Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 27-28

Bọn họ đến để thảo luận về tiết mục, hẹn nhau lúc tám giờ. Hai người đến sớm, đoán chừng do phòng sinh hoạt chung đã lâu chưa được sửa chữa nên ngay cả bóng đèn cũng đình công.

Trong phòng có không ít đồ tạp nham chất thành đống, nhạc cụ và những thiết bị khác mà trường không dùng nữa đều được cất ở đây. Kinh Trập không thấy đường, tay chân nhẹ nhàng bò dậy, định kéo anh đứng dậy, ai ngờ lại vướng chân, đầu gối cô đập trúng đùi anh.

Lâm Kiêu rên rỉ kêu lên: “Em quyết tâm muốn giết anh à!”

Kinh Trập còn đang tính kéo anh dậy, anh đành phải chủ động nắm tay cô, mượn lực đứng lên, tiện tay kéo cô đứng dậy.

Hai người đứng cách nhau rất gần, Kinh Trập gần như dán vào người anh. Cô cất giọng khẽ khàng, hỏi anh: “Làm sao đây? Hay là chúng ta ra ngoài trước nhé?”

Hơi thở cô phả vào cổ anh, khiến yết hầu anh khẽ chuyển động, hơi tránh ra phía sau: “Không thì phải làm sao, đứng ở đây nhát ma người ta hả?”

Kinh Trập khẽ hừ, sau đó nói: “Oh.”

Lâm Kiêu bật đèn trên điện thoại, sau đó đưa tay đẩy gáy cô, hai người lần lượt đi ra ngoài.

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Nơi này là tầng sáu của tòa nhà hành chính, đèn cảm ứng ngoài hành lang lúc thì nhạy, lúc thì không. Kinh Trập phải vỗ tay mấy lần đèn mới chịu sáng lên.

Không phải cúp điện, hẳn là do bóng đèn trong phòng sinh hoạt chung hỏng rồi.

Lâm Kiêu gọi điện cho hậu cần, đơn giản báo lại chuyện này, sau đó hai người đứng đợi ngoài hành lang. Lâm Kiêu quay lưng dựa lan can, Kinh Trập đứng trước mặt anh.

Hai người cứ đứng ngây ra đó, Lâm Kiêu cúi đầu nhìn Kinh Trập, Kinh Trập ngước mắt nhìn lại anh.

Nhìn nhau một lát, Lâm Kiêu quay đầu đi: “Em nhìn anh làm gì…”

Kinh Trập thành thật đáp: “Anh nhìn trước mà.”

Lâm Kiêu cất tiếng “chậc chậc” đầy ẩn ý.

Khoảng bảy tám phút sau, giáo viên hậu cần mới chạy đây, lớp phó văn thể mỹ và hai nam sinh khác cũng đến.

Lớp phó văn thể mỹ Đàm Nhã Nhã nhìn hai người mỉm cười: “Ở chung nhà tiện thật ấy, có thể đi chung về chung, diễn chung một tiết mục thật sự quá hợp lý luôn.”

Trường trung học phụ thuộc thì số học sinh ngoại trú chiếm phần lớn, chỉ có học sinh lớp Mười Hai mới ở nội trú nhiều. Mỗi lần tổ chức chương trình liên hoan quy mô lớn, bọn họ chỉ có thể lách giờ tự học và thời gian nghỉ ngơi để tập dượt và luyện tập. Lãnh đạo trường đều đã lớn tuổi nên họ thích những tiết mục theo phong cách “cả nhà vui vẻ”, chỉ tiếc không phải tiết mục nào cũng là tập thể hát chung với nhau. Nhiều tiểu phẩm sân khấu, đàn múa, ngâm thơ tập thể, nhảy múa phải có ba người trở lên, đăng ký solo thì mười tiết mục đã bị loại hết chín, chỉ để lại duy nhất một tiết mục để tăng thêm sự đa dạng.

Nhưng với những tiết mục nhiều người, rất khó bảo mọi người cùng nhau tập luyện. Tiết tự học mỗi ngày không nhiều thì lại gặp bài tập nhiều, thầy cô không chịu cho nghỉ, đành phải lách giờ ra chơi và cả thời gian tan trường.

Tan trường thì rất khó tụ họp, ví như Lâm Kiêu và Thẩm Kinh Trập ở chung nhà thì tập luyện quá thuận lợi.

Nam sinh nọ nhìn hai người, sau đó cũng cười: “Lớp trưởng, hai người định diễn tiểu phẩm hài thật à?”

Tiểu phẩm hài là tiết mục mà các thầy cô thích xem nhất, sôi nổi tưng bừng, nhưng lại là sự lựa chọn cuối cùng của các bạn học sinh. Tập dượt rất khó, bởi vì nội dung phải tích cực hướng về phía trước nên tiết mục kiểu này thường gây cười là chính, không đủ ngầu.

Hơn nữa trước giờ đó là tiết mục dành cho những cây hài trong lớp phát huy.

