Hương thơm nhàn nhạt, mặc dù không dè dặt cao nhã giống như hoa hồng thông thường, nhưng lại có một loại tự nhiên không rành danh lợi, tùy ý nở rộ.
Chín viên chocolate này mỗi một viên có bề ngoài đều rất khác biệt, làm cho người ta nhìn không đành lòng cắn.
Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống, ngửi mùi thơm của chocolate, nồng nặc mà sâu dày, có mùi hạnh nhân, còn có mùi vị của rượu Rum, mùi vị của mứt hoa quả, trong đầu Lâm Khả Tụng đang không ngừng phác họa hình ảnh ngón tay của Giang Thiên Phàm đang vuốt ve những miếng chocolate này, tạo chúng thành hình, điền nhân, trang trí vì chúng.
Không biết anh có thử nếm hương vị của những viên chocolate này không.
Ôm chocolate, Lâm Khả Tụng không thể chờ đợi bấm số điện thoại của Giang Thiên Phàm.
Khi giọng nói trong trẻo lạnh lùng của đối phương vang lên thì Lâm Khả Tụng chợt hối hận.
Nếu như chocolate không phải là Giang Thiên Phàm làm? Rất có thể là Meire mua ở đâu đó cho cô......
Chữ viết trên đơn giao hàng không phải của Giang Thiên Phàm...... Lời thừa, ánh mắt của anh không nhìn thấy làm sao có thể điền vào đơn giao hàng!
Mặc dù cô vẫn không nói chuyện, nhưng Giang Thiên Phàm ở đầu kia điện thoại vẫn không có bấm kết thúc trò chuyện.
Như vậy không dứt khoát thật không phải là phong cách của Lâm Khả Tụng cô.
"Anh Giang, tôi nhận được sô cô la. Còn có hoa hồng leo. Cám ơn."
"Không cần cám ơn, hoa hồng là Meire cắt xuống."
"...... Vẫn là cám ơn."
Lâm Khả Tụng có chút thất vọng, cho nên nói phần quà tặng này là đến từ Meire. Tinh tế như vậy, mang theo một chút hương vị lãng mạn, nghĩ như thế nào đều không phải là phong cách của Giang Thiên Phàm.
"Giọng nói của em hơi suy sụp."
"Không có gì." Lâm Khả Tụng vừa định tìm một cái cớ, nhưng cô nhớ ra, không nên nói láo trước mặt Giang Thiên Phàm.
Cho dù là bọn họ cũng không phải mặt đối mặt.
"Tôi không biết khẩu vị của em, bởi vì hình như chỉ cần là ăn thì em đều có thể ăn rất vui vẻ."
Cho nên, chocolate là Giang Thiên Phàm làm!
Đúng, tặng hoa gì đó chắc chắn không phải là phong cách của Giang Thiên Phàm, nhưng chocolate......
"Cám ơn."
"Nhớ, tất cả đồ ăn đều có thời hạn đảm bảo chất lượng."
Lâm Khả Tụng cười. Giang Thiên Phàm thực sự rất hiểu cô, biết cô có thể sẽ không bỏ được mà cắn những viên chocolate hết sức tuyệt đẹp này.
Giang Thiên Phàm chấm dứt trò chuyện.
"Nếu nói nhiều hơn hai câu, thì anh sẽ bị nghẹn sao?"
Lâm Khả Tụng cầm một viên chocolate trong hộp lên, đưa vào trong miệng.
Vị đắng của ca cao hòa với vị ngọt của đường cát vừa đúng, cũng không có ngọt quá, hương vị của sữa tươi cùng mỡ bò như ẩn như hiện, còn có một tia vị cay, giống như là ánh lửa nhún nhảy, xẹt qua đầu lưỡi của cô.
Lâm Khả Tụng vẫn là lần đầu tiên ăn được chocolate có vị cay, nhưng là loại này vị cay vốn dĩ vì tăng thêm một phần vui mừng cho vị giác cân đối.
Đây không chỉ là quà tặng của Giang Thiên Phàm, cũng là sự chỉ bảo của anh.
Anh chưa bao giờ nói cho cô biết phải làm như thế nào, mà để cho cô suy nghĩ cần phải làm được cái gì.
