"Anh d[d[lqd nói gì vậy? Tại sao anh muốn nếm món ăn của cô ta?"
"Bởi vì tôi muốn biết cái gì đã khiến Winston còn có những giám khảo khác đánh giá cao như vậy! Tôi thua, cho dù trước đây tôi đã thắng bao nhiêu vòng, nhưng tôi vẫn thua!" Victor hít một hơi, quay mặt qua chỗ khác.
"Thắng thua không phải do anh, mà do người ngoài đánh giá. Rất nhanh thôi, anh sẽ hiểu đạo lý này."
Ngày thứ hai, Lâm Khả Tụng đang định ngủ thẳng giấc, thì cửa liền bị Lâm Tiểu Tuyết gõ.
"Khả Tụng! Khả Tụng chị mau tỉnh dậy! Chị ra đây xem đi!"
Lâm Tiểu Tuyết đẩy laptop của mình đến trước mặt Lâm Khả Tụng, trên màn hình là tin tức đứng đầu trên Internet, tựa đề là Quintin và Giang Thiên Phàm, Giang Thiên Phàm thua!
"Hả? Cái gì?"
Lâm Khả Tụng nhất thời tỉnh táo, cầm laptop nhìn kỹ.
Ý chính của tin tức này là đẩy kết quả tranh tài "Đại sư tú"đến trên người hai vị đạo sư, ý là đánh giá hai vị đại sư trong giới đầu bếp, mà Khiết Tây Tạp · Quintin chính là người thắng cuộc. Giang Thiên Phàm nhờ mắt mù mà được giới ẩm thực phong cho nhiều hào quang mà thôi.
"Đây căn bản không phải là mục đích ban đầu của ‘ đại sư tú ’! Giang Thiên Phàm có thực lực chứ không phải là hào quang!"
"Rất rõ ràng! Nhất định là có người đang lăng xê, muốn mượn kết quả lần tranh tài này công kích Giang tiên sinh!" Lâm Tiểu Tuyết lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm, "Hoàn hảo! Chị xem trang chính của 《 mỹ thực gia 》 đi này, là đánh giá chị đó! Trong chuyên mục chủ bút Winston nói chị tỉ mỉ tinh tế tinh xảo, chị rõ ràng biết mình muốn làm cái gì, hơn nữa có năng lực bày trí mùi vị ra trong đầu mình!
Ngài ấy hi vọng chị ở lại giới ẩm thực, mất đi chị sẽ là tiếc nuối rất lớn!"
Lâm Khả Tụng khẽ thở ra một hơi.
"À, trong chuyên mục còn có nhà bình luận mĩ thực Luke nói Giang Thiên Phàm lại một lần nữa chứng minh mình không chỉ có tài nấu nướng, còn có ánh mắt độc đáo!" Lâm Tiểu Tuyết vỗ vỗ bả vai Lâm Khả Tụng nói, "Cũng may, đây chỉ là những tin tức của mấy tờ báo lá cải. Trong giới ẩm thực vẫn tán thành năng lực của chị cùng với ánh mắt của Giang Thiên Phàm!"
Lâm Khả Tụng nhíu mày, lời mà Irri ti nói với cô càng ngày càng rõ ràng, cô không thể không lo lắng.
Thẳng tới giữa trưa, khi cô và Lâm Tiểu Tuyết vừa nhìn tin tức giữa trưa vừa ăn nem rán chấm tương ớt, nữ chủ mới truyền ra một tin tức. Đó chính tập đoàn Quintin đã thành công lấy được hạng mục xây dựng phố ẩm thực Trung Hoa, kế hoạch xây dựng một trung tâm nghỉ ngơi, giải trí, mua sắm trong ngày nghỉ.
Lâm Khả Tụng nhìn tấm hình hai bên đường phố với lối kiến trúc quen thuộc trên màn ảnh, cả người đều ngẩn ra.
"...... Hình như đó là hạng mục phố ẩm thực Trung Hoa của Giang thị mà? Em nhớ ba em còn đặc biệt mong đợi nó...... Cuối cùng lại biến thành nơi buôn bán sầm uất....."
Lâm Khả Tụng biết mình không có nghe lầm những gì Lâm Tiểu Tuyết nói.
Cô chợt buông vật trong tay xuống, lao ra cửa.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, đẹp đến chói mắt.
Xung quanh có rất nhiều người đi đường, Lâm Khả Tụng giống như không cảm giác được mình đã đụng phải những người xung quanh.
Cô ngây thơ nghe lời thuyết phục của Giang Thiên Phàm, cho dù mình thất bại cũng sẽ không ảnh hưởng tới anh.
