Tim Đập Cực Độ

Chương 12: 12 Sự Kiện Đổ Máu


Âm thanh khóc thút thít trong ký túc xá dần dần biến mất, mấy cô gái bị thương trên mặt mau chóng kiên cường lên, an ủi lẫn nhau, thành lập một loại hữu nghị đồng bệnh tương liên.

Thừa cơ hội này Quan Yếm nổi lên câu chuyện, giả như nói chuyện phiếm hỏi: "Đúng rồi, vì sao mọi người vào nơi này vậy?"
Cô cần phải hiểu rõ vì sao người bị hiến tế phải là người mù?
Những người khác im lặng một hồi, mới có người mở miệng nói: "Một buổi trưa nọ tôi quên tắt gas, lúc đó chồng và con trai tôi đang ngủ trưa...!Chỉ có mình tôi may mắn sống sót.

Tôi quá khổ sở, chỉ muốn chết cho xong."
"Lúc đang tìm tòi cách để tự sát ở trên mạng, tôi nhìn thấy một trang web tên là Xã hội không tưởng, trên đó ghi rằng có thể giúp mọi người thoát khỏi thống khổ." wattpad_tichha_
"Sau đó tôi liên hệ qua điện thoại thì được quản lý giới thiệu có rất nhiều người khốn khổ giống như tôi.

Quản lý nói cho chúng tôi biết, ở xã hội không tưởng có một vị thánh giáo chủ đại nhân có thể giúp chúng tôi, tiền đề là chúng tôi cần phải tín ngưỡng, tôn sùng ông ta.

Mỗi ngày, chúng tôi đều cầu nguyện với thánh giáo chủ, học cách tương quan tri thức với ông ta, không biết đã qua bao lâu, tôi bỗng nhiên...!không nhìn thấy nữa."
Cô ta thở dài, tiếp tục nói: "Quản lý nói muốn đi tới hạnh phúc thì nhất định phải đi qua đại lộ, là khảo nghiệm mà thánh giáo chủ ban cho chúng tôi, việc này đại biểu tôi có thể tiến vào xã hội không tưởng, vô tư vô lo trước tiên, cũng chính là nơi này.

Sau đó lại trải qua một khoảng thời gian khảo nghiệm, nếu tôi đủ thành tâm, thánh giáo chủ sẽ trả ánh sáng cho tôi."
Cô ta nói xong, một người khác cũng mở miệng nói: "Tôi với cô không giống nhau, tôi chỉ thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.

Mỗi sáng sớm thì phải đi làm, tới tối mới được về nhà, đã vất vả công tác lại vừa duy trì các mối quan hệ mà tôi không hề dính dáng tới, trên mặt luôn treo nụ cười giả dối.

Ngày qua ngày, năm mới cũng trôi qua, tôi không biết tại sao mình lại sống trên cõi đời này nữa, chẳng lẽ làm trâu làm ngựa, tích góp cả đời chỉ để đổi lấy một căn nhà thôi sao? Tôi không chịu được kiểu cuộc sống như vậy được nữa."
"Sau đó tôi nhặt được một tờ truyền đơn, trên đó miêu tả một xã hội không tưởng thoải mái vui vẻ, cho nên tôi gọi điện thoại ngay, dần dần hiểu được sự vĩ đại của thánh giáo chủ chúng tôi, có một hôm tôi đang cầu nguyện thì đột nhiên không nhìn thấy nữa, rồi tới nơi này."

