Tìm Đường

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lương Nghiên nói: “Mình cũng mới biết hôm nay”.

Triệu Yên Tích ngẫm nghĩ cũng thấy khả  năng không cao, nhưng lại rất kỳ lạ: “Mình còn tưởng hai người thân nhau lắm chứ, sao đang yên đang lành anh ấy lại giúp chúng ta. Ở đó có rất nhiều người, thế mà anh ấy chỉ thả ba chúng ta”.

“Chắc vì thấy cậu ngốc kia đáng thương quá.” Lương Nghiên đáp đại rồi đi vào nhà vệ sinh.

Nằm dưới nền đất đã quen, bỗng dưng được nằm trên giường, Triệu Yên Tích lại có chút chưa quen, cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ.

Sao chiếc giường này êm ái thế này?

Lương Nghiên tắm xong đi ra thì thấy Triệu Yên Tích gác hai chân lên đầu giường, nằm ngâm nga hát, hệt như một bà cô nhàn tản trong xã hội cũ.

“Cậu nằm cái tư thế gì đấy?”

Triệu Yên Tích nghe thấy tiếng quay mặt sang: “Cậu tắm xong rồi à! Chiếc giường này thoải mái quá, cậu mau cảm nhận đi”.

Lương Nghiên chẳng thèm để tâm tới cô ấy.

Ban ngày đã mệt nhoài, tối ấy Triệu Yên Tích ngủ mê mệt, hôm sau mặt trời lên cao rồi mới tỉnh lại. Khi nhìn sang bên cạnh thì giường đã trống không, Lương Nghiên không còn ở đó.

Triệu Yên Tích đang định hét thì Lương Nghiên đẩy cửa bước vào, trong tay cầm bánh bao và đậu nành.

“Cậu dậy sớm vậy?” Triệu Yên Tích vò vò cái đầu rối bù, uể oải ngáp ngủ.

“Cô Triệu à, mười giờ rồi đấy!” Lương Nghiên đặt đồ ăn sáng lên bàn: “Còn không thu dọn chăn chiếu vào đi thì cậu ăn trưa luôn đi”.

“Hả, muộn vậy sao?” Triệu Yên Tích hoảng hốt hét lên rồi lẩm bẩm: “Không có di động thật sự quá bất tiện, chẳng biết giờ giấc thế nào”.

Nói rồi cô ấy lồm cồm bò dậy, nhanh chóng vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt rồi chải đầu, xong xuôi liền đi ra ăn sáng.

“Ngốc đâu?” Triệu Yên Tích vừa ăn vừa hỏi.

“Cùng anh Trương ra ngoài rồi.”

“Đi đâu vậy?”

“Hỏi nhiều vậy làm gì, cậu cứ ăn đi.”

“Ờ.”

Triệu Yên Tích gặm vài miếng là hết cái bánh bao, rồi uống thêm vài hớp sữa đậu nành, hỏi Lương Nghiên: “Hôm nay chúng ta đi à? Ngốc cũng về Nam An, có đi cùng cậu ta không?”.

Lương Nghiên: “Về Du Thành trước đã”.

“Hả, cậu muốn về?” Triệu Yên Tích có phần kinh ngạc.

“Mình không muốn, là phải làm lại chứng minh thư cho cậu đó.”

Triệu Yên Tích vỗ đầu: “Đúng nhỉ. Vậy hôm nay sẽ về Du Thành, dù sao cũng phải quay về thăm bà ngoại. Hiếm có dịp cậu cũng về, bà ngoại chắc là vui lắm”.

Lương Nghiên nói: “Hôm nay chưa đi, ngày mai đi”.

“Vì sao vậy?”

“Không vì sao cả.”

“...”

Cả ngày hôm ấy họ ở trong khách sạn.

Trước khi ngủ, Trương Bình qua phòng.

Lương Nghiên ra mở cửa, anh ta nói: “Có tin tức mới”.

Trái tim Lương Nghiên bỗng đập lỡ nhịp.

Nhìn biểu cảm của cô, Trương Bình cười: “Đừng căng thẳng, là tin tốt”.

