《Tìm Em》 là bộ phim điện ảnh độc nhất vô nhị được Tập đoàn Ức Cảnh đầu tư sản xuất.
Bộ phim kể về chuyện một thiếu niên tên Đoạn Tầm bị bọn buôn người bắt cóc, bị bán vào trong núi, sau đó mới được giải cứu.
Ở nơi đó, Đoạn Tầm gặp được một cô gái tên là Khương Khương. So với Đoạn Tầm, Khương Khương bị bán tới nơi này sớm hơn một tháng, nên đã kể cho Đoạn Tầm nghe rất nhiều chuyện ở đây. Sau một thời gian chung đụng ngắn ngủi, hai người cùng nỗ lực muốn thoát khỏi nơi này, cuối cùng chỉ có Đoạn Tầm thành công trốn thoát, còn Khương Khương lại là một kết cục mở.
Kịch bản của bộ phim điện ảnh này được cải biên từ chuyện Giản Sóc bị bắt cóc mười mấy năm về trước.
Trước khi xác nhận kịch bản, Giản Sóc đã từng do dự rất lâu.
Một mặt anh rất muốn quên đi chuyện hơn mười năm về trước, mặt khác, lại bởi vì chuyện không biết Tuế Tuế còn sống hay đã chết mà sinh ra áy náy.
Giản Sóc nghĩ, có lẽ là bởi chuyện Tuế Tuế sống chết không rõ đã khiến anh không có cách nào quên được sự việc kia.
“Sếp? Sếp?” Đường Tống nhìn Giản Sóc qua kính chiếu hậu, nhẹ giọng gọi anh.
Giản Sóc đột nhiên mở bừng mắt, lúc này mới phát hiện, trong lúc bất tri bất giác anh đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Anh giơ tay xoa bóp ấn đường: “Tới rồi sao?”
Đường Tống đáp: “Nhanh lắm, chắc chỉ mất khoảng năm phút nữa thôi.”
“Ừ.” Thanh âm Giản Sóc nhàn nhạt, khi ngẩng đầu một lần nữa đã khôi phục lại sự tỉnh táo.
Đường Tống có chút lo lắng: “Sếp, sắc mặt anh không được tốt lắm.”
“Tối hôm qua ngủ không ngon.” Vừa nói, ánh mắt Giản Sóc dừng bên ngoài cửa sổ, ngay sau đó đột ngột lên tiếng: “Dừng xe!”
Đường Tống theo bản năng đạp phanh: “Sếp?”
Xe còn chưa dừng hoàn toàn, Giản Sóc đã tự mình mở cửa xuống xe, nhìn về phía cách đó không xa.
Đường Tống cũng xuống xe theo, đứng bên cạnh Giản Sóc.
Đối diện đường cái là một nữ sinh đeo ba lô, mặc áo sơ mi trắng và quần cao bồi, tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại khi đi đường, thoạt nhìn chỉ trên dưới 20 tuổi.
Đường Tống bỗng nhiên có chút hoảng hốt, anh đi theo Giản Sóc suốt sáu năm, trừ việc công ra, ánh mắt của Giản Sóc sẽ không dừng trên bất kỳ người phụ nữ nào quá ba giây, khiến anh cũng từng hoài nghi sếp của mình không thích phụ nữ.
Có một lần ngẫu nhiên kia, Đường Tống nhìn thấy Giản Sóc sờ một món trang sức cũ trên cổ mình, khiến đáy lòng anh sinh ra một ý nghĩ hoang đường →→ có khả năng sếp thích anh.
Nhưng bây giờ thì sao? Anh đã nhìn cô gái đó mấy phút rồi vậy?
Đường Tống nhìn thời gian: “Sếp, đã đến giờ rồi.”
Giản Sóc hơi nhíu mày, ừ một tiếng rồi trở vào trong xe.
Đường Tống mở cửa ghế lái ra, lúc chuẩn bị lên xe lại thấy Giản Sóc hạ cửa sổ xuống một chút, nhìn về phương hướng nữ sinh kia rời đi.
Đường Tống:?
Sếp thích đến vậy hả?
🌺 Vài phút sau, xe của Giản Sóc dừng trước cửa phim trường điện ảnh.