Lúc này Giang Thiên Phàm đang ngồi trên ban công, Meire đang đọc tin tức cho anh.
Giang Thiên Phàm ngồi an tĩnh trên ghế sa lon, bên tay phải là một ly trà nóng vừa phải.
"Đúng rồi, tiên sinh, Victor cũng tham gia cuộc tranh tài này. Điều này có tính là làm rối kỉ cương hay không, từ nhỏ anh ta đã học tập nấu nướng bên cạnh phu nhân Quintin, là một thiên tài."
"Lúc tuyển chọn, yêu cầu của ủy hội cuộc so tài đối với người dự thi là cái gì?"
"Không phải là đầu bếp chuyên nghiệp."
"Nếu như vậy, thì anh ta cũng không có không tuân thủ quy tắc của cuộc thi. Anh ta cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp."
"Điều này chẳng qua là phu nhân Quintin chui chỗ trống thôi. Nhất định là bà ấy nghe được tin tức từ nơi nào đó, lúc tuyển chọn sẽ chọn chất lượng món ăn. Khả Tụng đối mặt Victor là không thể nào thắng được. Cậu ta bắt đầu ra vào phòng bếp từ lúc sáu tuổi rồi."
"Tôi vốn dĩ không có yêu cầu Khả Tụng nhất định phải thắng." Giang Thiên Phàm nhàn nhạt trả lời.
"Tiên sinh, rõ ràng là phu nhân Quintin muốn mượn cơ hội này nhất chiến thành danh."
"Tôi chưa từng có ý định mượn Khả Tụng để thành danh."
Meire bất đắc dĩ thở ra một hơi tới: "Tiên sinh, rõ ràng phu nhân Quintin không nghĩ như vậy. Thậm chí tôi hoài nghi, có phải Elis đã biết ý đồ của mẹ cô ấy từ lâu, nhưng không nói cho cậu biết hay không."
"Đây không phải điều mà chúng ta cần lo lắng. Meire, bất kỳ một người nào muốn leo lên cao bằng đường tắt, đến lúc té ngã, dù thế nào cũng sẽ thảm thiết hơn người bình thường. Cho nên không cần nóng lòng Meire, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ nhìn thấy kết quả mà ông muốn thấy."
Meire há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Lúc này Nina đi vào, "Tiên sinh, cô Lâm đã rời đi rồi, có phải có thể dọn dẹp phòng của cô ấy hay không?"
"Vậy thì quét dọn một chút đi."
"Tôi sẽ đem những sách kia về lại thư phòng của Ngài."
"Những quyển sách đó không cần. Để chúng ở lại nơi mà cô ấy bắt chúng lưu lại."
Nina nghi ngờ nhìn về phía Meire, Meire khẽ gật đầu với cô.
"Nếu như cậu thật sự để ý Khả Tụng như vậy, thật ra có thể đến hiện trường xem cô ấy tranh tài."
"Tôi sẽ đi, nhưng không phải hiện tại."
"Tiên sinh?"
"Đợi đến lúc cô ấy cảm thấy sự tồn tại của tôi là động lực, mà không phải áp lực."
"Được rồi. Còn có một chuyện khác nữa, Tống Ý Phàm nhà họ Tống đi tới Newyork, nhìn dáng vẻ anh ta là rất muốn hợp tác với nhà họ Giang."
"Anh ta muốn cái gì?"
"Có lẽ là muốn tham dự vào hạng mục phố ẩm thực ở Newyork. Hoặc là, hi vọng nhà hàng dưới trướng Giang thị có thể vào một khách sạn nhà họ Tống mới đầu tư ở Newyork."
"Điều trước hoàn toàn không thể đảm bảo, điều sau tương đối phù hợp lợi ích của anh ta."
"Đúng, có thể mượn thanh danh của cậu cho khách sạn mới của anh ta tăng cấp bậc lên."
"Mục đích của anh ta quá rõ ràng, còn kém xa em trai của anh ta."
Meire nở nụ cười.
Lâm Khả Tụng tìm thật lâu, nhưng là ở nơi này của chú không có bình, cô chỉ có thể tìm một ly thủy tinh, múc nước, bỏ hoa hồng leo vào, mang theo nó về phòng của mình.