Những người khác cũng lần lượt kể ra, tuy rằng các nguyên nhân không hề giống nhau, nhưng trong quá trình có chỗ tương tự.
Tất cả các cô đều vì sự tín ngưỡng đối với cái gọi là thánh giáo chủ nên mới biến thành người mù, rồi đi tới chỗ này.
Nói cách khác, sở dĩ những người này không nhìn thấy thật ra là bị lời dối trá che mắt.
Quan Yếm đã hiểu rõ, chẳng trách người đàn ông trước đó bị cô giết đã nói, khi bọn họ hiểu rõ sự thật phải đi kèm với việc thật sự tin tưởng nó mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa.
Vậy thì có hai vấn đề: Vì sao phải là người mù? Không thể dùng người bình thường để hiến tế sao?
Chuyện này có liên quan gì tới cách thức hiến tế?
Quan Yếm cúi đầu trầm tư, rốt cuộc suy đoán ra một kết luận hợp lý, từ ngữ mấu chốt để hoàn thành buổi hiến tế thành công là "Tự nguyện".
Cách thức hiến tế tuyệt đối không phải dùng võ lực để gi ết chết những người này, kết hợp với việc buổi tối mỗi ngày đều có đại hội cầu nguyện thì có thể đoán được, yêu cầu của bọn họ là nhóm người mù phải tự nguyện uống hết "Nước thánh" trộn lẫn với thuốc.
Thứ thuốc trước đó chỉ là thuốc mê, nhưng ở buổi hiến tế cùng ngày, bọn họ hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay đổi thành độc dược trí mạng.
Mà những người này đều là người mù, chỉ biết cam tâm tình nguyện uống hết nước thánh như thường ngày, cũng cầu nguyện thánh giáo chủ mang ánh sáng đến cho bọn họ.
"Nói mới nhớ, tại sao chúng ta lại bị nhốt ở đây thế?"
Bỗng nhiên, có một cô gái trẻ tuổi vẫn luôn im lặng nói: "Chúng ta là những người bị hung thủ tổn thương, bọn họ không những không giúp chúng ta xử lý miệng vết thương mà còn nhốt tất cả chúng ta lại, giống như giam phạm nhân vậy...!Những người xa lạ đó ở đâu tới? Bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với chúng ta như vậy? Xã hội không tưởng mà có thể xuất hiện sự việc thế này sao?"
Cô ta tạm dừng một chút, không nghe những người khác đáp lại, tiếp tục nói: "Còn chuyện này nữa, chẳng lẽ mọi người không nghi ngờ sao, vì sao chúng ta luôn ngủ mê man tới vậy? Mặt bị rạch tới nỗi vậy rồi mà không thể tỉnh lại, liệu chuyện này còn bình thường sao?"
Quan Yếm hơi vui vẻ.
Mới vừa này cô đang suy xét có nên nói những lời này ra không, bởi vì nó có thể đưa mọi người sinh ra nghi ngờ đối với cái gọi là xã hội không tưởng.
Chỉ là không ngờ, cô còn chưa mở miệng thì đã có người nói trước.

Đúng lúc này, người trông coi ngoài cửa hét lớn: "Đều nói hươu nói vượn! Câm miệng cho ông mày ngay, ngoan ngoãn đợi đi!"
Hắn ta nổi giận hắn ta nổi giận.
Quan Yếm tranh thủ lửa đang cháy đổ thêm dầu: "Dựa vào cái gì chứ? Cô ấy có nói sai chỗ nào đâu? Tôi cùng muốn hỏi các anh, vì sao nhốt chúng tôi ở đay, không một ai quan tâm vết thương trên mặt của tôi cả, đây là xã hội không tưởng ư! Nếu thánh giáo chủ thật sự quan tâm chúng tôi thì ông ta có thể chịu đựng việc các anh đối đãi với tín đồ của mình như thế sao!"
Cô nói vừa vội vừa nhanh, còn cố ý nâng cao âm lượng để mấy người ở phòng ký túc xá bên cạnh có thể nghe thấy.

Cũng không cần lo lắng chuyện mấy người trông coi sẽ giết các cô, bởi vì điều này sẽ càng tiến thêm một bước tổn hại đến danh dự của "Xã hội không tưởng", càng làm nhiều người sinh ra nghi ngờ.