Thấy Lương Nghiên vẫn chưa chịu dãn cơ mặt ra, anh ta cũng không vòng vo tam quốc nữa: “Anh Nam báo về, vẫn bình an, không có chuyện gì”.

Lương Nghiên “ừm” một tiếng, sắc mặt đỡ nghiêm trọng hơn rồi hỏi: “Khi nào các anh kết thúc?”.

Trương Bình đáp: “Sắp rồi, anh nghĩ qua một tuần nữa là có thể thu lưới”.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Trương Bình đưa họ ra ga tàu, giúp Triệu Yên Tích và Trì Hiến làm chứng minh thư tạm thời, rồi mua vé, đứng ở cửa chào tạm biệt họ.

Trì Hiến không có di động, chỉ để lại số điện thoại ký túc xá cho Trương Bình, rồi lại ôm anh ta một cái thật chặt: “Anh Trương, về Nam An nhất định phải tìm em nhé. Tòa soạn của các anh gần trường của em, tới lúc đó em sẽ mời anh Nam ăn cơm!”.

Trương Bình phá lên cười, đồng ý.

Trì Hiến lại vỗ vai Lương Nghiên đứng bên: “Chúng ta thật là có duyên. Nghiên ca và Triệu muội muội một thời gian nữa cũng về Nam An, tới lúc đó chúng ta đoàn tụ”.

“Được, được, được.”

Nói xong mấy lời khách khí, chào tạm biệt xong xuôi, Trương Bình vẫy tay, tiễn ba người họ vào trong ga.

Còn chưa quay người, một cái bóng lại xuất hiện. Trương Bình thoạt nhìn, đó là một cô gái tóc ngắn.

“Sao vậy?” Trương Bình lấy làm lạ.

Lương Nghiên đi tới trước mặt anh ấy: “Anh Trương, để lại số điện thoại đi”.

“Hì, em cũng muốn mời cơm à.” Trương Bình cười: “Mấy cô cậu khách khí quá rồi”.

Nói thì nói vậy nhưng anh ta vẫn vui vẻ mò danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Lương Nghiên mỉm cười, quay đầu chạy vào trong.

Cuối tháng Tám mà Du Thành nóng đến kỳ lạ.

Hai năm rồi không quay lại, dọc đường ngắm nhìn, Lương Nghiên phát hiện có rất nhiều nơi đã đổi khác.

Taxi đi ngang qua trường tiểu học cũ của cô và Triệu Yên Tích, lá cờ đỏ tung bay không còn nữa, chỉ còn một bãi hoang dỡ đi chưa kịp xây mới.

Xe vòng vào khu thành phố cũ, dừng lại ở đầu một con phố nhỏ, trời đã nhá nhem tối.

Triệu Yên Tích và Lương Nghiên xuống xe, đi bộ vài phút, nhìn thấy cửa lớn của tiểu khu, bên trong là vài khu nhà đã có tuổi đời nhiều năm trời.

Mọi ký ức về nơi đây đối với Lương Nghiên đều đã xa xôi tới mức mông lung. Cô sinh ra ở đây, cũng đã sống được khoảng bảy năm, sau đó bị Thẩm Ngọc đưa đi. Căn nhà cũ cô sống năm xưa cũng bị Thẩm Ngọc bán ngay sau đó.

Thẩm Ngọc là mẹ của Lương Nghiên.

Năm cô sáu tuổi là lần đầu tiên bà xuất hiện và đến năm bảy tuổi đã là lần cuối cùng.

Đây là quê hương của Thẩm Ngọc, nhưng bà không bao giờ quay lại nữa.

Hồi Lương Nghiên học cấp ba, bố cô Lương Việt Đình đã sai người thuê một căn nhà ở một con đường mới. Lương Nghiên sống ở đó ba năm. Nhưng mỗi lần đưa Triệu Yên Tích về đây, cô vẫn đến tiểu khu này.

Lương Nghiên cảm thấy, cư dân trong các khu nhà này dường như luôn vậy, không có hoạt động gì, cũng không có trắc trở gì, từ tốn, chậm chạp.

Họ theo đường quen đi vào tiểu khu, lên gác, gõ cửa.