Nhưng sự thật không phải vậy. Trên web những tin tức nói Giang Thiên Phàm thua ở phu nhân Quintin không phải là tình cờ, rất có thể chính là do phu nhân Quintin dùng thủ đoạn chèn ép Giang Thiên Phàm. Có lẽ đây chỉ là cạnh tranh giữa hai tập đoàn, Lâm Khả Tụng chỉ là con kiến nhỏ không đáng kể mà thôi. Chỉ là giống như Irri ti nói, cô đã trở thành một vết sẹo của Giang Thiên Phàm.
Hạng mục này rất quá quan trọng đối với Giang Thiên Phàm. Anh hao tốn nhiều năm, đến rất nhiều nơi ở Trung Quốc, chính là vì muốn tìm được mùi vị tốt đẹp nhất, đưa chúng nó tới mặt khác của địa cầu, nhưng vì cô mà mất hết.
Lâm Khả Tụng rất muốn khóc lên, nhưng cô cảm thấy mình không có lý do để hèn yếu.
Cô muốn ngay bây giờ, ngây bây giờ nhìn thấy anh. Muốn nhìn thấy ánh mắt của anh, muốn biết anh đang nghĩ gì.
Cô đi tới biệt thự của Giang Thiên Phàm, Meire mở cửa cho cô.
"Chạy gấp như vậy, xem ra cô đã nghe tin tức kia rồi." Meire giơ tay lên, thay Lâm Khả Tụng sửa sang lại cổ áo, "Nghe rồi, không nên nói ‘ thật xin lỗi ’ với tiên sinh, bởi vì cô không làm sai điều gì. Cũng đừng khóc thút thít trước mặt tiên sinh, bởi vì tiên sinh không thích kẻ mềm yếu. Ở trong suy nghĩ của Giang tiên sinh, thất bại chỉ là một việc nhỏ."
Đúng, Giang Thiên Phàm luôn bình tĩnh thong dong, giống như không có gì có thể làm cho anh hoài nghi hoặc là dao động.
Lâm Khả Tụng nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Meire nhìn đồng hồ: "Bây giờ cô còn có thời gian cẩn thận nghĩ, tĩnh tâm suy nghĩ, rốt cuộc cô muốn nói gì với tiên sinh."
Nỗi lo lắng áy náy lặng đọng xuống.
Trong mũi cô là mùi thơm nhàn nhạt của hoa hồng dây, không biết sao nó có thể bay xa như vậy.
"Tôi nghĩ xong rồi." Lâm Khả Tụng nói với Meire.
"Vậy thì hãy đi đi. Tiên sinh ở trong phòng chờ cô."
Cô không đến chỗ Giang Thiên Phàm trước, mà là đi vào phòng bếp. Giờ phút này đôi tay của cô rất ổn, ý nghĩ cũng rất rõ ràng. Cô tốn thời gian một buổi chiều, nấu bữa ăn tối cho Giang Thiên Phàm.
Cô đẩy xe đẩy, đi vào trong phòng Giang Thiên Phàm.
Cả gian phòng trống rỗng, không ngừng có gió thổi vào từ lang cang, thổi tung rèm cửa kiểu dáng châu Âu, giống như sóng biển, từng đợt từng đợt.
Mà Giang Thiên Phàm đang an vị ở nơi nào, trời chiều màu cam lay động theo rèm cửa sổ, lúc sáng lúc tối chiếu qua gương mặt của anh, khiến ánh mắt của cô không thể rời.
"Thiên Phàm, em là Khả Tụng."
"Anh biết. Anh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, em nấu cho anh sao." Giang Thiên Phàm nghiêng mặt sang một bên.
Khuôn mặt ôn hòa tinh tế, ngũ quan nhu hòa, nhưng lại không thành thật.
Trong tay của anh là gậy dò đường, anh có thói quen chống nó, nhưng không dựa vào nó. Kể từ khi mất đi thị giác, Giang Thiên Phàm không có theo đuổi cái gì, trừ nấu nướng. Anh đắm chìm trong đế quốc mùi vị, đứng ở nơi cao không người nào sánh bằng, hờ hững nhìn những người trong đế quốc ẩm thực theo đuổi danh lợi.
Giờ phút này tầm mắt của Giang Thiên Phàm giống như rơi vào trên người của Lâm Khả Tụng, lại giống như xuyên qua cô hướng đến nơi xa rộng lớn hơn.
"Em đã chuẩn bị món khai vị, món chính còn có món điểm tâm ngọt. Nhớ nói cho em ăn ngon không đó."
Lâm Khả Tụng bày món khai vị đến trên bàn trước mặt anh.
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngửi một cái: "Nhất định ăn ngon, bởi vì mùi vị rất dễ chịu."
