Tìm Không Thấy Người

Chương 13

Edit: Zet

Năm mới đến mang theo giá lạnh, cứ đến mùa lạnh là Trần Hải Thiên sẽ thường xuyên vào bếp, giống như theo bản năng hắn muốn dùng hương thơm và độ ấm hun căn nhà này vậy, tan ca lúc 10h tối, hắn sẽ đến siêu thị mua đồ, sau đó về nhà vừa nấu canh vừa tán gẫu với Nothing.

“Canh sôi rồi.” Hắn thường bỏ lại những lời này, sau đó biến mất nửa giờ, chạy vào bếp ở chung với nồi canh, canh khoai tây và thịt bò, canh gà ác, súp ngô, canh thịt heo……

“Sao lâu sôi thế, tôi chờ lâu quá cũng muốn sôi theo.” Có lần hắn trở lại máy tính, thấy Nothing nói vậy, vì thế hắn chuyển máy tính vào bếp, hắn biết đó không phải là cách tốt để giữ sự cân bằng giữa thực và ảo, nhưng hắn hi vọng có thể để cho Nothing cảm nhận được một ít độ nóng từ nồi canh.

Hắn biết có một thứ gì đó đang diễn ra mà hắn không thể lý giải, nhân vật liên quan đang được miêu tả một cách sinh động, có một số thứ đã ngoài tầm với, chờ đợi, phàm là chuyện gì cũng có hồi kết, hơn nữa hắn còn vô tình thúc đẩy cho nó xảy ra nhanh hơn, cho dù hắn đang cố chối bỏ ngày đó.

Hắn hi vọng trốn được đến phút cuối cùng.

Rét đậm đã kéo đến bên khung cửa sổ, dù là ban ngày nhưng lại âm u.

Mấy ngày trước tết âm lịch, Lương Mĩ Lị quấn chiếc khăn quàng cổ thật to giống hệt một cuộn thịt chạy vào Hắc Mạch, theo thông lệ báo cáo với Trần Hải Thiên: “Lại chia tay.”

“Cậu có thể mỗi lần xuất hiện đừng nói câu này nữa không?” Trần Hải Thiên bất đắc dĩ liếc Lương Mĩ Lị: “Lần này là do đâu?”

“Thì là gặp được một cô nàng tri thức sống khép kín, bên trong như một cái động không đáy sâu hun hút, bên ngoài thì long lanh đáng yêu, xa xa trông rất xinh đẹp, nhìn gần lại nguy hiểm chết người.” Lương Mĩ Lị gãi gãi cánh tay: “Tuy quen cho vui nhưng tớ cũng có giới hạn, tớ không muốn làm siêu nhân.”

“Cậu cần Lois mới đúng.” Trần Hải Thiên trừng mắt nhìn Mĩ Lị: “Lois nói với siêu nhân rằng cô ấy không cần đấng cứu thế…… Tóm lại mấy người kỳ lạ sẽ hấp dẫn cậu.” [Lois: gấu chó của anh mặc sịp ngoài quần]

“Hừ, hễ là vật nào còn sống đều hấp dẫn tớ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”

“Mắt cậu không có thẩm mỹ.”

“Sai sai sai.” Lương Mĩ Lị lắc lắc ngón tay: “Ví dụ nhé, khi tớ nói [Tớ vừa mua được một quả táo nhưng ăn chẳng ngon gì cả] thì cậu nghĩ [Quả táo đó bị hư] hay [Mĩ Lị không biết lựa]?”

Trần Hải Thiên chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, hắn biết đáp án không chỉ có hai, Lương Mĩ Lị sẽ không đưa ra một vấn đề đơn giản. “Sai hết, vì cậu không thích ăn táo, cho dù đó là loại táo Fuji chất lượng nhất, đối với cậu táo nào cũng đều khó ăn như nhau.”

“Ờ, người hiểu tớ nhất chỉ có Tiểu Vạn Vạn.” Lương Mĩ Lị ném cái hôn gió về phía Trần Hải Thiên khiến hắn trợn mắt. “Cậu đừng ghét loại nào thì không mua loại đó, thử ăn chúng như là một loại lạc thú đi.”

“Chính xác mà nói thì cậu chưa tìm ra loại cậu ghét, cho nên đành lấy táo giết thời gian.” Hắn nói.

“Sai, tớ nghĩ lâu lắm rồi, tớ muốn tìm một người giống như Trương Mạn Ngọc, nhưng cậu không chịu gặp thì làm sao biết người ta là Trương Mạn Ngọc? Từng có một thời Trương Mạn Ngọc bị coi là bình hoa, cậu không thử ở chung thì làm sao biết rồi có một ngày lại trở thành hoa hậu?” Lương Mĩ Lị nói trong một hơi, xong mới quay đầu về phía Trần Hải Thiên: “Người như cậu mãi mãi giống như lá trà chờ người ta ngâm rồi mới thưởng thức, bị động như vậy thì làm sao hấp dẫn tổ trưởng Lý?” [TMN: được coi là một trong “Tứ đại mĩ nhân” của điện ảnh Hoa ngữ thập niên 1980 và 1990,cũng là một trong những nữ diễn viên xuất sắc nhất trong lịch sử nghệ thuật thứ bảy của Trung Quốc]

“Nếu người ấy là tổ trưởng Lý sẽ phát hiện cái ấm trà đó.”