Tống Ý Nhiên vẫn đang ngủ trưa, Lâm Khả Tụng cũng không quấy rầy anh, yên tĩnh ngồi ở bàn nhỏ của mình bật máy tính xách tay lên.
Tất cả rất an tĩnh, giống như trở lại lúc ngồi ở thư viện trường đại học.
Mãi cho đến lúc gần hoàng hôn, điện thoại của Tống Ý Nhiên vang lên.
Anh lười biếng từ đầu giường ngồi dậy, nhận điện thoại.
"Uy...... Em đến Newyork rồi hả? Anh còn đang ngủ......"
"Ngủ? Bây giờ đã hơn năm giờ rồi?"
"Buổi trưa uống hai chén với bạn."
"Được rồi, mặc kệ anh đang ở đâu, lập tức đến khách sạn em ở. Địa chỉ em đã nhắn vào di động của anh rồi."
Điện thoại cắt đứt, Tống Ý Nhiên chống cùi chỏ lên đầu gối, bàn tay nâng cằm đầy hứng thú nhìn màn ảnh.
"Anh trai anh tới thăm anh?" Lâm Khả Tụng nghiêng đầu qua hỏi.
"‘ Xem anh ’ chỉ là chuyện thuận đường. Anh đi đây." Anh đi tới bên cạnh Lâm Khả Tụng, dùng ngón tay bắn xuống trán của cô, "Chúc em may mắn trong cuộc tranh tài tiếp theo."
"May mắn là không đủ, phải thật sự có thực lực mới được." Lâm Khả Tụng ngước đầu trả lời.
Tống Ý Nhiên cười cười, lúc rời đi ánh mắt của anh lưu lại trên ly thủy tinh ở góc bàn.
Đóa hoa hồng trắng phau nở rộ một cách phách lối trước mắt anh.
Trong nháy mắt, ánh mắt của anh tối xuống.
"Này, buổi tối có muốn tới ăn cơm tối hay không? Em xuống bếp!" Lâm Khả Tụng đưa mắt lên nhìn cười nói.
"Anh phải đi gặp anh trai anh. Có lẽ anh ấy sẽ bày ra tư thế người anh trai mà quở trách anh đến sáng. Lần sau đi."
Tống Ý Nhiên cầm túi đi ra ngoài.
Tối hôm đó, Lâm Khả Tụng dùng phòng bếp trong nhà chú, làm một phần trứng chiên cà chua.
Lâm Tiểu Tuyết ở phòng cách vách ngửi thấy mùi thơm, đi tới phòng bếp, nhìn Lâm Khả Tụng thuần thục đánh trứng, cắt trái cà chua, rót dầu, trộn xào, hương thơm bay ra bốn phía.
Cô mím môi, đúng lúc bị Lâm Khả Tụng xoay người lại nhìn thấy.
"Đói không? Có muốn ăn chung hay không?"
"Không phải là trứng chiên cà chua sao? Chị họ ăn đi. Bây giờ mới bốn giờ rưỡi, em còn chưa đói bụng." Lâm Tiểu Tuyết xoay người trở về phòng.
Lâm Khả Tụng cũng biết cô sẽ trả lời như vậy.
Cô chuẩn bị làm xong sẽ đưa đi cho chú. Đầu bếp và những nhân viên khác trong nhà hàng bình thường ăn cơm phải sớm hơn so với người bình thường.
Trứng chiên cà chua chắc chắn là không đủ, Lâm Khả Tụng lại làm một phần khoai tây ti xào, lại thêm một phần thịt cá xào.
Mùi thơm quá nồng, Lâm Tiểu Tuyết ở trong phòng cuối cùng không ở được nữa, phải chui ra khỏi phòng, nhìn Lâm Khả Tụng bưng khay đi xuống lầu.
"Tiểu Tuyết, chị để lại thức ăn bữa tối của chị và em trong phòng bếp. Hai ngày nay chú có vẻ bận, có thể sẽ không đi lên nấu cơm cho em được. Nếu như em đói thì ăn đi!" Lâm Khả Tụng vừa xuống lầu vừa nói.
"A, biết." Lâm Tiểu Tuyết đứng ở cửa cầu thang, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Khả Tụng mới rút đầu về.