Bà ngoại của Triệu Yên Tích sống ở một căn nhà hai phòng ngủ trên tầng hai. Vừa mở cửa ra, bà đã bất ngờ, rõ ràng không nghĩ hai cô nhóc lại đường đột quay về. Sau khi tỉnh ra thì chỉ còn mừng rỡ, bà vội đón họ vào, sắp xếp cái này, dặn dò cái kia. Thấy Lương Nghiên mang một đống đồ bổ, bà lại nói một tràng.

Ôn chuyện xong, bà lại bận rộn đi làm cơm tối. Lương Nghiên và Triệu Yên Tích cũng không rảnh, họ giúp bà làm vài món.

Cả hai đều rất mệt, ăn cơm xong họ tắm rửa rồi đi ngủ ngay.

Những ngày sau đó họ sống như đang nghỉ dưỡng, ngày nào cũng cùng bà trò chuyện, giúp bà cơm nước rồi ăn uống và ngủ nghỉ.

Khi lần lữa tới lúc không thể lần lữa được nữa, Triệu Yên Tích mới thúc giục Lương Nghiên đi làm bù chứng minh thư.

Lúc họ đi là buổi sáng, trời còn âm u. Không biết Triệu Yên Tích moi được ở xó xỉnh nào một chiếc xe cà tàng, Lương Nghiên đạp xe đưa cô ấy đi.

Làm xong việc thì cũng đã chập tối. Ngang qua siêu thị, Triệu Yên Tích vào mua vài món đồ, Lương Nghiên dựng xe đứng đợi ngoài cửa. Đợi một lúc, vẫn chưa thấy Triệu Yên Tích đi ra, ngược lại bắt gặp một người quen cũ.

Đối phương dường như nhận ra bóng Lương Nghiên trước. Anh ta gọi một tiếng, ngữ khí có vẻ ngập ngừng.

Lương Nghiên quay đầu, nhìn thấy một anh chàng đứng sững ở đó.

Lương Nghiên chưa nhớ ra được tên người này. Nhưng cô chắc chắn đây có lẽ là bạn học cấp ba của mình, chí ít thì cũng cùng trường, nếu không cô đã chẳng thấy quen.

“Lương Nghiên?” Trông đối phương có phần kích động.

Lương Nghiên từ bỏ việc tìm kiếm hình ảnh anh ta trong đầu, thẳng thừng chào hỏi một câu chung chung: “Hi, đã lâu không gặp”.

Đôi mắt người đàn ông hơi sáng lên, dường như hơi kinh ngạc. Một lát sau, anh ta mỉm cười.

“Phải, lâu quá rồi.”

Nụ cười của anh ta khá chói mắt khiến Lương Nghiên hơi sững sờ.

“Cậu về khi nào vậy?” Anh ta hỏi.

Lương Nghiên đáp: “À, vừa mới thôi”.

“Thế à?”

Anh ta bỗng nhiên im lặng, Lương Nghiên cũng không chuyện trò, bầu không khí trở nên trầm lắng.

Đúng lúc này, Triệu Yên Tích đi ra, nhìn thấy người đứng bên cạnh Lương Nghiên thì rất ngỡ ngàng: “Tống Kỳ Ninh!”.

“Chào cậu.” Tống Kỳ Ninh lên tiếng.

“Trùng hợp quá!” Triệu Yên Tích thốt lên: “Ôi, Tống Kỳ Ninh, cậu càng ngày càng đẹp trai đấy”.

Tống Kỳ Ninh cười cười, không đáp lại mà nhìn Lương Nghiên: “Có thể xin số điện thoại của cậu không?”.

Lương Nghiên đang cố lục tìm cái tên này, bèn nói thẳng: “Tôi không có điện thoại”.

Lý do này nghe quá giả. Tống Kỳ Ninh những tưởng cô không muốn, tỏ ra hơi hụt hẫng.

Triệu Yên Tích đứng bên thì đã sớm nhìn thấu anh ta, bèn thành thật giải thích: “Đúng là không có thật. Lúc chúng tôi vừa về thì di động bị trộm mất, còn chưa kịp mua. Nhưng tôi có thể cho cậu số phòng ký túc của cậu ấy”.