Lớp trưởng thì… Ngoại hình đẹp trai ngầu lòi như thế, vừa nhìn đã biết không hài hước, còn bạn học bá thì quá ngoan ngoãn dễ thương, hai người này mà lên sân khấu diễn tiểu phẩm, quả thực đáng tiếc!

Lâm Kiêu bật cười: “Không diễn tiểu phẩm hài thì tớ cũng chỉ có thể kéo đàn nhị hồ với cậu ấy thôi.”

(*) Đàn nhị hồ là nhạc cụ dân tộc của châu Á thuộc bộ dây, sử dụng cung mã vĩ (lông đuôi ngựa) kéo cho cọ vào dây để tạo âm.

Mấy người họ cười rộ lên rồi nhìn Kinh Trập, không thể tưởng tượng được học bá mà kéo đàn nhị hồ sẽ trông như thế nào.

Dù sao hôm nay phải thảo luận và xác định xong các tiết mục.

Đợi tất cả mọi người có mặt đầy đủ, Đàm Nhã Nhã hợp lại thành một vòng tròn rồi dò hỏi sở trường, năng khiếu và nguyện vọng của từng người, xem thử có loại hình nào mâu thuẫn hay không, mâu thuẫn thì phải xem có thể đổi lại không, hoặc là có khả năng hợp nhất hay không.

Thảo luận đến tận chín giờ hơn mà vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, tiểu phẩm hài của Lâm Kiêu với Kinh Trập cũng không có chút đầu mối nào. Mặt khác là nguyện vọng của một số nam sinh bị mâu thuẫn, quả thực không thể hợp nhất. Lớp trưởng có nhiều sở trường, Đàm Nhã Nhã hết sức đào xới tài năng của Kinh Trập, xem thử có thể đổi sang cái khác không. Kinh Trập bị hỏi đến mức cảm thấy có lỗi, nói nhỏ với Lâm Kiêu: “Hay là một mình anh lên đi!”

Vừa nãy là cô bị cuốn vào chuyện này, rõ ràng mục đích của Đàm Nhã Nhã là để Lâm Kiêu lên sân khấu, vậy một mình anh lên không phải tốt hơn sao, cô vốn chỉ là kiểu phối hợp ‘mua một tặng một’ thôi.

Lâm Kiêu nghiêng đầu, kề tai nói nhỏ với cô: “Không, em không đi thì anh cũng không đi.”

Kinh Trập khẽ nhíu mày: “Anh là học sinh cấp một sao?”

Lâm Kiêu thản nhiên như thể lợn chết không sợ nước sôi: “Ờ.”

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Đã quá muộn mà tiết mục chưa được xác định, Đàm Nhã Nhã nói: “Tớ về suy nghĩ lại, ngày mai chúng ta thảo luận tiếp nhé!” Cô ấy đau đầu, chỉ Lâm Kiêu và Kinh Trập, “Lớp trưởng với học bá, hai người cũng về nhà thảo luận chút đi.” Sau đó còn chắp tay, “Xin đấy.”

Kinh Trập vốn định nói mình không tham gia, nhưng thoạt nhìn Đàm Nhã Nhã rất muốn tổ chức buổi liên hoan này thật trọn vẹn, hơn nữa cô ấy cực kỳ hy vọng Lâm Kiêu lên sân khấu.

Có Lâm Kiêu rồi, dù sao đi nữa sân khấu cũng sẽ không nhạt nhẽo.

Nhưng thật sự quá khó phối hợp với anh, múa đơn hát đơn hay biểu diễn một mình, anh đều có thể làm được, nhưng xác suất bị loại cũng rất lớn. Để tăng mức độ đảm bảo, ít nhất có thêm một người diễn chung sẽ tốt hơn.

Thời cấp hai, anh thường chơi dương cầm kết hợp với dàn đồng ca.

Kinh Trập đành phải gật đầu.

Lúc về nhà, A Long đến đón cô. Kinh Trập bò lên ghế sau, cảm thấy hơi buồn ngủ nên nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, chợp mắt ngủ một tí.

Trên đường có một đoạn đang thi công, chặn xe cộ qua lại. A Long chuyển tay lái, chiếc xe uốn khúc như rắn trườn đi, Kinh Trập nằm mơ thấy mình ngồi kéo đàn nhị hồ trên mặt hồ, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi đi. Sóng nổi, cô ngồi không yên, không kìm được phải vịn tay giữ chặt mép thuyền.

Bắt trúng chân Lâm Kiêu, cô mở to mắt. Lâm Kiêu đang giơ tay lên, dùng ba ngón tay đỡ đầu cô, thế mà cô còn tóm chân anh.

Kinh Trập lập tức ngồi thẳng dậy: “Xin lỗi…”

Cô cuộn mấy ngón tay lại, đối diện với ánh mắt thăm dò của anh, bèn giải thích: “Em nằm mơ thấy mình đang ngồi trên thuyền, thuyền sắp lật, em phải bắt lấy cái gì đó để víu lại.”

Lâm Kiêu nhướn mày, không biết do cô kéo anh như vậy hay là cảm thấy giấc mơ của cô quá ngốc.