Mà lời nói này vừa thốt ra, ký túc xá giam giữ mấy người đàn ông bị thương mau chóng truyền đến tiếng phụ họa, vừa nghe là biết Thời Nguy.
Giọng của anh ta còn to hơn so Quan Yếm, hình như tất cả mọi người ở tầng một đều có thể nghe thấy.
Xuyên qua hai khẻ hở trên đôi mắt, Quan Yếm nhìn thấy mặt của hai người trông coi ngoài cửa đã đen sì rất dọa người, thậm chí một người trong đó còn làm một động tác cắt cổ, nhưng một người khác ấn tay gã ta xuống, chỉ chỉ hướng hành lang, ý bảo để hắn ta ra ngoài một chuyến.

Nếu không đoán sai, chắc hẳn đi tìm lãnh đạo xin chỉ thị.

wattpad_tichha_
Quan Yếm không quá lo lắng chuyện này, các cô đưa ra hoài nghi hợp tình hợp lý, chỉ sợ là trong lòng mấy người mù cũng có vài ý nghĩ tương tự.
Cô suy nghĩ, một lần nữa đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Mượn sự giúp đỡ của tấm kính, cô nhìn thấy đài cao bên ngoài đã được dựng gần xong, lúc này đang có hai người nâng thứ gì đó bị vải đỏ che lại đi qua.
Bọn họ đặt đồ vật lên đài cao, sau đó, có một người mặc tây trang màu đen, thoạt nhìn người đàn ông trung niên này giống như người cầm đầu, mọi người cùng hướng mặt về cái đồ vật kia tiến hành quỳ lạy, động tác vô cùng thành kính.
Quan Yếm không xem hết, mau chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Xem ra...!Buổi hiến tế cuối cùng có khả năng sẽ tiến hành vào đêm nay.
Dù sao nhìn những người kia thành kính tới vậy thì chắc hẳn không phơi vật kia ngoài đó cả đêm đâu.
Không còn thời gian nữa.
Nhất định phải rời khỏi chỗ này, ít nhất phải thoát khỏi sự giám sát ngoài kia.
Cô suy nghĩ, lộ ra biểu cảm chần chừ, đi tới đi lui vài vòng mới ra quyết định chống gậy dò đường đi ra cửa.

Người trông coi còn lại nhìn thấy cô đi tới, lập tức cảnh giác mà giơ súng lên: "Mày muốn làm gì? Trở về mau!"
Quan Yếm cắn môi, mặt lộ vẻ khó xử: "Thật ra...!bà dì của tôi tới rồi, mà băng vệ sinh tôi để ở tầng trên, tôi có thể lên đó lấy không? Lấy xong lập tức quay lại ngay."
Người trông coi không kiên nhẫn nói: "Mày không thể nhịn sao?"
Quan Yếm:...?

Có phải anh có hiểu lầm gì với bà dì hay không?
Cô sửng sốt một chút, nét mặt chuyển sang tủi thân và ấm ức: "Nào có thể nhịn được hả anh trai? Anh không thể thông cảm cho nữ giới chúng tôi sao? Tôi chỉ muốn đi lấy một miếng băng vệ sinh mà thôi, anh cũng không đồng ý, anh còn là người ư? Anh nghĩ tới mẹ anh, bà nội anh, bà ngoại anh...!"
"Được rồi được rồi được rồi! Mày còn nói nữa là lôi đủ tổ tiên mười tám đời của tao lên mất!" Người trông coi nhìn người ở phòng bên cạnh: "Này, tụi bây tìm ai tới giúp đỡ xíu đi, tao dắt nó lên tầng lấy!"
Phòng ký túc xá giam giữ mấy người đàn ông ở bên cạnh cũng có hai người trông coi.
Hai người cười trên nỗi đau của kẻ khác, dường như nghe thấy người phụ nữ nhắc tới chuyện kia thì vô cùng bẽ mặt.

Trong đó có một người đã đi tới, làm mặt quỷ nói: "Đi nhanh đi, nhanh lên, người ta không nhịn được đâu."
Người trông coi hừ lạnh một tiếng, hét Quan Yếm ra lệnh đi nhanh lên.