Giản Sóc xuống xe, còn Đường Tống đi đỗ xe.
Giản Sóc và Đường Tống đi lối dành riêng cho nhân viên công tác, thẳng vào trong.
Sau khi Đường Tống nhìn quanh bốn phía, thấy không có người ra tiếp, vừa định gọi điện thì nghe thấy Giản Sóc gọi một tiếng.
“Sếp?”
Giản Sóc lắc đầu: “Trực tiếp tới đoàn phim đi.”
“Vâng.”
Đường Tống biết chỗ nên đi trước dẫn đường, còn Giản Sóc đi phía sau cách anh ta một khoảng.
Trên đường đi tới đoàn phim, trong lòng Đường Tống vẫn còn mắng đoàn phim không hiểu chuyện, biết rõ giờ này sếp sẽ đến mà cũng không cử người nào ra đón.
Anh ta trộm quay đầu nhìn Giản Sóc, thấy đối phương giống như không hề để ý chuyện có người ra đón hay không, ít nhất hiện tại trên mặt cũng không nhìn ra có bất kỳ bất mãn gì, đã vậy còn cực kỳ thoải mái vừa đi vừa nhìn đường.
Đường Tống xoay đầu lại, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Đều nói thời gian ở với nhau càng dài sẽ càng hiểu đối phương, nhưng Đường Tống lại cảm thấy, thời gian anh ta biết Giản Sóc càng dài thì lại càng nhìn không thấu được anh.
🌺 Đoàn phim 《Tìm Em》.
Giản Sóc và Đường Tống vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng la rất lớn.
“Người đâu rồi? 9 giờ rưỡi là nghi thức khởi động máy rồi mà nữ chính đang ở đâu vậy? Tại sao Thôi Linh vẫn chưa đến?”
Đường Tống hạ giọng nói: “Là Lâm Xán, đạo diễn Lâm.”
Giản Sóc gật đầu. Anh biết Lâm Xán, đạo diễn trẻ 35 tuổi, đã cầm trên tay vài giải thưởng quốc tế lớn, bởi vì tính tình quá táo bạo nên còn có biệt danh là “con ma lửa”.
Trước đó, trong mấy vị đạo diễn, Giản Sóc đặc biệt để Đường Tống liên hệ trước với Lâm Xán, vừa lúc đối phương chưa từng quay qua loại đề tài này, cũng đang rảnh nên đã trực tiếp gọi điện đáp ứng.
Còn quá trình casting, Giản Sóc không tham gia vào mà chỉ xem kết quả cuối cùng.
“Xin lỗi, xin lỗi đạo diễn, Thôi Linh sẽ đến ngay lập tức, cô ấy bị kẹt xe.”
“Kẹt xe? Cô không báo cho cô ta biết mấy giờ bắt đầu hả? A? Biết giờ này kẹt xe sao không xuất phát sớm một chút đi?”
“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi đạo diễn, Thôi Linh lập tức đến ngay mà!”
Lâm Xán cười lạnh một tiếng: “Được thôi, cô nói là lập tức phải không? Vậy trong vòng năm phút, nếu Thôi Linh còn không xuất hiện trước mặt tôi, thì cái vị trí nữ chính này, tôi thấy cô ta cũng không cần diễn nữa.”
“Này! Đạo diễn!”
“…”
Nghe đến đó, Giản Sóc nhấc chân đi vào, vừa vặn đối diện với gương mặt hầm hừ của Lâm Xán.
Lâm Xán bước đến tiếp đón: “Tổng giám đốc Giản.”
Hoả khí vậy mà áp xuống không ít.
Giản Sóc bắt tay với Lâm Xán, đây là lần thứ hai hai người gặp mặt, cách lần đầu tiên đã được bảy, tám tháng.
Lâm Xán xua xua tay, tỏ vẻ không có gì: “Không việc gì, không có việc gì đâu, tính tình này của tôi đến nhanh mà đi cũng nhanh thôi.”
Hai người đứng tại chỗ, tuỳ tiện hàn huyên vài câu.
Vài phút sau, từ xa truyền đến tiếng giày cao gót, rất dồn dập.