Kinh Trập để tay trên đầu gối, ngồi lại nghiêm chỉnh.

Lâm Kiêu đột nhiên nói: “Chảy nước dãi kìa.”

Kinh Trập giơ tay lau, không có. Cô ngơ ngác nhìn anh, dường như không quá xác định.

Lâm Kiêu nhún vai cười: “Em cũng dễ lừa thật.”

Kinh Trập khẽ đẩy anh, sau đó quay đầu ngồi sát cửa sổ xe. Xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh, cô nhìn xe cộ đi tới đi lui bên ngoài.

Cô thở hổn hển, kèm theo tiếng thở dài: “Anh ra ngoài rất dễ ăn đòn đấy.”

Cặp sách của cô chen giữa hai người, anh véo nhẹ lỗ tai con thỏ trên chiếc cặp, buồn chán muốn chết: “Em nói đúng đấy, nhưng nhiều người muốn đánh anh lắm, họ phải xếp hàng.”

Kinh Trập quay đầu im lặng nhìn anh, lần đầu cô thấy có người kiêu ngạo vì bản thân thiếu đòn đến thế. Cô đập tay anh, giải cứu con thỏ của mình khỏi bàn tay ấy.

Lâm Kiêu thu tay lại rồi xoa nhẹ. Anh nhìn cô, lại nói: “Sao tay lạnh vậy, em lạnh lắm à?”

Kinh Trập lắc đầu, chỉ là tay cô dễ lạnh thôi.

Nhưng Lâm Kiêu vẫn nói với A Long: “Bật máy sưởi cao hơn chút.”

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Có đôi khi không dám nói lung tung, bởi vì rất dễ thành lời sấm truyền.

Bị người ta chặn đầu ở ngõ nhỏ, hơn nữa còn là lần đầu tiên.

Buổi trưa, Lâm Kiêu rất hiếm khi ra phố học sinh ăn cơm, anh cảm thấy nơi đó không hợp phong thủy với mình, dễ dàng gặp chuyện. Chắc là đã lâu không đi, hôm nay Trần Mộc Dương gọi anh ra ngoài ăn cơm xào thịt bò, nói năng chân thành tha thiết như thể hôm nay nếu cậu ta không ăn món cơm xào thịt bò này thì sống không nổi nữa.

Vì sức khỏe của chó con họ Trần nên anh mới gắng gượng đồng ý.

Trần Mộc Dương hỏi: “Kinh Trập, cậu đi không?”

Kinh Trập chưa kịp lắc đầu, Trần Mộc Dương đã nói thêm: “Cậu vẫn chưa đến phố học sinh đúng không! Nào nào, để tớ dẫn cậu đi, ở đó rất náo nhiệt, cậu muốn cái gì cũng có thể tới đó mua.”

Kinh Trập nhìn Lâm Kiêu, Lâm Kiêu hơi nghiêng đầu, ý bảo là: Đi thôi!

Thế là Kinh Trập đi theo, Tần Tuyết với Đào Tinh Tinh vốn hẹn cô trưa nay ăn cơm chung, cô chạy đi tìm họ, hỏi hai người có muốn đi chung không. Tần Tuyết với Đào Tinh Tinh liên tục xua tay, ý bảo cô cứ đi đi!

Kinh Trập xuống lầu, Tần Tuyết mới gửi tin nhắn cho cô: “Bé cưng à, không phải chị không muốn đi với em mà là ngồi ăn chung với nhóm của lớp trưởng, thật sự không tiêu hóa nổi.”

Kinh Trập mỉm cười, cô cũng không thích ăn chung với Lâm Kiêu, anh ăn không hết thường hay đưa cho cô, cô lại không muốn lãng phí, lần nào cũng phải ăn hết.

Sau đó Kinh Trập ăn đến mức béo lên, hai hôm trước, Tần Tuyết khẽ véo mặt cô, nói trên mặt cô có chút thịt rồi.

Nhưng cô thật sự chưa từng đến phố học sinh, muốn đi xem sao.

Từ cửa sau ra ngoài, băng qua đường lớn là phố học sinh kế bên trường dạy nghề. Đi vào từ cổng chào, hai bên đường phố là cửa hàng đủ màu sắc, tới khúc sau mới là quán ăn các kiểu, ngoài ra còn có một số ngõ hẻm. Kinh Trập đi bên phải Lâm Kiêu, ánh mắt tò mò nhìn tới nhìn lui hai bên.

Thỉnh thoảng có người nhìn Lâm Kiêu, thậm chí có người đã đi rất xa mà còn ngoảnh đầu lại nhìn.

Kinh Trập tò mò hỏi: “Bọn họ quen biết anh sao?”

Giang Dương bật cười: “Thiếu gia của bọn tớ có hào quang thu hút ánh mắt người khác, hôm nay không có ai chạy tới xin cách liên lạc đã coi như khiêm tốn lắm rồi.”

Kinh Trập ngạc nhiên mở to mắt, Lâm Kiêu liếc cô rồi nở nụ cười: “Sao hả, trông anh không vừa mắt em à?”