Lương Nghiên chưa kịp ngăn cản, Triệu Yên Tích đã cầm đèn chạy trước ô tô.

Sau khi Tống Kỳ Ninh đi khỏi, Triệu Yên Tích phấn khích vỗ vai Lương Nghiên: “Sức hút của cậu lớn quá, làm người ta nhớ mãi đến giờ”.

Lương Nghiên lườm nguýt: “Người này là ai vậy, mặt có hơi quen nhưng cái tên lạ hoắc”.

Triệu Yên Tích không dám tin vào tai mình: “Lương Nghiên, cậu quên cậu ta rồi hả? Năm xưa đó là người đầu tiên không sợ chết liều mình tỏ tình với cậu mà! Cậu cay nghiệt bẻ hoa, còn đấm cho người ta một trận, nhớ chưa?”.

Lương Nghiên vừa nghe xong đã có chút ấn tượng. Cô từng đấm không ít người, nhưng số người bị đấm không đánh trả cũng không nhiều, Tống Kỳ Ninh là một trong số đó.

“Thật không ngờ cậu ta vẫn nhung nhớ cậu.” Triệu Yên Tích nói: “À, cậu có thể suy nghĩ bắt đầu mối tình đầu của mình đi, mặc dù có hơi muộn, nhưng dẫu sao vẫn kịp yêu khi còn đi học, không còn gì tiếc nuối. Thế nào, tớ thông minh không, đảm bảo về tới trường rồi cậu sẽ nhận được điện thoại tỏ tình. Tới lúc đó cậu vượt ngàn dặm theo đuổi tình yêu, hai cậu hẹn thề dưới trăng, rồi trao nhau nụ hôn đầu. Cậu ta... Ấy, Lương Nghiên!”.

Triệu Yên Tích không nghĩ vẩn vơ được nữa, vội chạy đuổi theo xe đạp.

Sau bữa tối, Triệu Yên Tích thu dọn bát đũa mang vào bếp, Lương Nghiên nói: “Mình ra ngoài một lát”.

Triệu Yên Tích thò đầu ra: “Làm gì vậy?”.

“Tản bộ.” Lương Nghiên ném lại một câu rồi đi thẳng.

Triệu Yên Tích lẩm bẩm: “Bệnh gì không biết, cậu ấy biết tản bộ từ khi nào vậy?”.

Lương Nghiên đi xuống nhà, đi thẳng tới trước cửa một hàng tạp hóa.

Ông cụ trông hàng đang ăn cơm.

Lương Nghiên nói: “Ông ơi, cho con gọi điện thoại”.

“Ở đó đó, con gọi đi.”

Lương Nghiên móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp rồi gọi theo số in ở trên. Sau ba hồi chuông đã có người bắt máy.

“A lô...” Là giọng nam giới, xung quanh có chút ồn ào.

Lương Nghiên trả lời: “Anh Trương, em đây, Lương Nghiên”.

Trương Bình hơi bất ngờ, sau đó vui vẻ đáp: “Ồ, em à! Anh còn đang bảo sao số này giống số quảng cáo thế. Sao em gọi điện giờ này, có chuyện gì à?”.

“À, không sao.” Lương Nghiên dừng lại một chút: “Em muốn hỏi tình hình các anh thế nào”.

Tiếng cười của Trương Bình vọng qua ống nghe. Anh ta có vẻ rất phấn khởi: “Cô bé này có lòng đấy, còn biết quan tâm đến bọn anh. Không sao đâu, đừng lo, kết thúc cả rồi. Anh Nam cũng thoát ra rồi, chỗ bọn anh đang ăn cơm”.

Lương Nghiên ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn thì Trương Bình đã hỏi: “Em có muốn nói chuyện với anh ấy không?”.

Hỏi xong không đợi hồi âm, anh ta đã tự chuyển máy: “Anh đưa máy cho anh ấy nhé”.

Cô nghe thấy những tiếng lạo xạo rồi giọng Trương Bình loáng thoáng vang lên: “Là Lương Nghiên, lo cho anh, gọi điện tới hỏi thăm...”.

Khoảng hai giây sau, Lương Nghiên nghe thấy chất giọng khàn khàn của người ấy qua điện thoại.

“A lô?”