Lâm Khả Tụng vừa đưa món ăn tới chưa đầy ba phút đã thấy đáy.
Chú sờ cằm vui mừng nói: "Nhật Tụng! Bây giờ kỹ năng xào đồ ăn của cháu còn mạnh hơn chú cháu rồi! Xem ra nhà hàng Lâm Ký chúng ta nên đổi chủ trù rồi!"
Những người khác cúi đầu dùng bữa, ngay cả cảnh au trong khay cũng bị quét sạch sẽ rồi, sau đó cùng nhau ngẩng đầu nói: "Ngày mai nhất định còn phải làm nữa!"
Có thể để cho mọi người cảm thấy ăn ngon, Nhật Tụng cảm thấy rất vui mừng. Cô cầm lấy cái khay mang về trên lầu, trở lại phòng bếp, lại phát hiện món ăn để lại trong phòng bếp cũng gần như thấy đáy. Thịt cá xào chỉ còn lại mấy sợi ớt xanh, trong đĩa trứng chiên cà chua nếu không phải là còn trơ trọi hai miếng cà chua, Lâm Khả Tụng thật đúng là không biết trong đĩa này vốn đựng cái gì.
Cô nhìn về phía phòng của Lâm Tiểu Tuyết, cô nhóc này đóng chặt cửa phòng, không phát ra một tiếng động, có lẽ là cảm thấy ngượng ngùng thôi.
Lâm Khả Tụng ăn nốt thức ăn còn dư lại, sửa sang lại phòng bếp, trở về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Không biết chủ đề cuộc tranh tài tiếp theo là cái gì? Sau bữa tiệc vị giác, có phải chính là lúc khảo nghiệm đao công hay không?
Đêm hôm đó, cuộc tranh tài đầu tiên của cuộc thi siêu đầu bếp đã chiếu trên TV. Hơn mười giờ đêm, chú và Lâm Khả Tụng ngồi trước máy vi tính xem phát lại cuộc tranh tài trên internet. Thái độ của Lâm Khả Tụng nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
Những tuyển thủ tranh tài khác, rất rõ ràng cũng đều sửa sang bề ngoài của mình, các tuyển thủ nữ đến dự thi đều trang điểm thật đẹp. Chỉ có cô nhìn có vẻ rất bình thường.
Trên internet công bố bảng xếp hạng tuyển thủ tranh tài được yêu thích. Xếp hạng vị thứ nhất là Victor. Dù sao không có ai có thể chống đỡ nổi nụ cười của anh ta. Dù là người nghiêm túc như Hậu Đằng Tín cũng đứng thứ ba trên bảng xếp hạng được yêu thích.
Ngược lại Khả Tụng, lại xếp thứ hai từ dưới lên trên bảng xếp hạng. Bởi vì gần như không có ống kính nào quay cận cảnh cô, hơn nữa bề ngoài nhìn cũng không có gì đặc biệt. Nếu không phải vì cô được xếp thứ hai trong phần thi vị giác, cuối cùng quay phim cũng cho cô mấy lần đặc tả, thì thực sự không cần hoài nghi cô chắc chắn là người ít được yêu thích nhất.
"Cháu nói xem, những tuyển thủ dự thi này cũng mời thợ trang điểm gì đó hay không? Cháu có cần đi làm tóc, để Tiểu Tuyết trang điểm cho cháu hay không?" Chú Lâm có chút bận tâm nói, "Cũng đừng bởi vì cháu không được yêu thích, cho nên những vị bình phẩm kia cố ý cho cháu điểm thấp."
"Sẽ không, đây cũng không phải cuộc thi người đẹp." Mặc dù nghĩ như vậy, Lâm Khả Tụng cũng suy nghĩ có cần thay đổi bản thân một chút hay không.
"Haiz, người chủ trì kia còn nói đây là cuộc thi chuyên nghiệp. Nếu là chuyên nghiệp, vậy chỉ dùng năng lực nói chuyện, còn làm bầu chọn được yêu thích làm gì chứ?"
"Bởi vì phải khiến người xem tham dự vào, vì tăng tỷ lệ người xem TV lên thôi."