"Điểm này không giống như Giang tiên sinh phê bình. Không phải nên từ mùi vị, độ lửa cùng kỹ xảo để phân tích sao?"
Lâm Khả Tụng lui trở về chỗ không gần không xa, nhìn Giang Thiên Phàm ưu nhã cầm dao nĩa lên, nếm đậu phụ tôm đông lạnh.
Anh rất nghiêm túc ăn món khai vị, sau đó để dao nĩa xuống, nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo đĩa, mà đối với Lâm Khả Tụng mà nói, chỗ đầu ngón tay anh chạm lên chính là trái tim của cô.
"Ăn thật ngon, Khả Tụng."
Lâm Khả Tụng há miệng, nhưng không thể nói gì. Bày món chính chim cút gan ngỗng đến trước mặt của anh.
"Nhà ẩm thực đại tài đâu rồi? Giang tiên sinh, những lời này không giống những phong cách giám khảo của anh đó?"
Giang Thiên Phàm cắt chim cút gan ngỗng, thong thả ung dung ăn từng miếng nhỏ. Vẻ nhu hòa mà chuyên chú trên khuôn mặt anh khiến Lâm Khả Tụng tin tưởng, anh thật sự rất hưởng thụ món chính mà cô chuẩn bị.
"Anh không biết phong cách của anh là như thế nào, anh chỉ biết đây là chim cút gan ngỗng ngon nhất mà anh từng ăn."
Lâm Khả Tụng cười, hốc mắt cô ê ẩm, "Nếu như nói em chế biến món ăn này dự theo mùi vị của anh, vậy có thể xem anh là đang tự luyến không?"
Khóe môi Giang Thiên Phàm khẽ cong, "Anh muốn ăn món điểm tâm ngọt."
Vỏ bọc đường nứt ra giữa răng môi của anh, anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, giống như cảm thụ mềm mại của kem sơn tra, rót vào đầu lưỡi.
"Anh thấy món điểm tâm như thế nào?"
"Ăn thật ngon."
Lâm Khả Tụng cố gắng chịu đựng, mặc dù cô không biết mình đang nhẫn nại cái gì, nhưng cô phải ráng nuốt lại những lời trong miệng.
"Anh còn nhớ đã đồng ý chuyện gì với em không? Nếu như mà em nấu được món ăn anh khen ngon, anh sẽ đồng ý làm một chuyện cho em."
"Anh nhớ. Hôm nay anh nói ba lần ‘ ăn thật ngon ’. Cho nên em sẽ bắt anh làm ba chuyện sao?"
"Không, em chỉ muốn anh làm một chuyện cho em."
Giọng nói của Lâm Khả Tụng rất kiên định.
"Em nói đi."
"Em muốn ở bên cạnh anh. Vô luận em mang đến bao nhiêu phiền toái cho anh, cho dù em trở thành lý do người khác công kích anh, cho dù có người uy hiếp em muốn thương tổn anh, em vẫn muốn ở bên cạnh anh. Em sẽ cố gắng hơn người khác, em sẽ trở nên kiên cường, một ngày nào đó em sẽ không còn là xương sườn mềm của anh, em......"
"Khả Tụng" Giang Thiên Phàm nghiêng người về phía trước, vì muốn đến gần cô, "Nếu như em đã yêu cầu muốn ở lại bên cạnh anh, tại sao bây giờ em lại cách xa anh như vậy?"
Lâm Khả Tụng cố gắng tiến lên một bước, trước mắt của cô đã hoàn toàn mơ hồ, bóng dáng của Giang Thiên Phàm giống như chìm trong nước.
"Gần thêm chút nữa."
Lâm Khả Tụng lại đi về phía trước một bước, cô chưa bao giờ biết thì ra đến gần anh cần sức lực lớn như vậy.
"Gần thêm chút nữa."
Lâm Khả Tụng mím môi siết quả đấm, lại tiến lên trước một bước nhỏ, đầu gối của cô sắp chạm vào đầu gối của Giang Thiên Phàm, cự ly nhỏ như vậy nhưng ở trong lòng Lâm Khả Tụng lại là một khoảng cách xa xôi.
"Có phải mặc kệ có ai uy hiếp em, mặc kệ em sẽ gặp thất bại, cũng không quản người khác nói gì với em, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh?"
"Đúng vậy." Lâm Khả Tụng trả lời rất chắc chắn.
"Như vậy em không phải là xương sườn mềm của anh. Mất đi em mới là xương sườn mềm."
Lông mi của Lâm Khả Tụng khẽ run lên.
Giang Thiên Phàm lôi kéo tay của cô, kéo cô vào trong ngực của mình.
Khi mặt cô chạm lên d[d[lqd da thịt ấm áp của anh, giống như có cái gì bị khắc chế nãy giờ đã dâng trào.