Cô chống gậy dò đường đỡ tường, bước đi chậm rì đi về phía trước, lúc đầu tên trông coi còn chịu được, lát sau không kiên nhẫn nữa, đẩy cô đi.

Lúc ở trên cầu thang, mượn lựa hắn ta đang đẩy tới, Quan Yếm cố ý té ngã, làm hắn ta khắc sâu thân phận người mù của mình.
Lề mà lề mề mất gần mười phút, rốt cuộc mới lên tới tầng ba.

Lúc này toàn bộ ký túc xá vô cùng náo nhiệt, tất cả đã trải nghiệm vô số chuyện, đúng giờ cao điểm mọi người nghị luận ầm ĩ.
Quan Yếm cùng gã kia đi về phòng ký túc xá của mình, trong lòng đập bịch bịch.

Cô nhất định phải...!Giải quyết người này không một tiếng động.

Đây là cơ hội duy nhất.

Bị gã xô đẩy, cô bước vào phòng ký túc xá của mình.

Chỗ này có băng vệ sinh thật, từ trong ngăn tủ cô lấy một bao đã mở miệng đặt lên bàn, rút ra một miếng rồi ngượng ngùng nói: "Phiền anh chờ tôi một lát, tôi vào nhà vệ sinh thay rồi ra ngay."
Gã trông coi trợn mắt: "Đàn bà tụi bây thật ra phiền phức!"
Quan Yếm mặc kệ hắn ta, xoay người sờ s0ạng đi vào nhà vệ sinh.


Cô khóa trái cửa, lập tức kéo khăn mặt đang phơi xuống, cởi áo ra, làm liền một mạch đắp lên tấm gương trên bồn rửa tay, sau đó cầm cái bình nước nóng ở bên cạnh, dùng hết toàn lực đập lên!
Quần áo đã giảm đi âm thanh vỡ vụn của mặt kính, hơn nữa ký túc xá vô cùng náo nhiệt, dường như giấu đi hết âm thanh còn sót lại.

Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, moi ra một mảnh kính sắc bén nhọn hoắc, cột khăn mặt một bên làm vũ khí đơn giản mà hiệu quả.

Sau đó, cô nhẹ nhàng vặn chốt khóa cửa nhưng không mở ra.
Cô nghiêng người dựa vào cửa bên cạnh, không phát ra một chút âm thanh.
Lặng lẽ chờ đợi ước chừng năm phút, gã trông coi rốt cuộc đã sốt ruột.

Hắn ta ý thức có điều không thích hợp, bước về hướng nhà vệ sinh, miệng hô: "Ê, còn không mau ra đi? Loại đồ kia khó dùng tới vậy sao?"
Bên trong không ai đáp lại.

Hắn ta nhăn mày, trầm giọng nói: "Lên tiếng đi! Rốt cuộc mày làm gì ở bên trong?!"
Cùng lúc hắn ta đẩy mạnh cửa ra, nhón nửa người vào trong tìm kiếm.
Giây tiếp theo, một mảnh kính sắc nhọn nhanh chóng xẹt qua yết hầu!
Hắn ta ngẩn người, cho đến khi máu tươi phun ra như nước trong vòi sen thì hắn ta mới ý thức chuyện gì vừa xảy ra.

Hắn ta xuống kêu to, nhưng cổ họng đã bị rạch mất, chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào ục ục.
Một chân của Quan Yếm gạt hắn ta ngã rồi nhào lên đâm liên tục lên cổ của hắn ta.
Lúc cô dừng lại thì mới phát hiện cổ của đối phương đã bị cô đâm thành một bãi thịt nát.

wattpad_tichha_
Cô thở dồn dập đứng lên, tiếng tim đập quá mức sợ hãi, nhưng biểu cảm bình tĩnh như không có gì xảy ra.

.