Kinh Trập cảm thấy anh đúng là tự luyến, cô lắc đầu: “Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”

Trần Mộc Dương khoác vai bá cổ Lâm Kiêu, thăm dò Kinh Trập: “Chứ gì nữa! Hôm nào đi ăn cơm cũng gặp chuyện tào lao. Mấy nam sinh nữ sinh kia đều bị gương mặt này lừa gạt, tiếp xúc rồi mới thấy tức ói máu, đúng không Muội Muội?”

Cậu ta đã biết tên ở nhà của Kinh Trập.

Kinh Trập mỉm cười, lia mắt nhìn Lâm Kiêu, anh thật sự rất đẹp, nhưng đúng thức là khiến người ta tức chết.

Lâm Kiêu thúc cùi chỏ vào người Trần Mộc Dương: “Cậu im mồm đi.”

Bọn họ đến một quán nhỏ trong ngõ hẻm, quán này mới mở không lâu, đèn lồng đỏ ngoài cửa còn mới tinh. Lâm Kiêu tìm ghế ngồi, sau đó vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, Kinh Trập đi qua ngồi xuống.

Trần Mộc Dương đi gọi cơm, Giang Dương đi lấy nước uống. Lúc quay lại, Giang Dương vừa khéo nhìn thấy Lâm Kiêu vỗ vỗ cái ghế, bảo Kinh Trập qua ngồi. Cậu ta đi tới ngồi đối diện Lâm Kiêu, không khỏi nhìn hai người, cười nói: “Hai người giống như anh em sinh đôi ấy nhỉ, ăn một bữa cơm cũng phải ngồi sát nhau.”

Lâm Kiêu lấy bình Yakult từ tay cậu ta, cắm ống hút rồi đưa cho Kinh Trập, sau đó cười khẩy với Giang Dương: “Cậu ghen ghét tớ có em gái ngoan ngoãn hơn em cậu chứ gì!”

Giang Dương nở nụ cười sâu xa, lắc đầu cười nhẹ, không nói nữa.

Trần Mộc Dương gọi cơm rồi quay lại, ngồi đối diện Kinh Trập. Cậu ta tiện tay lấy hai viên kẹo sữa ở quầy thu ngân rồi đưa cho cô.

Kinh Trập chưa kịp ăn thì Lâm Kiêu đã cầm lấy, bỏ vào miệng mình. Anh nhìn Trần Mộc Dương, vừa nhai kẹo vừa nói năng không rõ: “Niềm nở cái khỉ gì.”

Trần Mộc Dương tát Lâm Kiêu qua không khí, muốn nói gì nhưng lại im miệng, chỉ chỉ Lâm Kiêu.

Sau đó cậu ta gửi tin nhắn cho anh: Thiếu gia, khát khao chiếm giữ đừng có mạnh quá.

Lâm Kiêu nhướn mày, không trả lời cậu ta.

Kinh Trập không biết gì cả, cô chỉ thấy Lâm Kiêu giật kẹo của mình nên hơi buồn bực nhìn anh. Lâm Kiêu hình như cuối cùng cũng trỗi dậy lương tâm, anh xòe tay ra, đưa viên còn lại cho cô.

Kinh Trập đẩy ngược lại: “Anh ăn đi!”

Cô cũng không thích ăn lắm.

Lâm Kiêu lại nhét luôn vào miệng cô.

Kinh Trập để viên kẹo làm phồng má, cau mày nhìn anh: “Anh thật phiền phức.”

Lâm Kiêu học theo cô, dùng chiến thuật mang tính im lặng, sau đó hung dữ nói: “Phiền chết em.”

Kinh Trập vốn đang cau mày, tự dưng bị chọc trúng điểm cười. Cô cười toe toét, sau đó che lỗ tai: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Giang Dương và Trần Mộc Dương đều cạn lời. Giang Dương nói: “Hai người cộng lại cũng chưa được năm tuổi.”

Trần Mộc Dương bật cười: “Tớ đột nhiên nhớ ra, hồi trước có người còn nói thiếu gia của bọn mình lạnh lùng trầm lặng đó!”

Giang Dương cười “ha ha” như thể nghe được chuyện cười nào dữ dội lắm.

Kinh Trập cũng cười, cô nghiêng đầu nhìn Lâm Kiêu. Có thể do đôi mắt phượng hẹp dài của anh, xương lông mày ép xuống nên những lúc anh không nở nụ cười, trông anh có đôi phần lạnh nhạt.

Lâm Kiêu bóc vỏ bao đôi đũa dùng một lần cho cô: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa là anh thu phí đấy.”

Kinh Trập bĩu môi, cảm thấy anh mới được ba tuổi.

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Hôm nay thời tiết không quá đẹp, bên ngoài gió thổi mạnh, bầu trời xám xịt. Có thể do trường dạy nghề và trường đại học gần đấy đã đến kỳ thi cuối kỳ nên phố học sinh trông khá vắng vẻ.

Kinh Trập ăn gì cũng chậm chạp. Mấy người kia đã ăn xong và đang chơi di động, chỉ đợi một mình cô. Kinh Trập đành phải vùi đầu ăn cật lực, thậm chí bàn kế bên có người đến, cô cũng chưa phát hiện.