Giản Sóc và Lâm Xán đồng thời nhìn qua, là một nữ sinh mặc váy hai dây màu đen, mang giày cao gót đến bảy tám centimet, một tay vịn cửa, không có chút hình tượng nào, thanh âm yếu ớt nói: “Đạo, đạo diễn, tôi là Thôi Linh, tôi tới rồi.”
Sắc mặt Lâm Xán trong nháy mắt lạnh xuống, há mồm định răn dạy vài câu, nhưng liếc sang Giản Sóc đang đứng bên cạnh liền cố đem hoả khí nuốt về.
Kim chủ ba ba ở trước mặt, vẫn nên bảo trì chút hình tượng.
Thôi Linh hít sâu vài hơi, sau đó thẳng người đi tới: “Rất xin lỗi đạo diễn, tôi đến muộn.”
Giọng Lâm Xán không được tốt cho lắm: “Biết đến muộn còn không nhanh đi hoá trang đi, còn đợi tôi mời cô hả?”
“Tôi đi ngay đây.” Thôi Linh dẫm trên gót, chạy theo hướng trợ lý đang dẫn đường.
Thật khó cho cô ta đi giày cao mà còn phải chạy nhanh như vậy.
“Từ từ đã.” Lâm Xán gọi cô ta lại, chỉ vào đôi giày, “Còn để tôi nhìn thấy lần nữa, tôi ném nó giúp cô đấy.”
Trong lòng Lâm Xán châm chọc, người như vậy mà được diễn Khương Khương? Rốt cuộc là cái vận cứt chó gì vậy?
Thôi Linh khẽ cắn môi: “Tôi biết rồi, đạo diễn.”
Lâm Xán phất tay, ý bảo Thôi Linh nhanh lên.
Giản Sóc hơi nhíu mày, hỏi Đường Tống ở sau lưng: “Cô ta là nữ chính à?”
“Người được định ra lúc đầu không phải cô ta.” Đường Tống nói, “Nữ chính ban đầu… ba tháng trước bị tai nạn xe, Thôi Linh là lúc sau tuyển vào.”
Giản Sóc ngừng lại, liếc mắt nhìn Đường Tống một cái.
Đường Tống trong nháy mắt lĩnh ngộ, giơ tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Sếp, buổi chiều tôi sẽ cho anh kết quả.”
Giản Sóc ừ một tiếng.
Lâm Xán dẫn Giản Sóc đến phòng nghỉ, không đến vài phút sau, WeChat của đoàn phim đã spam tin nhắn [Tổng giám đốc Giản đến rồi.]
9 giờ 33 phút.
Phim điện ảnh 《Tìm Em》 cử hành nghi thức khởi động máy, những nhân vật quan trọng được tham dự có nhà đầu tư – CEO Giản Sóc của Tập đoàn Ức Cảnh, đạo diễn Lâm Xán, người đóng vai nam chính Đoạn Tầm – Thẩm Chấn Hiên, nữ chính Khương Khương – Thôi Linh, còn lại là các diễn viên phụ.
Những phóng viên có thể có mặt ở đây đều có liên quan đến Tập đoàn Ức Cảnh, bản thảo tin tức lần này nên viết như thế nào, bọn họ đều rất rõ ràng.
10 giờ rưỡi, nghi thức khởi động máy kết thúc. Lâm Xán bảo phó đạo diễn thông báo với mọi người buổi chiều sẽ bắt đầu quay.
Hôm nay tâm tình Giản Sóc không được tốt, sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc liền bảo Đường Tống đi về trước.
Còn anh chuẩn bị tuỳ ý đi dạo, xem như giảm bớt tâm tình.
Cho dù Đường Tống không muốn để anh lại một mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiền lương, tiền thưởng và tiền thưởng cuối năm, cuối cùng vẫn cúi chào ra về.
Giản Sóc cởi bỏ cúc áo tây trang, cởi áo khoác ra và vắt lên cánh tay, đi dạo trong phim trường điện cỉ.
Bên trong anh mặc áo sơ mi trắng, đã tháo hai cúc, lộ ra một phần nhỏ xương quai xanh, phía trên xương quai xanh có một vật trang sức chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, đã bị đeo đến cũ mèm, rõ ràng là đã trải qua bao năm tháng phong sương.
