Tháng mười hai, mưa liên miên, bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo bao trùm toàn bộ Đài Bắc, mỗi buổi sáng Trần Hải Thiên sẽ mở toang rèm cửa để nhìn ra bên ngoài, sáng nào cũng là những cơn mưa bụi, không khí chẳng được cọ rửa mà ngược lại bị những cơn mưa bụi biến thành mờ mịt.
Hắn ra khỏi phòng ngủ, đi dọc hành lang, vào phòng bếp, mở giếng trời ra, bỏ thêm đồ ăn cho Ngày Mưa, quan trọng nhất là uống một ly cà phê, vì cái bao tử mà nấu một bữa trưa phong phú, buổi chiều một giờ rưỡi vào lầu một, chờ tiệm bánh ngọt đưa điểm tâm tới, sắp xếp ly nước, kiểm tra nguyên liệu có thiếu thứ gì hay không, mở mấy loại nhạc dùng để thư giãn, đúng hai giờ mở chốt cửa, ngày mới bắt đầu.
Đây chính là cuộc sống của hắn, mỗi ngày lặp đi lặp lại khung cảnh ly cạn người tán, ngay cả thời gian cũng không thể ngăn hay dừng lại được.
Hắn mê muội cuộc sống này, chấp nhận một cách không phản kháng.
Hiện tại hắn đã có thể thản nhiên kể cho Nohting nghe về cuộc sống này, lúc trước do quá phòng vệ mà không thể mở lòng với Nothing, mọi rào cản như có như không đã biến mất theo dòng chảy thời gian, ngay cả địa chỉ chôn cất cũng chẳng có. Đơn giản chỉ là biến mất mà thôi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ kể cho Nothing nghe những chuyện lông gà vỏ tỏi trong tiệm, mấy lon bia vải mới nhập vào, bỏ cà phê xay vào túi mất thời gian ra sao, cầu chì của máy xay lại hư, Lực Sĩ Phấn Hồng đổi biệt danh mới là Lực Sĩ Đen Sì……
Vấn đề là Nothing không lên nữa, vẫn luôn là ngày 17 tháng 6 năm 2OO6. Mà bây giờ tháng 12 năm 2OO8 đang vẫy gọi.
“Hôm nay là lần đầu rang loại cà phê Ethiopia, mùi nhạt, phải thật tập trung……”
Một buổi chiều thứ ba, mưa không dứt, tiệm cà phê thật trầm lặng, Ngày Mưa nằm phơi nắng trên cái bàn kế giường, Trần Hải Thiên đã viết xong một tin gửi Nothing, hắn bỗng nhớ tới truyện Cuốn theo chiều gió. Scarlett bị giam sáu năm ở Ethiopia, đó cũng được xem là một loại nhiệt huyết. Hắn thầm nghĩ, phải có đủ nhiệt huyết mới dịch được cuốn sách ấy, cũng có khả năng ở trong tù chẳng còn chuyện gì để làm.
Hắn mở hộp thư ra, tìm tin nhắn nói về chuyện này, ôn lại một lần, sau đó nhấp đại một tin khác, là về chuyện yêu băng và người cá, đây là tin nhắn cuối Nothing gửi cho hắn, hắn đọc lại nó, lúc đó ngón tay vô tình nhấp vào cuối tin nhắn, bỗng màn hình xuất hiện một hàng chữ.
“Hi vọng cậu nhận được giọt nước mắt hạnh phúc, một đời vô ưu vô lo.”
Hắn nhìn dòng chữ này thật lâu rồi thật lâu mới hiểu rõ là chuyện gì đã diễn ra.
Nothing viết tin rất ngắn, số lượng không vượt qua một trang, giống như viết văn vậy, ngắt đoạn rõ ràng, câu chữ liên tục trên một trang, nhưng mỗi lần xem xong, cuối cùng nhìn xuống thanh trạng thái: “Trang 1/2 (99%)”, nhắc nhở hắn còn 1% ở trang 2, thế mà chuyển sang trang 2 ấn vào chỉ là một hoặc hai dòng trống.
Hắn đoán là khi Nothing đánh chữ đã nhấn Enter trước, để trống một đoạn mới đánh chữ vào; Khi cậu ta viết xong, những dòng trống ấy không có chữ, lâu dần trở thành vật bị lắng đọng, lúc đầu hắn nhấn vào những dòng ấy để đọc đoạn cuối của tin nhắn. Sau này hắn luôn xem xong trang 1 rồi tắt đi. Lần này câu chúc đã nằm ở 1% ấy, ẩn núp qua nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều mùa.
Hắn nhìn máy tính rồi nói câu cảm ơn.
“Tôi cũng mong cậu một đời vô ưu vô lo.”
Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh, mới đây sáng đó mà đã tối đó, đám người tan tầm ùn ùn vụt qua. Thừa dịp tiệm còn vắng, chạy vào cái bếp nhỏ quậy bột rán bánh tráng, trang trí ở trên vài quả táo muối, bưng cái đĩa trở lại quầy bar ăn từ từ, đúng lúc nhìn thấy A Minh và Ngũ A Ca đứng ngoài cửa ngoắc hắn.
Hắn đành vào phòng bếp làm thêm bánh tráng.
Lại đi ra thì thấy Lương Mĩ Lị dựa vào quầy bar với đôi mắt tỏa sáng: “Hễ, bảo bối, làm cho tớ à?”
Lần thứ ba đi vào bếp, lần này chắc chắn đủ bánh tráng cho mọi người lấp đầy bụng.
Thừa dịp đám bạn đang cắn nuốt, hắn nói cái phát hiện hôm nay, “Sau khi phá án lại tìm ra manh mối mới, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến kết quả phá án, hơn nữa thời gian truy tố đã hết.”
“Cũng là gân gà mà thôi.” Lương Mĩ Lị nuốt bánh tráng nói.
“Cậu có hẹn gặp không? Thêm bạn cũng tốt, cậu thiếu bạn lắm đó, coi như tìm thêm người để gánh bớt vất vả cho tụi này.” Ngũ A Ca thật lòng đề nghị.
“Tớ nói này, cứ xem là kỉ niệm đẹp, dù sao đã hơn một năm, biết đâu bây giờ người đó giờ đã thối nát mất rồi.” A Minh nói rất thực tế, “Thối nát như cậu ấy, từ người trí thức biến thành bọn kinh doanh, bọn kinh doanh coi trọng lợi nhuận như cậu đấy.”
“Tớ cho rằng, cậu nên tới đền ném Hào đi.” Lương Mĩ Lị nhồi một miệng bánh tráng rồi đề nghị mấy thứ vô dụng.
“Tớ chỉ nói vậy thôi chứ không xin ý kiến tụi cậu, hơn nữa cái ID đó đã ngủ đông.” Trần Hải Thiên bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương.
“Vậy sao cậu tâm sự với người đó?” Lương Mĩ Lị uống thêm nước để đẩy bánh tráng xuống bao tử.
“Chẳng lẽ tâm sự với cậu?” Trần Hải Thiên trừng Lương Mĩ Lị, “Tớ đã quen xem người đó như là hốc cây, chẳng như cậu, y như Dô Rê Mon vậy, cho ăn quá nhiều bí mật thế nào cũng nôn ra.”
“Cũng như cho tớ ăn quá nhiều bánh tráng thế nào cũng nôn ra.” Lương Mĩ Lị đắc ý.
“Chuyện đã qua cậu đừng nhớ tới nữa,” Ngũ A Ca chặn câu chuyện lại, “Cậu có thể kéo người này vào thế giới thực, trở thành người cậu mới quen.”
“Có lẽ ID đó sẽ mãi ngủ đông.” Trần Hải Thiên dựa vào ghế.
“Chao ôi, không may là bạch mã hoàng tử đang đợi nụ hôn đánh thức của hoàng tử cà phê, hình như tên của người đó là Tuyết gì ấy nhờ?” Lương Mĩ Lị đột nhiên hưng phấn, “Có lẽ cậu nên chủ động trước người ta mới tỉnh đó.”
“Nghe đồn công chúa tỉnh dậy không phải bị hôn mà là bị ấy ấy.” A Minh đột nhiên phun ra một câu.
“Ấy ấy?” Ngũ A Ca và Lương Mĩ Lị đồng thanh hỏi, giọng hai người đặc biệt khác thường và hưng phấn.
Hắn quen cái loại bạn gì vậy trời? Trần Hải Thiên bất đắc dĩ thở dài.
Buổi tối, Trần Hải Thiên nằm mơ, trong giấc mơ hắn là một cái bánh rán mới ra lò, mềm yếu nằm trên cái khay bằng sứ màu lam nhạt, giống như cô công chúa Bạch Tuyết nằm trên chiếc giường bằng thủy tinh, hắn nằm ở đó từ sáng đến tối, rồi từ tối chuyển sang sáng, thời gian dường như bất tận, sau đó một đống caramel đào nướng được nấu chín, sau đó là đống thứ hai, thứ ba, hắn bị đống caramel ấy đè đến không thở nổi thì bừng tỉnh.
Mở mắt nhìn trần nhà, đẩy Ngày Mưa đang nằm trên ngực xuống, cái tai đầy lông của Ngày Mưa rất lạnh, hắn lại nhét nó vô chăn bông rồi ôm vào lòng, đợi đến khi nó đòi chui ra vì quá nóng, hắn không thể ngủ tiếp.