Sáu người chia ra ngồi ở hai bàn, một tên tóc vàng như cây lau nhà quay đầu nhìn Lâm Kiêu, bật ra tiếng “ê” đầy mùi khiêu khích.

Trần Mộc Dương và Giang Dương vừa khéo ngồi đối diện với đám người đó, cả hai không nhúc nhích mà chỉ giương mắt nhìn, sau đó Trần Mộc Dương nhướg mày, cậu ta và Lâm Kiêu quay qua nhìn nhau, sau đó gõ chữ vào điện thoại: Hey thiếu gia, bạn cũ của cậu kìa.

Lâu quá không gặp, sắp sửa quên luôn gã đấy rồi.

Lâm Kiêu có gánh nặng thần tượng, khinh thường để mắt đến những kẻ râu ria, nhất là khi bị gây hấn, bố thí cho đối phương một ánh mắt đã coi như anh rảnh lắm rồi.

Vì thế anh không quay đầu lại nhìn. Từ giọng điệu nói chuyện của đối phương, có thể đoán được là tên nào đấy gai mắt anh. Hai ngày trước, anh còn nói với Kinh Trập là ai muốn đánh anh phải xếp hàng, nào ngờ chưa được mấy ngày đã dính nghiệp, đúng là xui xẻo. Nhưng đối với lời nói của Trần Mộc Dương, tạm thời anh thật sự không nhớ ra người bạn cũ nào.

Lâm Kiêu không những có ngoại hình đẹp trai, nhân duyên tốt mà nhà anh còn có tiền.

Thế nên dĩ nhiên anh cũng bị người ta căm ghét.

Chỉ tính lý do bới móc thôi đã cực kỳ quái đản, cái gì mà “Nữ sinh mà tôi thích lại đi thích cậu, nên tôi thấy cậu gai mắt”, “Bạn tôi thích cậu như vậy mà cậu không chịu đáp lại, nên tôi ghét cậu”, “Cậu lôi kéo cái gì hả, nhìn thấy cậu là tôi phát bực” …

Lâu dần, anh đã sớm luyện cho trái tim mình sóng yên biển lặng, coi đó là lời khen mà nhận lấy.

Cây Lau Nhà cố tình cất cao giọng nói: “Lão Miêu, kêu vài người đến đây, tao mời khách ăn cơm.”

Lão Miêu liếc nhìn nhóm của Lâm Kiêu, nói năng vui sướng: “Được rồi.” Dứt lời, cậu ta còn hỏi một câu không có ý tốt lành gì: “Có muốn kêu thêm vài em gái tới không?”

Trần Mộc Dương còn đang vui vẻ. Hồi trước Cây Lau Nhà và Lâm Kiêu ngồi hai bàn trước sau, lúc ấy Cây Lau Nhà lớn lối theo đuổi cô nàng ở lớp kế bên, thoạt nhìn quan hệ giữa cậu ta với cô nàng đó không tệ, cô nàng còn thường hay đến tìm cậu ta, đưa đồ ăn thức uống các kiểu.

Nữ sinh đó rất thích ngồi ở vị trí của Lâm Kiêu, Lâm Kiêu có nhiều tật xấu, một trong số đó là cực kỳ không thích người khác động vào đồ của mình. Cô nàng ngồi ghế anh khiến anh khó chịu, một lần hai lần anh còn nhịn, sau này nhiều lần, anh nhịn không nổi nên vỗ vai cô nàng, phất tay hỏi cô ta có thể đừng ngồi ở đây không.

Bạn chung bàn cũng giúp anh giải thích: “Lâm Kiêu không thích người khác chiếm chỗ của cậu ấy.”

Cô nàng kia ngẩn người, không ngừng nói lời xin lỗi: “Thật ngại quá! Tớ không biết.”

Lâm Kiêu cũng không có ý kiến với cô nàng, anh chỉ nhắc nhở một câu, nghe vậy bèn nói: “Không có gì.”

Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, Cây Lau Nhà muốn chứng tỏ phong độ của người đàn ông, thế là cậu ta dứt khoát đập bàn đứng dậy: “Lâm Kiêu, mày có ý gì?”

Lâm Kiêu buồn cười liếc nhìn Cây Lau Nhà: “Không nói chuyện với mày.”

Cây Lau Nhà lập tức kéo cổ áo Lâm Kiêu, Trần Mộc Dương chạy tới đá cho Cây Lau Nhà một cú, các nam sinh trong lớp đều đứng dậy tỏ vẻ khuyên can, nhưng thực chất họ vây chặt lấy Cây Lau Nhà.

Cô nàng kia là người không tệ, sau khi liên tiếp xin lỗi nhiều lần, cô nàng nói với Cây Lau Nhà: “Lâm Kiêu cũng có nói gì đâu, mỗi người đều có thói quen của họ, nói rõ là được rồi, đừng cãi nhau nữa mà.”