Lâm Khả Tụng về đến phòng của mình, cô mở tủ treo quần áo ra nhìn một chút, hiện tại không có bộ quần áo nào sẽ rất sáng mắt trước ống kính.
Thậm chí cô cảm thấy có hai vị tuyển thủ đi giày cao gót thực sự quá thần kỳ, nếu như thật sự bắt đầu nấu ăn, họ có thể bảo đảm sẽ không bị ngã trước bục bếp sao?
Ngồi ở đầu giường suy nghĩ một chút, cuối cùng Lâm Khả Tụng vẫn buông tha suy nghĩ ăn mặc đẹp cho bản thân.
Cô không có bản lĩnh mặc váy đi giày cao gót, trang điểm cũng sẽ khiến cô không thoải mái. Ví dụ như Lâm Tiểu Tuyết gắn lông mi giả thật dày trên mí mắt, thật sẽ không ngăn trở tầm mắt sao?
Thứ tư đến giống như chỉ một cái chớp mắt.
Ủy hội tranh tài dùng xe riêng đón cô đến khách sạn Rhede Wenson. Cô đi vào thang máy.
Đây là thang máy chuyên dụng cho tuyển thủ dự thi.
Trước cửa thang máy, cô đụng phải mấy tuyển thủ dự thi. Trong đó có Victor.
Anh ta mặc t shirt đơn giản, quần yếm cao bồi, cười thoải mái, nói chuyện phiếm cùng mấy tuyển thủ dự thi khác, hoàn toàn không cảm thấy không khí cạnh tranh.
Lâm Khả Tụng đứng ở sau lưng bọn họ, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
"Hắc, cô khả Khả Tụng đi? Tôi là Sansa! Cô thật sự rất lợi hại, có thể lấy được chín điểm trong bữa tiệc vị giác!"
Đó là một cô gái xấp xỉ tuổi của cô mang theo tàn nhan, gò má trắng nõn, tóc nâu hơi xoăn, thoạt nhìn giống như búp bê.
Trong nháy mắt Lâm Khả Tụng nhớ ra cô ấy: "Cô là vị tuyển thủ đến từ Đan Mạch đó! Xếp hạng thứ hai trên bảng xếp hạng được yêu thích nhất!"
Sansa vuốt vuốt chóp mũi, hơi ngượng ngùng nói: "Cái loại bầu chọn đó hoàn toàn không cần thiết để ý! Vẫn là năng lực thực tế tương đối quan trọng!
Trong bữa tiệc vị giác cô có thể lấy được vị trí thứ hai, những tuyển thủ dự thi khác cũng bắt đầu chú ý đến cô rồi! Cố gắng lên!"
Lúc này Lâm Khả Tụng mới phát hiện những tuyển thủ khác cũng xoay đầu lại nhìn về phía cô. Ngay cả Victor cũng đi tới, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát Lâm Khả Tụng.
"Này, sư phụ của cô là ai? Nếu như cô nói cho tôi biết, thì tôi cũng nói cho cô biết sư phụ của tôi đấy!" Cặp mắt xinh đẹp của Victor nhìn Lâm Khả Tụng, vẻ mặt thành thật.
Lúc này, Hậu Đằng Tín vẫn trầm mặc không nói chợt mở miệng : "Đừng nói cho anh ta. Nếu như cô nói, anh ta sẽ chỉ nháy mắt ngây thơ nói ‘ cô không biết chưa được sư phụ đồng ý là không được phép tiết lộ thông tin về sư phụ của mình sao ’. Sau đó anh ta sẽ nói cho sự phụ của mình biết sư phụ của cô là ai, hơn nữa còn ấn theo phong cách của sư phụ cô mà lập lên một kế hoạch."
"A......" Lâm Khả Tụng chưa từng nghĩ nhìn Victor ít tuổi như vậy, lại có tâm tư như thế?
"Thật không có ý tứ. Hậu Đằng, có phải anh đã quá xen vào việc của người khác rồi không, tôi sẽ đối phó với anh đầu tiên!" Victor nhún vai, tươi cười nhìn về phía Hậu Đằng, "Hậu Đằng, nói giống như anh bị tôi lừa gạt vậy!"
