Tìm Em

Chương 13: Cưỡng hôn

Lúc Sầm Tuế Tuế nằm trong lòng Giản Sóc, cô còn nghĩ, rõ ràng hai người cùng uống, sao cả người mình thì đầy mùi men, mà mùi trên người Giản Sóc lại dễ ngửi như vậy nhỉ. Sầm Tuế Tuế tựa cằm vào lồng ngực Giản Sóc, ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ bối rối, “Anh...”

Dường như Giản Sóc đã nghĩ đến hậu quả này khi Sầm Tuế Tuế uống say, chỉ thấy anh cầm lấy túi xách tay của Sầm Tuế Tuế, nhìn ba lô trên lưng cô, thầm nhủ nếu anh mà đeo như thế chắc lưng cũng rất mỏi. 

Sầm Tuế Tuế đưa tay lên, đâm đâm vào ngực Giản Sóc, ngây ngốc hỏi, “Anh nói xem... sao lại dễ ngửi như vậy?” 

“Dễ ngửi như nào?” Giản Sóc bật cười, “Nhà em ở đâu, tôi đưa em về.” 

Vừa nghe đến “Về nhà”, Sầm Tuế Tuế lập tức đỏ mặt, vội vã tránh khỏi lồng ngực Giản Sóc, ngoan ngoãn trở lại. Có điều, biểu hiện ngoan ngoãn này là do Sầm Tuế Tuế tự đánh giá. Trên thực tế, cảm giác say làm cô không thể duy trì ổn định, trong mắt Giản Sóc, Sầm Tuế Tuế vẫn lảo đảo y như con chim cánh cụt nhỏ. Giản Sóc thật sợ cô bị ngã.

“Tuế Tuế.” Giản Sóc kéo Sầm Tuế Tuế lần thứ hai, dùng giọng nói như dỗ trẻ con, “Nào, nghe lời, tôi đưa em về nhà ngủ.” 

“Ngủ!” Sầm Tuế Tuế kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi lập tức che miệng lại, dáng vẻ rất ảo não. 

Giản Sóc nhìn xung quanh, đã có người ném ánh mắt hoài nghi tới bên này. Ý nghĩ duy nhất lúc này của Giản Sóc chính là nhanh chóng đưa Sầm Tuế Tuế đi, không thôi lúc nữa thế nào cũng bị người ta nghi anh là loại người lừa bán thiếu nữ nhà lành.

“Ông chủ, phiền ông tính tiền hộ.” Giản Sóc đỡ lấy Sầm Tuế Tuế, gọi ông chủ đang ở bàn bên cạnh. 

Ông chủ cầm tờ giấy, cười ha ha đi tới, “Bạn gái cậu uống tốt đấy! Lâu rồi tôi chưa thấy cô ấy lại uống nhiều như vậy.” 

“Ông biết cô ấy à?” Giản Sóc lấy di động ra, “Alipay hay là WeChat?” 

Ông chủ nhìn di động của Giản Sóc, “Chỗ này chỉ nhận tiền mặt.” 

Giản Sóc do dự một chút, gọi Sầm Tuế Tuế mấy câu.

“Hả?” Mắt Sầm Tuế Tuế mông lung, đuôi mắt vẫn còn màu đỏ, “Anh Sóc?” 

Giản Sóc thở ra một hơi, “Tôi không mang tiền, em trả đi.” 

“Vâng.” 

Lần này Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn như người bạn nhỏ. Cô nhận túi, kéo khóa, rút vì tiền ra, vừa nhét ví vào ngực Giản Sóc, vừa lấy tay che miệng, “Anh thanh toán nhé, đàn ông trả tiền cho nó có sĩ diện.” 

Sầm Tuế Tuế nghĩ cô nói rất nhỏ, thật ra mấy người trước mặt đều nghe thấy được. 

Giản Sóc dở khóc dở cười, hỏi tiền xong thì rút ví Sầm Tuế Tuế, lấy tiền mặt thanh toán. 

Chủ quán đếm tiền, cười híp mắt nói, “Anh bạn trẻ, bạn gái cậu khá đấy, tính tình cũng tốt, cậu phải nắm cho chắc vào” 

Giản Sóc gật đầu, rồi đỡ Sầm Tuế Tuế đi.

