Tin Tức Tố Của Anh Ấy Thật Thơm

Chương 12: 12 Bao Che


"Các thí sinh lưu ý, còn mười lăm phút nữa là hết giờ làm bài, các bạn vui lòng kiểm tra bài làm trước khi rời phòng thi."
Giọng nói máy móc vang lên từ loa phát thanh, thí sinh đang vội vàng ghi đáp án càng trở nên khẩn trương.
Tạ Dương khá nhàn nhã, trước khi thi thì ngồi khoanh tay nhìn trời, khi thời gian gần kết thúc thì vẫn ngồi khoanh tay nhìn trời, không giống các thí sinh bên cạnh đang viết vội vài làm cuối cùng.
Tất nhiên cũng có một người khác không giống với mọi người xung quanh.
Chu Đào.
Bài thi làm được bay như nhanh, mười lăm phút cuối mọi người đều chưa viết xong, cậu ta đã dừng bút.
Cậu ta thả lỏng cổ tay, quay đầu ra phía sau nhìn Tạ Dương, khẽ cười khi nhìn thấy đầu óc người nào đó đang ở trên mây.
Dường như cậu ta đã thấy được cảnh Tạ Dương phải thôi học.
Chu Đào chìm đắm trong suy nghĩ đến mức không nhận ra Tạ Dương đã quay sang nhìn mình.
"Cô ơi," Tạ Dương lười biếng giơ tay lên, "Từ nãy đến giờ Chu Đào luôn nhìn em, có phải cậu ấy định bài của em không?"
Có vài tiếng cười vang lên trong phòng thi căng thẳng, cùng tiếng giày cao gót của cô giáo Trương, tiếng cười nhanh chóng dừng lại.

Chu Đào không dám gây sự trong phòng thi, nghe thấy tên của mình được gọi tới vội vàng xoay người.
Cô giáo Trương mang đôi giày cao gót 5 cm, đi từ bục đến chỗ của Tạ Dương, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống bài thi của Tạ Dương.
Giấy trắng.
"Để giấy trắng là em ấy em hay là em em ấy?" giọng điệu của cô giáo Trương tràn đầy khinh thường, "Em còn chưa làm bài xong thì ngồi trong lớp này có ích gì?"
"Ai biết được." Tạ Dương phất phất tờ giấy trắng trước mặt rồi quay đầu đi.
Chủ nhiệm Trương hừ lạnh một tiếng, Tạ Dương không có làm trái quy định trong phòng thi, cô cũng không nói được cái gì liền xoay người đi xung quanh.
"Hết giờ thi rồi, dừng bút nào..."
Mười lăm phút hoảng loạn viết bài trong nháy mắt như tan thành mây khói.

Trong phòng thi có tiếng kêu rên, cuối buổi thi vang lên tiếng kêu rên, tiếng than thở chưa làm bài xong, lo lắng ngày khai giảng trở thành cơn ác mộng.
Giám thị thu bài theo thứ tự, sau khi thu bài xong, học sinh về chỗ ngồi
Lúc này An Đại Thiện đi vào, trên tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt màu vàng gỗ, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
"Được rồi, các em yên lặng." An Đại Thiện đặt cái ly giữ nhiệt lên bàn, chắp tay trước mặt, cười nói: "Kỳ thi kết thúc, thầy tin các em đã hiểu rõ vị trí bản thân."
"Thưa thầy, câu hỏi khó quá, nhiều câu khó hơn đề cương nữa!" Lộc Mẫn hoạt bát nói, lời nói ra khỏi miệng có chút than thở hoàn toàn không giống tính cách của cô, "Đề này mà muốn điểm tốt thì khó quá đi "
"Tất nhiên là khó rồi." Ân Đại Thiện cười, "Thầy ra đề bài siêu khó này đương nhiên là có mục đích."
"Mục đích gì ạ?" Hoắc Minh hỏi.
An Đại Thiện bình tĩnh quay lại, cầm một mảnh phấn, viết lên bảng đen vài chữ lớn — cuộc thi hùng biện.
"Trường chúng ta và một số trường ở khu vực khác đã liên hệ tổ chức cuộc thi trao đổi học sinh.

Mục đích của cuộc thi này là để các em giao lưu và thể hiện thực lực trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay." Tốc độ nói của An Đại Thiện không nhanh, từng câu từng chữ nói rõ ràng, "Kỳ thi này cũng nhằm mục đích tuyển chọn."
"Chúng em không có chuẩn bị mà thi, cơ mà..." Học sinh phía dưới có chút bất mãn.
"Cuộc thi hùng biện không vội, việc lựa chọn thí sinh cũng không dựa vào thời gian này, sắp tới sẽ có kỳ thi.

Các em không phải lo lắng về việc không thể thi đấu lần này, cứ thư giãn đầu óc tùy cơ ứng biến thôi.

"An Đại Thiện nhấp một ngụm trà," Sau khi tan học các em đi ăn tối đi.

