Tìm Lại Bản Thân

Chương 52: Hoa Yêu khuynh thành (1)

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan


Lúc bấy giờ, người người đều yêu cây mẫu đơn.


Bắt đầu từ tiền triều, mẫu đơn được coi là đóa hoa tượng trưng cho sự cát tường của đất nước.


Hoàng thất tiền triều xa hoa lãng phí, chính trị hỗn loạn, dân chúng lầm than.


Sau khi Hoàng đế Thái Tổ giành được giang sơn từ tay tiền triều, ông đã xóa bỏ không ít tập tục không tốt, sưu cao thuế nặng.


Bầu không khí khắp thiên hạ đều được làm sạch, chỉ có mỗi cây mẫu đơn, dù trải qua hai triều nhưng vẫn là cây hoa được hoàng thất yêu thích và tôn sùng nhất.


Từ quan lớn quý tộc cho tới bình dân bách tính, phàm trong nhà có chút điều kiện, dù nhiều dù ít gì thì cũng đều trồng vài cây mẫu đơn.


Hoàng triều Đại Dận, tháng Tư năm Hiển Đức thứ mười.


Trong hậu cung.


Trong hoàng cung hiếm có một nơi đổ nát như vậy.


Ngay cả mấy chỗ ở cho những cung nhân hạ đẳng dù có cũ nát nhưng ít nhất cũng ngăn nắp sạch sẽ.


Nhưng trong sân nhỏ vắng tanh này, rêu mọc đầy tường và trên bậc thang, trên cửa loang lổ những vết sơn đỏ, còn có vài ngọn cỏ nghịch ngợm ló đầu qua khe cửa.


Nơi không xa mơ hồ có âm thanh huyên náo truyền tới.


Lại gần hơn chút, đó là một cậu bé mặc áo vải cũ màu xanh, tóc cũng được buộc lên bằng sợi vải cùng màu. Nói thật thì đồ cậu mặc còn không bằng một tiểu thái giám phụ trách quét nhà vẩy nước ở trong cung.


Lúc này, cậu bé có cách ăn mặc rõ ràng không thích hợp với thâm cung này đang bị một thiếu niên khác cường tráng hơn, ăn mặc cực kì đẹp đẽ đè xuống đất, vừa nhục mạ vừa đấm đá:


"Thằng con hoang này lại chạy ra ngoài trộm đồ à?"


"Suỵt! Mẫu phi của ta nói, ở bên ngoài đừng gọi nó là con hoang."


"Có gì phải sợ chứ, chúng ta đều ở đây, có ai dám truyền lời ra ngoài hay sao?"


Cậu bé không phản kháng. Hai tay cậu nắm chặt vạt áo, cắn chặt răng không lên tiếng.


Cậu biết tính tình của những người này. Nếu cậu phản kháng, cậu nhất định sẽ bị đánh dữ dội hơn nữa.


Chỉ cần cậu yên lặng chịu đựng, đợi những người này phát tiết xong, tự nhiên sẽ thả cậu ra.


Nhưng hiển nhiên hôm nay không giống như những ngày thường khác.


Hình như thiếu niên cầm đầu mặc áo bào màu lam mệt mỏi, cậu ta dừng lại, chỉ vào một tên thái giám đang đứng im giả chết ở một bên: "Ngươi tới đây cho ta!"


Tên thái giám vội vã chạy tới quỳ xuống: "Thưa Đại Hoàng tử Điện hạ, ngài có chuyện gì phân phó ạ?"


Thiếu niên kia hất cằm, kiêu ngạo nói: "Ngươi tới lấy thứ con hoang này đang giấu trong áo ra cho ta! Bổn điện hạ ngại bẩn."


Cậu bé nằm dưới đất nghe vậy, vội vã vừa che chở đồ vật trong lòng vừa chạy đi.