Tìm Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 11

“ Tại sao lại như vậy? Tại sao tôi không thể trở về?”

Trong cơn mê man, nàng thấy mình chìm giữa một không gian đen tối như mực… Cơ thể nhẹ tênh.

“ Cô nương không thể trở về bây giờ được”

Từ phía sau nàng, là một thanh âm trong, ấm và nhẹ nhàng. Khi nàng quay đầu lại, đó là một người phụ nữ rất đẹp.

Người này mặc áo lụa màu tím nhạt, dáng vẻ thanh lệ, cao quý, dù có vẻ đã có tuổi nhưng thực sự vẫn diễm lệ, thoát tục…

- Người là ai? – Nàng hỏi.

Người phụ nữ đó không đáp, chỉ mỉm cười nắm tay nàng. Cảm giác rất ấm áp.

- Cô nương, xin hãy ở bên hài tử của ta…

- Hài tử của người… là ai?

– Cô nương, hai đứa trẻ ấy đều đặc biệt, chúng đều là máu mủ của ta, cùng sinh vào giờ long mệnh, có điều long mệnh chỉ có thể là một người, cũng như ban đầu, ta không thể bảo vệ cả hai, vốn chỉ có một trong hai được sống. Nhưng ta không làm được chuyện hi sinh một trong hai, vì thế, nếu sau này, một trong hai là long mệnh thiên tử, xin cô nương hãy chăm sóc tốt và ở bên người còn lại. Cả hai đứa trẻ ấy bây giờ, đều từng trải qua rất nhiều đau khổ, xin hãy giúp ta để chúng được sống…

Người phụ nữ chưa nói hết câu đã biến mất.

- Người nói gì vậy? – Nàng cố gọi, nhưng xung quanh chỉ còn lại một màn đen.





Nàng choàng tỉnh. Trong đầu đau ê ẩm. Câu chuyện trong giấc mơ hồ. Nàng không còn thể nhớ được nữa, chỉ biết, có một người phụ nữ áo tím, người ấy muốn nói điều gì đó với nàng. Nhưng lúc này tỉnh dậy thì nàng không còn nhớ người ấy nói gì nữa.

Bấy giờ nàng mới nhìn xung quanh. Đây không phải căn phòng trong y xá của nàng. Giường ấm, màn đẹp, căn phòng rõ ràng sang trọng hơn bội phần.

Nàng sực nhớ lại mình đã nhảy xuống hồ ở vương phủ để tìm lối về nhưng không tìm được. Nàng thở dài, ngồi dậy, định rời khỏi giường thì cùng lúc có người bước vào. Không quá ngạc nhiên, chính là hắn.

Nhìn mái tóc hắn còn chưa khô hẳn, nàng nhớ ra hắn cũng nhảy xuống cứu nàng. Nàng vội vã nhìn xuống. Y phục này của nàng không phải cũng do hắn thay đấy chứ?

Hắn bước vào, đi theo sau là một tì nữ. Tì nữa bê cho nàng một chén canh. Nàng dò xét ý trên gương mặt hắn. Hắn im lặng, chỉ đưa đôi mắt lạnh lùng ra lệnh cho tì nữ đặt bát canh xuống bên giường cho nàng. Ả đặt xuống mời nàng và nói thêm:

- Quần áo của cô nương là do nô tì thay, hiện đang giặt, cô nương xin dùng tạm quần áo này…

Nàng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cho ả nô tỳ lui.

Im lặng. Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng khó mà đoán biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng không muốn nhìn vào đôi mắt hắn nữa, nàng sợ bị chiều sâu và cái “u uẩn” nào đó ám ảnh nàng.

- A, cảm ơn! – Nàng đành cầm bát canh lên uống như để cứu thế.

Hắn vẫn nhìn nàng.

- Ngươi nhìn gì ta vậy?

– Cái này… – Hắn giơ lên trước mặt nàng miếng ngọc bội đó – Ta không hiểu bất cứ cài gì ngươi nói, nhưng nếu nó đã rơi vào tay ngươi, thì ngươi hãy cầm lấy đi! – Hắn ném về phía nàng.