Lúc này cửa thang máy mở ra, trong lúc những tuyển thủ khác vẫn còn đang xem chuyện gì xảy ra, thì Hậu Đằng Tín đã lạnh lùng đi vào.
Không khí lập tức lạnh xuống, mọi người rối rít đi vào.
Lâm Khả Tụng đứng ở nơi gần cửa nhất.
Khi thang máy chạy lên trên, có người vỗ vỗ bả vai của cô.
Lâm Khả Tụng quay đầu lại, nhìn thấy Victor.
"Đừng nghe anh chàng Hậu Đằng đó khích bác, tôi không hư như vậy."
Cửa thang máy mở ra, bọn họ đi tới hội trường thi đấu, Lâm Khả Tụng nhỏ giọng trả lời đối phương: "Chúng ta chỉ tới tranh tài mà thôi, đánh giá của người khác cũng không quan trọng."
Đoàn người đi ra khỏi thang máy, nhân viên đưa bọn họ vào cửa.
Khi cánh cửa này lần nữa mở ra, tâm tình của Lâm Khả Tụng càng thêm thấp thỏm hơn so với lần trước. Bởi vì cô biết lần tranh tài này sẽ khó khăn hơn lần trước rất nhiều.
Tự mình trở về trước bục thi, ngẩng đầu lên, cô phát hiện hôm nay người xem cũng tràn đầy giống hôm trước.
Chú cũng mang bạn thân của mình đến cổ vũ cho cô. Chẳng qua không nhìn thấy bóng dáng của Tống Ý Nhiên. Có lẽ anh đang ở bên anh trai của mình.
Ngược lại một người khác khó có thể tưởng tượng đến lại tới hiện trường cổ vũ cho cô, chính là bác sĩ Tạ.
Ông ấy mặc tây trang, mang kính không gọng, khẽ giơ tay vẫy vẫy với Lâm Khả Tụng.
Mặc dù khoảng cách hơi xa, Lâm Khả Tụng vẫn có thể cảm nhận được nụ cười khiến người khác an tâm trên gương mặt ông ấy.
Cô biết bác sĩ Tạ là đại diện ai tới tranh tài. Đúng như trước khi rời khỏi biệt thự của Giang Thiên Phàm, anh đã nói với cô, anh vẫn sẽ dõi theo cô.
"Lại gặp lại các vị lần nữa, tôi cảm thấy thật vui mừng. Dĩ nhiên lần nữa bị nhiều người nhìn như vậy, tôi cũng cảm thấy rất hưởng thụ."
Anna Lệ Tư che ngực của chính mình, làm một động tác khoa trương nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
"Hôm nay, ban bình luận tranh tài cũng đã bị nhốt vào một phòng tối! Cho nên dù cho bọn họ đưa ra đánh giá hà khắc như thế nào, đều không phải là mặt đối mặt. Hơn nữa, hoặc nhiều hoặc ít, tôi tin tưởng từng vị tuyển thủ cũng có thể lấy được điểm. Trừ phi tài năng nấu nướng của các vị thật sự không có chút tiến bộ nào so với ba tháng trước."
Lâm Khả Tụng nhìn trên bục thi của mình, so với lần trước, trước mặt nhiều hơn một cái nối chiên hình vuông.
Chẳng lẽ chủ đề của ngày hôm nay là khoai tây chiên sao? Hay là cánh gà chiên? Gà chiên liên tiếp?
"Ha ha, xem ra tất cả các vị tuyển thủ cũng đã phát hiện nồi chiên trước mặt mọi người." Anna Lệ Tư đi tới vị trí giữa tất cả các vị tuyển thủ, trong đôi mắt là nụ cười thâm trầm, "Cho nên mọi người cũng đều biết, đồ hôm nay chúng ta làm, nhất định sẽ dùng đến bếp."
Lúc này, nhân viên đẩy xe đẩy đi tới chỗ bọn họ, phân chia từng hộp từng hộp đến trước mặt từng người.
"Mọi người không cần khách khí, có thể mở cái hộp ra. Đồ bên trong cái hộp, là nguyên liệu chủ yếu nhất và phải dùng đến ngày hôm nay."
Lâm Khả Tụng cũng rất tò mò, cô và tất cả tuyển thủ cùng nhau, từ từ nâng nắp hộp lên.