Một chút Lộc Mẫn và lớp trưởng đi theo thầy.

"

"Lớp phó kỷ luật quản lý trật tự của lớp."
"Được rồi!" Lớp phó kỷ luật là một cô gái lanh lợi tên Diêu Ngọc.
Cô ngồi trên bục giảng, trên tay cầm một cuốn sách toán cao cấp, "Tất cả im lặng đi, nếu không tớ cho các cậu làm kiểm điểm."
Lớp học yên tĩnh, không có bất kỳ ai nói chuyện.
Diêu Ngọc chống đầu nhìn một hồi, sau đó cúi đầu làm bài của mình, thỉnh thoảng lên tiếng khiến mọi người im lặng.
Tạ Dương cầm lấy chiếc điện thoại cũ vỡ màn hình, nhấn vào gửi tin nhắn cho Trương Ngộ.
"A-axit hydroxypropionic: Có rảnh không? Đên văn phòng chơi?"
"Bạch tuộc không phải con mực:???"
"A-axit hydroxypropionic: Ngồi nghe trộm, có đi không?"
"Bạch tuộc không phải là con mực: Không đi, tao nói chứ lên bản tin trường nghe người ta nói chuyện thú vị hơn ngồi góc tường nghe trộm! Đặc biệt thú vị luôn đó!"
"Bạch tuộc không phải con mực: Sao mày lại tức giận rồi!".

harry potter fanfic
Tạ Dương nhướng mày, không nói lời nào đề cập tới việc đi văn phòng ngồi nghe trộm nữa, trực tiếp chuyển hướng qua bản tin trường xem.
Trên trang chủ có một số bài đăng đang hot, Tạ Dương đọc từng bài một:
【Sốc! Ác bá trường học câu dẫn người khác! 】
【Trời ơi! Ác bá trường học có anh trai là nam thần cấm dục! 】
【Buồn cười! Học sinh gian lận tố cáo người khác bài thi chưa viết một chữ nào của mình! 】
【Trận chiến thôi học! Ai sẽ giành được chiến thắng? 】
【...】

Tạ Dương cảm thấy khóe miệng sắp tê rần, tên những câu chuyện này thật sự rất hay, chủ đề rõ ràng, luận điểm nổi bật, có thể thu hút mọi người trong nháy mắt.
Tạ Dương dừng lại một chút không click vào cái thứ hai do Trương Ngộ đề xuất, mà mở tin đầu tiên ra trước.
"Topic chính: Ác bá trường học câu dẫn người khác, một chút cũng không có.

Nhanh! Nhanh nói cho tôi biết! Các bạn còn ở đó không!"
【#hình ảnh#】
Trong bức ảnh, Tạ Dương đeo bảo vệ cổ tay màu đen bên tay phải, hơi nghiêng đầu, kéo cổ áo lau mồ hôi trên mặt.
Nụ cười cười xán lạn, khuôn mặt ửng đỏ, khóe miệng nhếch lên lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ, đối diện với camera chụp lén, cả người lộ ra nét lén lĩnh trông rất đáng yêu.
Lầu 1: Chết tiệt! Đây là...!Thật sự là Tạ Dương sao??!
Lầu 2: Sao cậu ấy có thể cười vui vẻ như vậy! Sao cậu ấy có một chiếc răng nanh nhỏ dễ thương như vậy! Cậu ấy là ác bá trong trường mà! Là ác bá thì không cần những thứ dễ thương thế này!
Lầu 3: Không hợp lý tí nào! Đã thay đổi hình tượng ác bá trong lòng tôi rồi! Không phải cậu ấy nên hung dữ sao! Sao cậu ấy có thể cười dễ thương đến vậy!
Lầu 4: Tôi cảm thấy chiếc răng nanh nhỏ của cậu ấy đang cười với tôi! Ô ô ô không thể cứu nổi tôi rồi đúng không!
......
Lầu 412:: Tôi bị câu đi rồi! Không còn nữa! Tôi biến mất rồi! Xin đừng nói với tôi rằng thanh danh cậu ấy rất xấu, vừa gian lận vừa là ác bá được không! Hãy để tôi được sống một mình trong nụ cười đẹp đẽ này!
Lầu 413: Hồn tôi bị câu đi mất nhưng vẫn rất tỉnh táo nha! Chụp hay thật, là ảnh Tạ Dương mặc áo thể dục năm lớp 10 nha? Tôi đã thấy cậu ta rồi! Chạy rất nhanh! Vừa chạy vừa cười thực sự mang lại cho người ta cảm giác vô cùng vui vẻ! Đó là lần đầu tiên tôi thấy người khác chạy vui vẻ như vậy, sau đó thật sự rất nhẹ nhàng! Nhưng, ngay cả khi cậu ấy tốt vậy, cũng sẽ không thay đổi sự thật rằng cậu ấy gian lận...
Lầu 414: Tôi đồng ý, nhưng nói thật, nhìn bức ảnh này khiến tôi cảm thấy rất buồn, nhưng cũng chỉ một chút thôi, nhìn cậu nhóc đáng yêu như vậy trông tràn đầy hy vọng, làm sao có chuyện gian lận được chứ? Chính là, haizz thật đáng suy ngẫm mà...
Tạ Dương không đọc được mấy chữ cuối cùng trực tiếp out ra, với vẻ mặt lạnh lùng cậu dừng lại một chút rồi nhanh chóng nhấn vào bài tiếp theo.
"Topic chính: Đây là một bài đăng rất chua, cùng chua với tôi nào."
Tôi rất ghen tị với Tạ Dương nha!
Tạ Dương hư như vậy! Vẫn có một người che chở cho cậu ấy! Ahhh! Tôi ghen tị lắm luôn!!
Đính kèm:
【# hình ảnh #】
Bức ảnh được đính kèm với topic chính là một bức ảnh chụp lén Cận Từ đang nghiêng nửa người, đôi tay kéo khóa cổ đồng phục học sinh của mình, nhưng ánh mắt của Cận Từ lại rơi trên người của Tạ Dương, như thể hắn luôn dõi theo Tạ Dương.
Tạ Dương nhìn ánh mắt của Cận Từ trong bức ảnh, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái, cậu không để ý đến bàn tay đang duỗi tới bên cạnh, trong tích tắc, khi điện thoại bị lấy đi, cậu mới phản ứng lại, liền nhìn thấy chủ nhiệm Trương đang đi tới.