- Không phải cái đó của mẫu hậu ngươi sao? – Nàng hỏi, cố dòm chút cảm xúc trên gương mặt lạnh tanh của hắn – Của trả chủ cũ, ta cũng không muốn cầm đồ của ngươi đâu!

- Ta không tin, và không muốn làm theo những gì bà đã dặn nó khi trao cho ta! Nếu ngươi không cần, ta sẽ ném nó xuống hồ lần nữa… – Hắn lạnh lùng nói, nhưng dường như khi nhắc đến mẫu hậu, ánh mắt hắn có chút lay chuyển.

Vân Anh nhìn nó. Một mảnh ngọc bội đẹp đến thế, tuy nàng cũng rất thích, nhưng nếu không phải nó có liên quan đến chuyện xuyên không của nàng, nàng cũng không muốn tham lam đâu. Nàng đưa nó lên cổ, định đeo vào.

Loay hoay mãi chưa đeo được, không phải sợi dây bị tuột cái chốt kim loại ở hai đầu đấy chứ.

Nàng đang loay hoay, còn hắn thì từ nãy vẫn nhìn nàng. Nàng có vẻ hơi phiền lòng vì cái chốt bị hỏng, nàng khẽ nhíu mày, đôi môi mím nhẹ lại.

Cử chỉ đáng yêu trong giây lát đó của nàng in sâu vào mắt hắn.

Hắn từ từ đến bên nàng. Nàng chưa nói lời nhờ vả, là hắn tự cầm sợi dây lên và đeo vào cổ nàng.

Hắn từ từ vén tóc nàng ra đằng trước. Hắn tự nhiên ngồi gần nàng như vậy, bình thường hắn hung hãn đến vậy, bây giờ lại có vẻ tử tế khiến nàng khẽ xao động. Mình nàng khẽ run nhẹ, tim đập mạnh hơn như một phản ứng tự nhiên.

Hắn đã tự tay bấm lại cái chốt và đeo vào cổ nàng. Trước mắt hắn đường cổ mỏng manh dịu dàng, nước da trắng trẻo, bờ vai nhỏ nhắn của nàng. Hắn tự nhiên ghé sát lại, nàng đột nhiên cũng có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn phả sau gáy, tức thì nàng giật mình.

Hắn hôn lên cổ nàng! Quá bất ngờ, đầu óc nàng trống rỗng, đôi má ửng đỏ, toàn thân run lên, tim đập liên hồi.

Ngay sau đó, khi nàng thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng đó, nàng cố đẩy hắn ra và toan đứng dậy. Nhưng hắn đã nhanh chóng ôm chặt lấy nàng. Nàng giật mình trước cái ôm chặt và có phần lả lơi của hắn.

Hắn. Hắn ở gần quá. Hơi thở của hắn cứ lùa vào gáy nàng, bờ môi của hắn miết nhẹ khắp vai nàng, một tay của hắn đang dần kéo vai áo nàng xuống.

Mỗi khi môi hắn chạm lên da nàng, nàng như muốn giật bắn mình lên vậy. Trước giờ nàng chưa từng ở gần nam giới đến vậy. Lý trí của nàng nhanh chóng khiến nàng vùng vẫy, nàng lớn tiếng:

- Buông ta ra! Đồ… ngươi làm cái gì vậy? Ta không phải là loại dễ dãi nha!

Hắn, rõ ràng là kẻ đê tiện. Hắn là kẻ trăng hoa, đã có bao nhiêu thê thiếp, lại coi phụ nữ không ra gì. Nàng nhất định không thể rơi vào tay hắn.

Hắn dừng lại, nhưng vẫn giữ chặt nàng. Chợt hắn gục đầu xuống vai nàng, lẩm bẩm:

- Ngươi không biết sao? Ngươi… có mùi hương rất dễ chịu… ta chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến vậy… không hiểu sao… ta rất thích cảm giác ấy…

Mùi gì chứ? Từ khi về đây nàng đâu có cơ hội xài dầu thơm, nước hoa, xà phòng. Có họa chăng thì cũng chỉ là ít mùi lá hương nhu nàng dùng để tắm gội mà thôi. Nhưng mùi lá làm sao lưu lại lâu thế được, hơn nữa, nàng vừa bị dìm dưới hồ nước, còn không biết nước có tanh không?