Giản Sóc giơ tay vuốt tóc, vài sợi rơi xuống trán, tuy rằng lộn xộn, nhưng vẫn cực kỳ đẹp.
Anh là CEO đương nhiêm của Tập đoàn Ức Cảnh, trong các trường hợp dù lớn dù nhỏ, cũng đã từng nhận phỏng vấn của không ít tạp chí, nên ở đây có rất nhiều người biết anh.
Chỉ mới đi dạo có một lát mà đã có sáu, bảy người phụ nữ tiếp cận.
Rốt cuộc, chỉ có những người ở trong vòng này mới biết, chỉ cần leo lên người Giản Sóc, thì cũng đồng nghĩa với việc được sống như một người hoàng gia thực thụ.
🌺 Thời điểm Giản Sóc đi ra ngoài, chỉ dừng chân tại ba đoàn phim đang quay.
Chỉ là anh mới đứng lại không quá năm phút đã cảm thấy không thú vị.
Không phải Giản Sóc tự phụ, cảm thấy bộ phim điện ảnh do chính mình đầu tư là tốt nhất, mà vì hiện tại đại đa số phim điện ảnh, phim truyền hình đều được cải biên từ tiểu thuyết, remake phim cũ kinh điển hoặc mua bản quyền phim nước ngoài.
Hiện trạng trẻ em bị bắt cóc đem bán, được tìm thấy và được cứu, Giản Sóc cũng không phải người đầu tiên khai thác chủ đề này. Nhưng 《Tìm Em》 không giống những bộ phim điện ảnh khác, bởi vì nhân vật nguyên mẫu là Giản Sóc nên anh sẽ làm tất cả mọi thứ để giữ được tính chân thật của sự việc.
Hơn nữa, Giản Sóc cũng hy vọng thông qua Đoạn Tầm và Khương Khương sẽ khiến mọi người cảnh giác hơn.
Chí ít ở trong lòng anh, 《Tìm Em》 so với các bộ phim remake có ý nghĩa hơn nhiều.
Lúc này, Đường Tống đã nhắn tin tới, báo cho Giản Sóc vị trí xe đang đậu, chìa khoá được gửi ở quầy giữ đồ, mật mã là gì, cuối cùng còn báo thêm anh ấy đã gọi taxi về công ty trước.
Giản Sóc nhẹ giọng cười một tiếng, nghĩ thầm, lực ảnh hưởng của tiền đối với Đường Tống còn lớn hơn so với anh tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Giản Sóc quyết định về nhà nghỉ ngơi.
Kỳ thực từ lúc mới bắt đầu, anh đã cảm thấy đầu mình càng đau hơn, nên sếp Giản luôn thích tự mình làm mọi việc từ trước tới nay mới giao việc lại cho Đường Tống.
Một mặt yếu đuối này cũng không thể để trợ lý nhìn thấy được.
Giản Sóc xoa bóp đầu, bước chân nhanh hơn một chút.
“Sầm Tuế Tuế, sao lại là cô nữa? Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau ở đoàn phim, phải vậy không?”
Giọng nói mang theo vẻ khinh thường, Giản Sóc nghe thấy có chút quen tai.
Còn có… Tuế Tuế?
“Là lần thứ ba.” Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng, mềm mại, rõ ràng chỉ là một ngữ điệu bình thường nhưng Giản Sóc lại nghe ra được sự khác nhau trong đó.
Cô đang trào phúng đối phương.
Không tự chủ được, Giản Sóc dừng bước, nghiêng đầu nhìn qua.
Cách đó khoảng mấy mét, là một cô gái mặc áo sơ mi trắng quần cao bồi, hai tay đặt sau lưng, mười ngón tay lồng vào nhau, là người đã gặp qua bên ngoài phim trường điện ảnh.
Đối diện cô là Thôi Linh mà Giản Sóc đã thấy qua trước đó không lâu.
Giản Sóc nhíu mày, thời điểm này hẳn là Lâm Xán đã thông báo đến mọi người chuẩn bị quay, Thôi Linh là nữ chính, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa…
Ánh mắt Giản Sóc một lần nữa dừng trên người cô gái, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô gái này mang đến cho anh một cảm giác rất quen thuộc.