Cận Từ lặng lẽ nhét chiếc điện thoại di động vào cổ tay áo đồng phục, khi chủ nhiệm Trương tới kiểm tra, chiếc điện thoại di động trong tay Tạ Dương đã bị Cận Từ giấu đi.
"Lấy ra." Chủ nhiệm Trương vẫn như cũ mang đôi giày cao gót của cô, đưa tay về phía Tạ Dương uy nghiêm nói, "Điện thoại, tôi thấy rồi, đừng để tôi ra tay."
Tạ Dương dùng sức giẫm lên thanh sắt dưới bàn, dùng sức đẩy ghế về phía sau, "Vậy cô tự tìm đi."
Cô Trương lập tức bước qua, cúi xuống thò tay vào học bàn lục lọi nhưng không lấy ra được gì.
Tạ Dương kéo bộ đồng phục trên người ra một chút, cảm giác nhẹ nhàng cho thấy trên người cậu không có gì cả, lại rút túi quần ra ngoài, mở cặp sách ra giũ mạnh vài lần.
Hoàn toàn không có gì.
"Không thể nào! Em xem chăm chú như vậy không phải chơi điện thoại thì làm gì!" Chủ nhiệm Trương đương nhiên không tin, ném sách trên bàn Tạ Dương đi, cô nghĩ trong hộc bàn không có, trên người cũng không có vậy nhất định là kẹp ở trong sách.
Lúc trước có một lần cô bị Tạ Dương lừa như vậy!
Nhưng cô mở từng cuốn sách một, ném chúng sang một bên, mở chúng ra một lần nữa, ném chúng sang một bên, cũng không tìm được di động.
"Cô Trương, để em giúp cô." Chu Đào giơ tay lên, xung phong giúp cô.
Cô giáo Trương rất hài lòng với cậu học sinh Chu Đào này, sau cùng, cô là người đã tiến cử Chu Đào khi cậu ta tiến bộ vượt bậc nhưng vẫn không đạt đủ điểm để vào lớp A.

Sau đó, điểm số của Chu Đào tăng vọt, rốt cục cũng được vào lớp A khiến cô ngày càng cảm thấy mình đã tìm được một hạt giống tốt.
"Được rồi, tới đây giúp cô tìm đi." Chủ nhiệm Trương nhất định phải tìm được di động của Tạ Dương.
Chu Đào chạy đến, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Cận Từ.
"Bạn học Cận Từ, có tiện cho bạn kiểm tra bàn của mình không?" Chu Đào cười ác ý, vì di động không ở chỗ Tạ Dương nên chỉ có thể ở bàn bên cạnh.
"Bạn học Chu Đào, sao lúc tìm điện thoại của tớ lại tìm bạn cùng bàn của tớ nhỉ?" Tạ Dương đặt tay lên bàn gõ nhẹ vài cái, "Đây là logic gì?
"Cậu ấy bao che cho cậu." Chu Đào nói, cúi xuống, tay sắp chạm tới bàn của Cận Từ.
Tạ Dương ném một quyển sách lên, hất tay Chu Đào xuống bàn, "Ai cho phép cậu đụng vào bàn của anh tôi?"
"Nếu cậu nói bao che thì là bao che vậy, tôi cũng có thể nói là cậu gian lận trong kỳ thi này! Cậu có nhận không?" Tạ Dương nghiến răng nói ra bốn chữ cuối cùng, như là cậu đang muốn giết Chu Đào.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tạ Dương: Tôi còn chưa đụng được bàn của Cận Từ!
Cận Từ: Thôi, chỉ để cậu đụng..