“Tuế Tuế.” 

“Anh Sóc.” 

“Nhà em ở đâu?” Đây đã là lần thứ ba Giản Sóc hỏi. Lần này Sầm Tuế Tuế không có cử chỉ kỳ quái nào, chỉ chăm chăm nhìn anh. Quán nướng ở cuối phố ăn vặt, Giản Sóc dẫn Sầm Tuế Tuế đi một đoạn đường. Lúc này khung cảnh tương đối yên tĩnh, không sợ có ai nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ nữa.

“Nhà em hả?” Sầm Tuế Tuế lặp lại một lần, rồi nhân thể lắc đầu, “Em không thể tùy tiện nói cho người khác biết nhà em ở đâu đâu.” 

Giản Sóc cười khen, “Còn biết đề phòng, rất tốt.” 

Sầm Tuế Tuế ngoắc ngón tay với Giản Sóc, “Nhưng em có thể nói riêng cho anh.” 

Giản Sóc: “...” Người này thật không đáng khen chút nào! Dù vậy, anh vẫn ghé tai đến gần, phối hợp để Sầm Tuế Tuế nói thầm cho mình. Tuy Sầm Tuế Tuế uống say ngất ngư, nhưng địa chỉ thì nói đúng. Giản Sóc lấy di động ra, tìm khu nhà Sầm Tuế Tuế nói tới. Cũng ổn, xem bản đồ thì đi bộ mất tầm 20 phút. 

Giản Sóc nhớ kỹ vị trí, cất di động, đeo ba lô của Sầm Tuế Tuế vào trước ngực, khom người kéo một tay cô khoát lên bả vai mình, làm cô đeo lên người mình. 

Sầm Tuế Tuế vùng vẫy một hồi rồi ngoan ngoãn nằm im trên lưng anh. Giản Sóc xốc cô lên tử tế, rồi mới đi. 

Đêm nay thực sự là một đêm thần kỳ. Giản Sóc đi theo một cô gái mới chỉ gặp mặt mấy lần, đến khu phố ăn vặt, ăn rất nhiều thứ chưa từng ăn bao giờ, lại còn uống bia. Thần kỳ nhất chính là, anh đột nhiên nảy ra ý định kết hôn với cô gái nhỏ này. Giản Sóc thậm chí còn chưa xác định được là mình thích cô, tối đa mới chỉ xem như là có cảm tình thôi. Trên đoạn đường cõng Sầm Tuế Tuế về nhà, đầu óc Giản Sóc càng đi càng tỉnh táo, sau 20 phút ngắn ngủi, anh đã xác định.

“Tuế Tuế.” Giản Sóc quay đầu lại, nhẹ nhàng gọi cô. 

Sầm Tuế Tuế lẩm bẩm mấy tiếng, mở mắt ra. Ánh mắt cô mờ mịt, đối diện với ánh mắt Giản Sóc, sau một giây, Sầm Tuế Tuế nhận ra tình cảnh của bản thân, cô đột nhiên tỉnh táo lại, giãy giụa trên lưng Giản Sóc đòi xuống.

“Từ từ thôi.” Giản Sóc thả Sầm Tuế Tuế xuống, rồi cũng tháo cả ba lô.

“Để em cầm ngay đây.” Sầm Tuế Tuế  vội vã nhận lại ba lô, “Xin lỗi Tổng giám đốc Giản.” 

Giản Sóc hơi nhíu mày, “Lại gọi tôi là Tổng giám đốc Giản à?” 

“Xin lỗi.” Sầm Tuế Tuế cực kỳ ảo não, “Xin lỗi Tổng giám đốc Giản, em uống hơi nhiều.” 

“Sầm Tuế Tuế.” Giọng Giản Sóc lạnh xuống, “Tôi cho em cơ hội, nói lại một lần nữa.” 

Sầm Tuế Tuế cắn môi, do dự một chút, rồi hạ giọng gọi: “Anh Sóc.” 

