trong lòng cẩn thận đặt sang một bên: "Cậu lại nói cái gì vậy!"
"Tớ nói cái gì, tớ nói anh ta có phải tìm cậu không, còn tặng quà cho cậu nữa!"
Hòa Đào thấy tiểu Hắc giống như biết cái gì đó, hai má nóng lên: "Làm sao cậu biết?"
"Tớ làm sao biết!" Tiểu Hắc bĩu môi: "Đương nhiên là tớ nói cho anh ta biết, nếu không cậu cảm thấy anh ta làm sao biết được."
"Ý của cậu là anh ấy cố ý đi tìm tớ?"
Tiểu Hắc nhìn đôi mắt mong đợi của Hòa Đào, trở mặt với cậu: "Nếu không thì sao?"
Hòa Đào biết được đáp án mà bản thân muốn, liền nhịn không được bật cười.
Tiểu Hắc không nói lên lời, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Tớ khuyên cậu không nên vui vẻ quá sớm, vừa nhìn liền biết anh ta không phải là người bình thường, không chừng chỉ muốn cùng cậu chơi trò mập mờ mà thôi."
Hòa Đào trừng mắt nhìn tiểu Hắc, người này thật là, cậu thật vất vả mới cao hứng được một chút, không nên tạt một gáo nước lạnh vào cậu chứ?
Cậu không hiểu rõ ư, kỳ thực cậu càng hiểu rõ bọn họ không hợp.
Nhưng lại chịu không nổi, cậu thật sự rất thích anh a.
Trải qua thời gian lâu như vậy, Hòa Đào không thể tiếp tục lừa gạt chính mình, cậu xác thực đã thích Hàn Kiệt rồi.
Biết rõ là không thể cũng không nên nhưng vẫn cứ thích, cậu còn có biện pháp nào.
o0o
Hàn Kiệt về đến nhà, vừa mở cửa liền thấy Lâm Hàn ngồi ở phòng khách, vốn tâm tình rất tốt, lập tức liền lạnh đi: "Ba vào đây bằng cách nào?"
"Ta muốn đi vào đương nhiên có biện pháp, ngược lại là con, ngày nghỉ không ở trong nhà đọc sách, con đi đâu?"
Giọng điệu nghi ngờ của Lâm Hàn, khiến Hàn Kiệt trong lòng khó chịu.
"Ra ngoài một chuyến, con có việc gì sao?"
Hàn Kiệt quay đầu rót chén nước, không muốn nhìn Lâm Hàn đang ngồi bên kia.
"Con có biết tình huống hiện giờ của con không, con năm nay đã lớp 12, con dự định cứ mơ hồ như vậy sao?"
Giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* của Lâm Hàn, khiến Hàn Kiệt rất phiền chán.
(*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
Ly nước rầm một tiếng đặt lên bàn: "Ba tới đây rốt cùng có chuyện gì, nếu chỉ muốn đóng vai người ba hiền lành*, thì không cần đâu."
(*phụ từ nằm trong câu thành ngữ phụ từ tử hiếu: ý là người ba hiền lành)
Lâm Hàn bị mắng như thế, mặt liền trở nên khó coi: "Tiểu Kiệt, con coi như không thích ta, cũng không thay đổi được sự thật ta là ba của con, ta nói những điều này đó cũng là vì muốn con tốt."
"Vậy được, con biết rồi, còn có chuyện khác không?"
Hàn Kiệt một bộ dáng con đều nghe lọt, ba còn muốn nói gì nữa mời nói một lần cho xong được không?
Lâm Hàn thay đổi biểu cảm: "Ngày mốt con trai của chú Trương tổ chức sinh nhật, con hãy tham gia đi, con trai của chú là Omega, nhỏ hơn con hai tuổi, nghe nói cũng học cùng trường với con, con và nó tiếp xúc nhiều một chút, đôi bên quen nhau có lẽ......"
"Ba đổi nghề làm ông mai rồi?" Hàn Kiệt lạnh lùng mà câu khóe miệng: "Cha của con có biết không?"
"Con là con trai của ta, ông ta biết hay không, có liên quan gì, lẽ nào ta sẽ hại con sao?"
"Đúng, ba sẽ không hại con, nhưng ba sẽ lợi dụng con, để con đoán một chút, chú Trương kia, có phải ba có hạng mục gì cần đến hắn, cho nên ba liền nhớ đến con?"
Hàn Kiệt liếc mắt nhìn ánh mắt Lâm Hàn lóe lên một cái, liền biết mình đã đoán đúng hơn phân nửa.
"Con đã lớn như vậy, chẳng lẽ không phải là lúc nên suy nghĩ về những vấn đề này sao, ta cũng là hi vọng con có thêm một sự lựa chọn, điều kiện Trương gia rất tốt, con và nó ở bên nhau cũng không mất mát gì."
Nhìn Lâm Hàn bày bộ mặt ta hoàn toàn suy xét vì con, Hàn Kiệt gật đầu: "Nếu hắn ưu tú như vậy, không bằng ba gả qua đi, ba so với con thích hợp hơn không phải sao?"
"Hàn Kiệt, đây là thái độ của con khi nói chuyện với ba sao?"
Hàn Kiệt quả thực cũng bị Lâm Hàn chọc tức mà cười: "Con cùng người nào ở bên nhau, con sẽ tự mình quyết định, không cần ba nhúng tay vào."
"Hàn Kiệt, ta là ba của con!"
"Ông là ba của con không phải giả, nhưng ba ngoại trừ sinh ra con, lợi dụng con, lại làm được gì cho con?"
Hàn Kiệt lên án nhìn ông, quay đầu ổn định lại tâm tình: "Đi ra ngoài nhớ đóng kỹ cửa lại, chuyện hôm nay con sẽ không nói với cha."
Lâm Hàn nhìn Hàn Kiệt xoay người, lập tức liền đứng lên: "Con đừng lấy Hàn Sâm ra uy hiếp ta, ta cho con biết ta không sợ hắn, hắn đã sớm không khống chế được ta rồi."
Đáp lại tiếng rít gào của Lâm Hàn là tiếng đóng cửa lớn tiếng của Hàn Kiệt!