Cây Lau Nhà cứng đầu như trâu, cứ tỏ ra oai phong lẫm liệt kiểu “Em đừng nén giận, có anh chống lưng cho em”, cậu ta nói: “Em đừng xen vào, về trước đi! Có một số người, trong nhà kiếm được chút tiền bẩn mà đã hất mặt lên trời, tưởng mình thật sự là Thái tử cơ đấy!”

Đợi cô nàng kia đi rồi, cậu ta lại nói ra lời thoại kinh điển: “Tan học đừng có bỏ về.”

Tan học ai thèm đợi cậu ta, Lâm Kiêu vốn không coi Cây Lau Nhà là cái khỉ gì.

Hơn nữa sau này nghe nói, thật ra cô nàng kia có ấn tượng với Lâm Kiêu, đến tìm Cây Lau Nhà cũng vì có thể gần gũi Lâm Kiêu, nói thêm vài câu, ai ngờ lại quấy ra chuyện này, cảm thấy mất mặt gần chết. Bởi vì áy náy tự trách, cô nàng không qua lớp của Lâm Kiêu nữa, thế nên cũng không còn nói chuyện với Cây Lau Nhà.

Từ đó câu chuyện này phát triển thành chuyện cười, mỗi khi nhắc lại, người ta thường trêu đùa mấy câu như: “Đừng làm mích lòng Lâm Kiêu, coi chừng không tìm được bạn gái.”

Với lại người ta còn cười Cây Lau Nhà tự mình suy diễn, chuyện bé xé to, vỗ từ mông ngựa đến móng sắt.

Từ đó về sau, cứ gặp Lâm Kiêu, Cây Lau Nhà lại thổi râu trừng mắt, gây hấn bới móc, nhưng cũng không dám khiêu khích rõ ràng. Sau kỳ thi tuyển sinh, Lâm Kiêu đậu sát nút vào trường cấp ba, còn Cây Lau Nhà đến trường dạy nghề kỹ thuật ở kế bên. Vốn dĩ chuyện cũ không tái diễn nữa, nhưng có lẽ do hai trường ở quá gần nhau, trường dạy nghề kỹ thuật biết chuyện mất mặt của Cây Lau Nhà, không lâu sau cậu ta vì chuyện này mà bị cười nhạo, sỉ nhục một trận. Hơn nữa còn có người kể lại cho Trần Mộc Dương, Trần Mộc Dương coi như câu chuyện cười mà kể cho Lâm Kiêu nghe.

Trần Mộc Dương cũng chưa từng để mắt đến Cây Lau Nhà, nhưng nghe câu nói kia sao mà giống như thật vậy, hơn nữa bọn đấy còn ngắm nhìn Kinh Trập.

— Có muốn kêu thêm vài em gái tới không?

Lâm Kiêu cũng nghe thấy câu đó, anh lập tức cười khẩy.

Giang Dương nhận ra Lâm Kiêu đã thật sự nổi giận, vì thế cậu ta cất giọng mỉa mai: “Mấy con cá lọt lưới từ đợt truy quét tội phạm ấy, đi học làm gì, đến đồn công an ngồi chầu chực còn hay hơn.’“

Bọn họ chơi chung từ nhỏ đến lớn, không cần nói ra cũng biết bạn mình suy nghĩ thế nào. Trần Mộc Dương nghe vậy bèn nhại lại câu của đám bên kia: “Kêu vài người đến đây.” Cậu ta nhếch mép, vờ như bối rối: “Làm gì không làm, lại cứ thích vung nắm đấm, người nguyên thủy còn văn minh đúng mực hơn một số người nào đó.”

Giang Dương hỏi Lâm Kiêu: “Thiếu gia, người ta kêu người tới kìa! Chúng ta không kêu hả?”

Lâm Kiêu dựa lưng ra sau, thái độ không thèm để ý: “Kêu gào làm gì, tớ đâu có tiền mời khách ăn cơm, chúng ta không có tiền bao trọn đâu.”

Điều kiện gia đình của Cây Lau Nhà cũng bình thường, nhưng cậu ta lại thích bao trọn, có khả năng cũng do chuyện này nên cậu ta càng gai mắt Lâm Kiêu.

Lâm Kiêu và Trần Mộc Dương nhún vai cười ha ha.

Qua cách nói chuyện của họ, ban đầu Kinh Trập còn cảm thấy không ổn, nhưng nghe một lát cô cũng không hiểu gì, thành ra ngơ ngác quay đầu nhìn thử, nào ngờ lại bị Lâm Kiêu đẩy đầu ngược về: “Ăn cơm, tập trung nào.”

Kinh Trập không ngẩng đầu nhìn nữa.

Cô ăn xong thì lau miệng, chần chừ nói: “Em ăn xong…”

Lâm Kiêu đứng lên trước. Đợi Kinh Trập đứng dậy, anh kéo mũ cô sụp xuống trước mắt, Trần Mộc Dương và Giang Dương cũng đứng lên theo. Thái độ của ba người không thèm để ý, không coi đám người ở phía đối diện ra gì.