Hai năm, có lẽ cái hộp thư đó đã bị bỏ hoang. Hắn ngắm nhìn tia nắng ban mai từ từ xuất hiện, bỗng một bộ phim câm tái diễn trong đầu hắn. Sáng hắn uống một ly trà sữa nóng với hai lát bánh mì. Lá thư cần bao nhiêu con tem? Hắn bỏ vào chảo dầu đang nóng một ít bơ, sau đó là một quả trứng. Hắn quét lên miếng bánh mì một lớp phô mai và lát dưa chuột. Có lẽ Nothing sẽ thích cà phê Nắng Ethiopia, vị ngọt do phơi nắng của nó khá gây nghiện, mà nghe vào tai cũng rất ấm áp. Ngày Mưa đang ngửi nó xem có ăn được không.
Hắn biết cái tật hay trốn tránh của mình rất hèn nhát, làm việc không ngừng để che dấu sự nôn nóng và bất an. Đã hơn một năm, tâm cảnh đã vững vàng, đại não đã lâu không suy nghĩ nhiều như hiện giờ.
Hơn năm giờ sáng, hắn mặc thêm áo rồi đi đến thư phòng, mở tất cả đèn lên, ánh sáng màu vàng sưởi ấm cả căn phòng, hắn mở ngăn kéo lấy ra một lá thư còn mới, bật máy tính lên rồi vào Mộng Cầu Vồng, tìm địa chỉ hòm thư của Nothing, bắt đầu viết thư.
Hắn buông bút, đờ đẫn nhìn màn hình, Ngày Mưa nhảy lên bàn rồi ngồi trước mặt hắn, ngăn cản tầm nhìn. Hắn lại viết tiếp một câu: “Tiệm cà phê Noone, mời cậu ghé thăm.”
Hắn muốn phân biệt rạch ròi giữa ảo và thực, nhưng Nothing đã để lại thiện cảm trong hắn – trường hợp đặc biệt đó đã khiến hắn viết lá thư này, ỷ vào thiện cảm, thậm chí một chút tình cảm nào đó. Chỉ là cái loại thiện cảm này rất mong manh, sau nửa năm Mộng Cầu Vồng đóng cửa, thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ Nothing, nhưng nó biến mất còn sạch sẽ hơn cái dĩa đã bị Ngày Mưa liếm qua.
Như trong phim Speed, Keanu Reeves và Sandra Bullock trải qua màn khủng bố, tình cảm nảy sinh trong một ngày, chỉ là loại tình cảm ấy không tồn tại đến tập thứ hai.
Nếu tốc độ biến mất bằng với tốc độ sinh ra, vậy hắn nguyện xem mối quan hệ ấy như bạn bè bình thường, dễ dàng sa đọa chỉ khiến cả hai thành người xa lạ.
Đúng là chuyện cũ đã qua thì đừng nhắc lại. Ngũ A Ca nói đúng. Mộng Cầu Vồng mở lại có lẽ là do ông trời muốn họ tiếp tục làm bạn, thiện cảm đã tan biến, Nothing đã thành Nothing mới, có thể kéo Nothing vào thế giới thực. Lương Mĩ Lị nói đúng, nếu hắn chủ động có lẽ Nothing sẽ tỉnh.
Hơn nữa, làm không tốt Nothing sẽ ghét hắn, hắn là thương nhân nên biết rõ chuyện nào có lời, tuy chỉ nhận được rất nhiều gân gà, thương nhân buôn cà phê quá lý trí.
Chưa đến một tuần, lá thư bị trả lại.
Trên hai chữ Trang Tuyết có dấu tay màu lam, “Không tìm thấy người này, trả lại người gửi”. Bên trong dấu tay chỉ là địa chỉ tiệm cà phê Noone.
Hắn muốn bật cười. Tìm không thấy Nothing đã nằm trong dự kiến của hắn, chỉ là không ngờ lại bị châm chọc đến vậy. Ba từ phủ định, ba từ đồng nghĩa.
Noone, Noone, không tìm thấy người này.
Mở máy tính, hắn vào Mộng Cầu Vồng, gửi dòng tin: “Tiệm cà phê Noone, mời cậu ghé thăm.” Hắn viết thêm địa chỉ rồi mới gửi.
Đây là mối quan hệ đầu tiên khiến hắn có động lực chủ động, cũng là lần ra tay dứt khoát nhất.
Lá thư bị trả về đặt kế cửa sổ được nắng mùa đông sửi ấm, một ngày cuối năm 2OO7, hắn phụ trách nấu một bàn đồ ăn cho đồng bọn, trong khi chờ bánh táo chín, hắn đi vào phòng sách, cầm lá thư lên rồi ngắm nghía, cuối cùng đem lá thư ấy kẹp vào một cuốn sách nào đó, đặt lên giá.
Sang năm mới, Noone chỉ hy vọng Nothing bình an vô sự, tĩnh lặng như cảnh xuân.