Bên trong lại là vài củ khoai tây nằm yên!
Trời ạ, chẳng lẽ thật sự phải làm khoai tây chiên sao? Thực sự, khoai tây chiên có thể khảo nghiệm kỹ thuật xắt rau, còn có thể khảo nghiệm nắm giữ độ lửa...... Cũng may, cô ở trong phòng bếp của Giang Thiên Phàm, cũng đã lén làm khoai tây chiển rất nhiều lần.
"Đề thi hôm nay, là do mười hai bị bình phẩm cùng nhau thảo luận và quyết định. Có phải mọi người nghĩ rằng món ăn hôm nay mọi người phải làm là khoai tây chiên? Nếu như là khoai tây chiên thì ——thật sự thật không có có ý tứ! Đề thi hôm nay của chúng ta là cái này!"
Lúc này, một nhân viên đẩy một chiếc xe tới trước mặt Anna Lệ Tư, đó là một cái đĩa bị một cái chụp kim loại bao kín.
Mọi người nhướn cổ lên, muốn biết bên trong cái chụp là cái gì.
Anna Lệ Tư chậm rãi nâng nó lên, từ khe hở xông ra một mùi khoai tây nồng nặc cùng với mùi tôm tươi.
Quay phim quay đặc tả đĩa thức ăn, trên màn hình lớn sau lưng Anna Lệ Tư bỗng xuất hiện một phần màu vàng óng ánh, được điểm xuyết bởi màu xanh của rau cần, mấy trái cà chua bi bị cắt đôi phối hợp bên cạnh bánh khoai. Không có gì đặc biệt, nhưng lại có vẻ hết sức mê người.
Không ít người xem bắt đầu nuốt nước miếng.
"Đây chính là tháp bánh rán khoai tây! Đừng xem nó chỉ là một món ăn gia đình, nhưng trong đó lại có rất nhiều kỹ xảo cùng chỗ phải cân nhắc. Nhớ, các vị làm ra tháp bánh rán khoai tây không phải cho thân bằng hảo hữu thưởng thức, mà muốn tặng cho mười hai vị giám khảo mỹ thực cực kỳ hà khắc. Muốn thông qua được bọn họ, các vị phải hạ một phen công phu. Không chỉ không thể phạm phải bất kỳ lỗi lầm nào, hơn nữa còn phải mang đến kinh ngạc ở vị giác nữa!"
Lâm Khả Tụng hít một hơi.
Tháp bánh rán khoai tây...... Thần linh ơi! Cô hoàn toàn chưa từng làm!
Đừng nói chưa từng làm, ngay cả ăn cô cũng chưa từng ăn!
Mặc dù nói là món ăn gia đình bình thường, nhưng cũng không phải món ăn gia đình mà cô thường tiếp xúc! Cái này xem giống như là "Cái hộp" gì đó, lại dùng khoai tây làm ra sao!
"A, Victor, tôi vừa nhìn thấy anh cười."
"Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, tôi đã xem mẹ tôi đã làm món tháp bánh rán khoai tây này rất nhiều lần! Hơn nữa mỗi một lần bà lại làm ra một mùi vị khác nhau! Cho nên tôi cũng muốn làm ra mùi vị khác nhau cho các vị bình phẩm!" Victor lộ ra lúm đồng tiền chiêu bài của anh ta.
"Cho nên nói Hậu Đằng cũng là cao thủ sử dụng bếp chiên." Anna Lệ Tư đi vòng qua trước mặt Lâm Khả Tung, "Nhưng Khả Tụng, nhìn cô rất hồi hộp! Đã dùng qua bếp chiên sao?"
"Dùng qua." Lâm Khả Tụng gật đầu một cái.
"Vậy thì là chưa từng làm tháp bánh rán khoai tây?" Anna Lệ Tư cười hỏi.
Lâm Khả Tụng ngượng ngùng cười cười, coi như là ngầm thừa nhận mình thực sự chưa từng làm. Cho dù ở trong nước, cô nhìn thấy tương đối nhiều cũng là bánh rán từ sợi khoai tây, mà Anna Lệ Tư đưa ra bánh rán khoai tây trong tháp khoai tây hình như là dạng khối