Chỉ có Kinh Trập tò mò nên quay đầu nhìn lướt qua, sau đó cô nói nhỏ với Lâm Kiêu: “Người thành phố các anh để tóc như cây lau nhà mà cũng gọi là mốt sao?”

Cô không hiểu nổi mốt này thành phố.

Trần Mộc Dương không nén nổi mà bật cười, cậu ta nói: “Muội Muội à, cái miệng của cậu độc ghê luôn đó!”

Mặc dù Kinh Trập thật sự hỏi thăm một cách chân thành.

Giọng của cô rất nhỏ, Cây Lau Nhà cũng không nghe thấy, nhưng bọn họ lại nghe được tiếng cười của Trần Mộc Dương. Trong tầm nhìn của họ, Giang Dương và Lâm Kiêu cũng đang cười.

Sau đó Lâm Kiêu vỗ đầu Kinh Trập: “Đẹp mới gọi là mốt, ví dụ như anh. Quần áo lố lăng mới gọi là khó coi, ví dụ như Cây Lau Nhà.”

Kinh Trập nói: “Anh tự luyến thật đấy.”

Lâm Kiêu đáp ừm: “Thực lực sẵn có mà.”

Mấy câu này thì Cây Lau Nhà nghe được, bên đó còn chưa ăn cơm, Cây Lau Nhà đã đứng dậy, những tên khác cũng đứng lên theo.

Ra khỏi cửa tiệm, đi về bên trái là ngõ cụt, bên phải là đường chính. Cây Lau Nhà dẫn đám người chặn đường bên phải, sau đó nghiêng đầu, đút tay trong túi, dáng vẻ như mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ: “Đầu bếp đạt ba sao Michelin trong nhà thiếu gia không đi làm hay sao mà phải phiền mày hạ mình đến tiệm ăn lề đường thế?”

Lâm Kiêu cũng đút tay trong túi, đứng yên không nhúc nhích, anh đang cân nhắc xem nên chạy kiểu gì cho thanh nhã chút.

Giang Dương và Trần Mộc Dương cũng giống vậy. Bọn họ không ngốc đến mức kéo bè kéo lũ đánh nhau với đám côn đồ ở trường dạy nghề kỹ thuật này, dự định móc mỉa vài câu rồi chuồn êm như thể lòng bàn chân bôi dầu.

Chẳng qua nét mặt của người này còn thiếu đòn hơn người kia, quả thực có chiều hướng muốn đánh lộn.

Kinh Trập cảm thấy tình hình không ổn, trước mặt là một hai ba bốn năm sáu người, bên cô chỉ có bốn người.

Hình như đám ở trước mặt còn gọi những người khác, mà bên mình lại không gọi ai.

Kinh Trập chưa từng đánh nhau, nhưng cô từng săn bắt. Những lúc lấy một chọi nhiều, hoặc là chạy nhanh, hoặc là cần có vũ khí để áp chế.

Kinh Trập lia mắt nhìn thấy cây chổi cũ trong đống rác kế bên, lông chổi rụng sạch, chỉ còn lại cán gỗ to khoảng cánh tay trẻ con, hẳn là đánh người rất đau.

Vì thế Kinh Trập lặng lẽ nhặt chổi lên, sau đó ném vào vách tường bên cạnh, xem thử nó có cứng không; nhưng cán gỗ quá cứng, tường không cứng như có. Vách tường được làm từ gạch xanh, bị Kinh Trập ném cán gỗ vào nên vỡ mất một mảng.

Kinh Trập hơi há miệng: “Vậy phải bồi thường mất!”

Lâm Kiêu ngẩn tò te nhìn cô, muốn hỏi em đang làm gì, nhưng tình hình hiện tại không thích hợp để hỏi, vì thế anh chỉ trả lời một câu: “Không sao đâu, bồi thường nổi mà.”

Kinh Trập gật đầu, sau đó đưa cán gỗ cho anh, dặn dò một câu: “Đừng đập trúng đầu.”

Cán gỗ này rất cứng, đập trúng đầu sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.

Trần Mộc Dương, Giang Dương và Lâm Kiêu, cả ba người nhìn Kinh Trập chằm chằm. Trần Mộc Dương âm thầm rít gào: Muội Muội ơi, cậu đúng là hóng hớt không ngại chuyện lớn.

Thậm chí Giang Dương còn muốn phát phần thưởng người gây sự giỏi nhất cho Kinh Trập, coi vẻ mặt của đám bên kia tái luôn rồi.

Kinh Trập cho rằng cán gỗ không dễ dùng, vì thế ánh mắt cô chần chừ nhìn quanh, sau đó nói: “Hay là anh dùng tạm đi, không có thứ khác.”

Quả thực một cán này có vẻ hơi thiếu.

Hồi nhỏ Kinh Trập giỏi chẻ củi nhất, từng không ít lần dùng tay không “chẻ” cọc gỗ trên núi, lúc làm cọc gỗ, chỉ cần dùng lực phù hợp là có thể bẻ gãy chúng.