“Ngụy biện.” Lương Mĩ Lị chỉ vào Trần Hải Thiên: “Ví như Nothing, cậu gạt người ta sang một bên thì làm sao kiểm chứng được hắn có phải là tổ trưởng Lý hay không? Có lẽ hắn là một cái ấm trà khác, hay một gói mỳ sốt tương Duy Lực……”

“Ngừng.” Trần Hải Thiên dùng ánh mắt cảnh cáo Lương Mĩ Lị chấm dứt đề tài này. Nothing chỉ là bạn trên mạng, hắn chỉ xem Nothing là thói quen, tựa như thói quen sau một ngày làm việc vất vả thì uống một tách cà phê nóng, tựa như quen ngửi hương cà phê sau khi xay, cũng chỉ là thói quen vậy thôi.

Giữa hai người họ trừ một địa chỉ hòm thư thì chẳng có gì là thật cả.

“Haizz, Trần Tiểu Vạn, cậu có biết vấn đề của mình ở đâu không?” Lương Mĩ Lị bất đắc dĩ ngã về sau, tựa lưng vào ghế: “Phần lớn mọi người không thể điều khiển cảm xúc của chính mình, số còn lại sống bằng lý trí, không phải không cho mà là cho quá ít.”

Nếu chỉ sống dựa vào lý trí sẽ biến thành loại người lạnh lẽo, vô cảm, ích kỷ. Nếu sống không dựa vào lý trí sẽ biến thành đa sầu đa cảm.

“Tớ cũng có cảm xúc.”

“Cảm xúc của cậu chỉ tập trung vào chuyện nấu ăn.” Lương Mĩ Lị phũ phàng phản bác: “Cậu là loại người từ thứ hai đến thứ sáu chỉ ngồi xem thời sự, mấy tin đó vừa xoi mói vừa nhạt nhẽo, nhưng tớ nhìn ra được, vì cái remot bị hỏng.”

“Tớ mua cái mới là được chứ gì.” Trần Hải Thiên nói một cách lý trí.

***

Tết âm lịch năm nay ứng theo yêu cầu của mẹ hắn, Trần Hải Thiên bay qua Nhật ăn tết, trước lúc xuất phát một ngày, thời tiết cực kỳ lạnh lẽo, hắn quấn chăn ngồi tán gẫu với Nothing.

“Mấy ngày trước nghe một tác giả bàn về chuyện ở Bắc Cực, người nơi đó mỗi khi đứng ngoài trời nói chuyện với nhau sẽ bị gió tuyết đông lại, cho nên họ đem lời nói bị đóng băng về nhà, sau khi về sẽ ngồi trước lò sưởi, chờ nó tan rồi mới chăm chú lắng nghe.”

Trần Hải Thiên không nhịn được đứng dậy mở tủ đá ra, nhìn nước canh bị đóng băng và nguyên liệu nấu ăn, xem xem chúng nó đang nói gì.

“Tiện à, có thể dùng tủ lạnh để giữ lời nói.” Hắn đóng cửa tủ lại, tay vừa run vừa đánh chữ.

“Cậu đem một câu chuyện lãng mạn so với canh Bảo Kê đông đá à.” Nothing trả lời, giống như đang cười trong sự cam chịu vậy.

Sáng hôm sau, Trần Hải Thiên bỏ lại lời nói vào tủ lạnh, bay đến Tokyo ở bốn ngày, mẹ và dượng sống ở Ikebukuro, cho nên mỗi ngày hắn đều xuất phát từ Ikebukuro, cầm cái danh sách mà ba đứa bạn cay độc nhờ mua, ngồi tàu điện ngầm đi vòng vòng mua những thứ ấy.

Tối ngày thứ ba, hắn mơ thấy Nothing, bọn họ ở Hắc Mạch, ngồi ở cái bàn hắn thích nhất, kế cửa kính sát đất, Nothing im lặng ngồi bên trái hắn, nghe hắn đấu khẩu với Lương Mĩ Lị, ánh sáng mờ ảo giống như chế độ chụp nhòe nét. Lương Mĩ Lị và Hắc Mạch thuộc về đời thực, cho nên Nothing cũng có thể không phải là Nothing. Hắn ngắm Nothing thấp giọng hỏi những vấn đề nghe không rõ, Nothing nâng tách lên, mỉm cười lắc đầu, không nói một câu nào, tiếng tranh cãi bỗng to dần rồi lại giảm xuống, giống như đem đống chăn che hai tai lại.

Tỉnh dậy, dường như hương cà phê lẩn quẩn quanh mũi.

Ngày hôm sau, hắn mua một cái ống bỏ tiền hình người bánh mì trên phố Takeshita-dori, trở về Đài Loan mới phát hiện trên đó có dán một mảnh giấy ghi: Made in Taiwan.

Trở về Đài Loan, hắn nhanh chóng mở máy tính lên, bốn ngày không vào, trong hộp thư có một tin Nothing chúc tết bằng tám chữ: “Năm mới phát tài, nhận nhiều lì xì.”

Thiếu chút nữa hắn đã gửi dòng chữ “Để tôi đốt xuống cho cậu” nhưng đã kịp xóa đi vì đầu năm không nên nói mấy lời xui xẻo, thay bằng hai chữ: “Tôi đạp.”

“Ế— bàn thờ ngã rồi!” Nothing đáp.