Giản Sóc vốn định đưa Sầm Tuế Tuế về nhà rồi đi luôn. Nhưng bây giờ… Giản Sóc khoanh hai tay, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, “Em định cứ để tôi đứng ở bên ngoài khu nhà ở để nói chuyện với em sao? Sầm Tuế Tuế, bây giờ đã mười một giờ rồi.” 

Sầm Tuế Tuế giờ chỉ muốn thời gian quay ngược, trở lại nửa tiếng trước.

“Cái này…” Sầm Tuế Tuế quàng ba lô lên lưng, lấy hết can đảm nhìn Giản Sóc, “Anh Sóc, mời anh vào nhà em.” 

Giản Sóc bình tĩnh nhìn cô. Tim Sầm Tuế Tuế đập rất nhanh. Mấy giây sau, Giản Sóc gật đầu, “Dẫn đường đi.” 

Sầm Tuế Tuế âm thầm thở phào. Cô hơi sợ Giản Sóc từ chối. Nếu thế, chẳng phải tối nay phải uống không từng đấy bia rồi à?

Trong mấy phút cùng Sầm Tuế Tuế về nhà, Giản Sóc không còn tức giận nữa, thay vào đó là lo lắng. Khu Sầm Tuế Tuế ở là khu chung cư cũ, điều kiện an ninh rất kém. Vừa nãy, trên đường, Giản Sóc còn nhìn thấy mấy con ma men ôm vai bá cổ nhau, trong miệng toàn những lời tục tĩu. 

Phòng Sầm Tuế Tuế ở tầng bảy, tầng cao nhất, còn có thêm một tầng gác lửng nữa. Cả đoạn đường, Sầm Tuế Tuế không dám lên tiếng, sợ nói ra sẽ để lộ hết cảm xúc căng thẳng của mình. 

Mở cửa xong, Sầm Tuế Tuế đặt túi ở cửa, sau đó đi dép lê vào, “Anh Sóc, chờ một chút, em đi lấy dép.” 

Giản Sóc ừ, đứng ở cửa đánh giá căn hộ của Sầm Tuế Tuế. Căn hộ nhỏ, một phòng một sảnh, một cô gái ở vừa đẹp. Phòng  trang trí tông màu  ấm, có một số vật trang trí nhỏ, hoàn toàn phù hợp với sở thích của các cô gái trẻ tuổi ngoài đôi mươi như Sầm Tuế Tuế. 

Sầm Tuế Tuế  cầm ra một đôi dép lê dùng một lần, vừa xé bao bì vừa nói, “Nhà em không có khách khác giới, dép lê dùng một lần cũng là lúc đi siêu thị mua cả lố. Năm nay em 22 tuổi, chưa từng có lịch sử tình yêu, thân thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ, ăn tuy có hơi nhiều nhưng không bị béo phì, em cũng sẽ nghe lời, bảo đảm không gây phiền toái cho anh.” 

Giản Sóc nghe, vừa bực mình vừa buồn cười, anh hiểu. Cô nhóc này, không phải cô đang nghĩ  anh mời cô đi ăn là vì việc này chứ? Lẽ nào anh tỏ ra đói khát đến thế? Hay là, anh đã làm gì đó, để cho cô có ý nghĩ là anh sẽ thừa dịp cô say rượu để làm chuyện cầm thú chăng? 

Giản Sóc thản nhiên gọi: “Sầm Tuế Tuế.” 

Sầm Tuế Tuế run lên theo bản năng, oan ức trông mong rồi lại đầy dũng khí ngẩng đầu nhìn Giản Sóc. 

Con ngươi Giản Sóc đen thẫm, sâu không thấy đáy. Sầm Tuế Tuế có cảm giác mình như bị hút vào đó, cô nói nỉ non, “Anh Sóc...” 

Giản Sóc hừ nhẹ, “Sầm Tuế Tuế, em...” 

Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, Sầm Tuế Tuế đột nhiên duỗi hai tay bám vào vai Giản Sóc, sau đó nhón chân lên, nhắm mắt lại, hôn lên môi anh.



Đường Đường: a a a a! Anh Giản số thật đỏ! Còn chưa nói chuyện yêu đương đã được hôn rồi!