Vì thế Kinh Trập ướm thử sức lực, cô vẫn mượn vách tường kế bên, hai tay dồn sức bẻ hai đầu, nhắm góc cạnh ngay chính giữa cán gỗ, dùng sức đập mạnh.

Cô đập khoảng năm sáu lần mới có dấu hiệu gãy, sau đó hai tay cô ra sức bẻ nó thành hai đoạn, cán gỗ đứt gãy kèm theo những dằm gỗ bén nhọn, Kinh Trập không kìm được nhíu mày, nói nhỏ: “Cái này dễ đổ máu lắm.”

Trước đây cô từng bị những dằm gỗ này đâm trúng, rất đau.

Cô đưa một cây cho Lâm Kiêu, cây còn lại thì đưa cho Giang Dương, sau đó cô nói với Trần Mộc Dương: “Không thể bẻ làm ba đoạn, ngắn quá thì dùng sẽ không có lực.”

Cuối cùng Giang Dương nhịn không được, cầm cán gỗ mà cười rộ lên, cung kính bái phục Thẩm Kinh Trập: “Chị Thẩm à, đây là xã hội có pháp luật, bọn mình nên khiêm tốn chút thì hơn!”

Lâm Kiêu cũng không nhịn được mà bật cười, anh nắm mũ Kinh Trập: “Đi thôi, sắp ăn Tết rồi, vào bệnh viện thì xui lắm.”

Thật ra Trần Mộc Dương có kêu người, đám Triệu Lỗi đang ở gần đây. Cậu ta gọi Triệu Lỗi đến một chuyến, nếu thấy không ổn thì gọi cả giáo viên đến.

Triệu Lỗi đứng ở giao lộ khá lâu, bây giờ nghe thấy Lâm Kiêu nói đi thôi, cậu ta thừa dịp nói ngay: “Lớp trưởng ơi đi thôi, giáo viên chủ nhiệm đang ăn mì ở gần đây đó, đừng gây sự nha!”

Ba người họ vờ như mất hứng, sau đó vây quanh Kinh Trập, thản nhiên bỏ đi. Ra khỏi ngõ nhỏ, Lâm Kiêu đột nhiên kéo Kinh Trập đi nhanh, hoàn toàn qua khỏi cổng chào mới chịu chậm lại, anh giơ tay véo mặt cô thật mạnh: “Em đúng là em gái tốt của anh mà.”

Suýt nữa gài anh lọt mương rồi.

Giang Dương và Trần Mộc Dương cười như tiếng ngỗng kêu.

Giang Dương nói: “Mấy thằng ngu kia còn chưa kịp phản ứng đâu!”

Kinh Trập càng không kịp phản ứng, cô xoa nhẹ gương mặt mình, sau đó buồn bực mở lòng bàn tay ra: Chà thành vết đỏ luôn rồi.

Nói chung là cô thấy đối phương hùng hổ như thế nên cho rằng trận này không thể không đánh, vì thế cô cực kỳ nghiêm túc tìm vũ khí cho nhóm Lâm Kiêu.

Thế nhưng nhóm Lâm Kiêu đã sớm biết Cây Lau Nhà không có bao nhiêu lá gan, cùng lắm cậu ta chỉ ý mình đông người nên mới giở trò ra oai, nhưng trái lại còn chưa bắt đầu, cả đám đã bị Kinh Trập làm cho ngu người.

Bấy giờ nhóm Lâm Kiêu cười mãi không dứt, chỉ có Kinh Trập giống như cô bé ngây thơ tội nghiệp.

Lâm Kiêu vô thức xoa nhẹ lòng bàn tay cô: “Được rồi, em là nhất.”

Xoa xong anh mới cảm thấy không ổn, cố tỏ ra bình tĩnh mà thu tay lại.

Kinh Trập cũng siết chặt nắm tay, không được tự nhiên xoa xoa lòng bàn tay mình, quay đầu sang chỗ khác.

Không ai phát hiện sự xấu hổ vi diệu này.

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Trần Mộc Dương cúi đầu kể cho Kinh Trập nghe ân oán tình thù giữa Cây Lau Nhà với Lâm Kiêu, Giang Dương bổ sung một câu: “Thiếu gia của chúng ta đúng là lam nhan họa thủy mà!” (*)

(*) Hồng nhan họa thủy cho nữ, lam nhan họa thủy cho nam, đều nói khuynh thành hại nước.

Tuy Kinh Trập cảm thấy cậu ta dùng từ kỳ quặc, nhưng cô vẫn gật đầu tán thành.

Lâm Kiêu đẩy Kinh Trập, bất mãn nói: “Em trỏ khuỷu tay đi đâu đấy!”

Giang Dương bĩu môi, một lời khó mà nói hết. Cậu ta ôm Trần Mộc Dương, đứng cách hai người kia ra: “Rồi rồi rồi, hai người các cậu là người một nhà, chúng tớ đều là người ngoài.”

Bàn tay đút trong túi của Lâm Kiêu đã siết chặt khá lâu, anh lơ đãng nói: “Biết vậy thì tốt.”

Kinh Trập chớp mắt, tự nói với mình: Ừm, anh em chung một nhà.