- Nếu ngươi không buông ra ta sẽ …- Nàng chưa nói hết câu hắn đã ngắt lời.

- Ở trong phủ này, ngươi la hét hay làm gì cũng không thoát khỏi tay ta…ngươi không biết ư?

- Ngươi … – Đầu óc nàng bắt đầu thấy lo lắng cực độ.

- Ngươi… đang run rẩy… ngươi đang sợ hãi. Ta biết ngươi khi đứng bên hồ, đã bị ta mê hoặc. – Hắn cười nửa miệng, càng cố châm chọc sự vô dụng của nàng lúc này.

Không được. Nàng nhất định phải bình tĩnh, phải sáng suốt, nhất định không thể thiệt thòi, phải thoát khỏi tình trạng này.

- Đúng! – Nàng cố trấn an, tỏ ra bình tĩnh, đồng thời khẽ nghiêng đầu né tránh hắn – Là ta bị ngươi mê hoặc, ngay từ lúc đầu, nhưng đó đơn thuần là ta bị mê hoặc thôi…

- Ha ha, đơn thuần là mê hoặc? – Hắn lại cười, bàn tay hắn bắt đầu không yên vị. Hắn có thể kiến suy nghĩ của nàng đảo lộn ngay lúc này.

- Cũng như ngươi bị mùi hương của ta mê hoặc – Nàng nói, cố lấy lại bình tĩnh còn sót lại – Chỉ đơn thuần như vậy, ngươi và ta bị mê hoặc, ngươi có thể làm gì ta, nhưng sau đó, đường ai nấy đi, mê mộng kết thúc, chỉ đơn giản như vậy. Trong cuộc đời của ta, ngươi cũng chỉ như kẻ qua đường. Ta sẽ nhanh chóng quên ngươi! Rồi một ngày qua đi, ta cũng thấy ngươi cũng chỉ tầm thường…

Ánh mắt của hắn chợt biến chuyển. Hắn ngẫm nghĩ gì đó vài giây rồi bật cười.

- Đúng, ta không thể bị mê hoặc. Ta lại vốn ghét bị người khác coi rẻ … ngươi quả là một nữ nhân thú vị… ta đang nghĩ, có phải mẫu hậu, bà ấy đã mang ngươi đến đây…

Mẫu hậu của hắn? Nàng khẽ quay đầu nhìn hắn. Chỉ thấy mái tóc che mất gương mặt đang gục xuống vai nàng. Nàng không thể nhìn ánh mắt của hắn. Chỉ thấy hắn im lặng.

- Ngươi… bỏ ta ra đi!

Hắn cứ im lặng. Hắn không làm gì cả, nhưng vẫn chưa buông nàng ra. Nàng định lên tiếng lần nữa thì hắn thì thầm, giọng hắn trầm xuống:

- Hãy… ở thế này, một chút nữa… – Hắn vòng tay ôm lấy cả mình nàng nhẹ nhàng. – Ta… thực sự thích mùi hương của ngươi. Nó làm ta cảm thấy rất dễ chịu, rất thanh thản, dường như… không có bận tâm nào cả… cứ như thế này… một lát…

Đôi mắt của nàng tròn lên ngạc nhiên. Nàng thở dài sau một vài suy nghĩ vẩn vơ. Và nàng ngồi yên. Hắn vẫn gục trên vai nàng.

Một lúc lâu sau trôi qua. Nàng cảm thấy vai bắt đầu tê.

- Này, ngươi đừng ngủ đấy chứ!

Nàng ghẽ cựa quậy, tức thì vòng tay hắn lỏng ra. Nàng đặt hắn xuống giường ngay ngắn.

Đôi mắt nàng ngắm nhìn hắn. Hắn đang ngủ. Quả thật hắn có thể mê hoặc người ta với vẻ ngoài này. Ngay cả khi hắn ngủ, gương mặt vẫn rất anh tú. Chỉ có điều, đôi lông mày của hắn vẫn khẽ nhíu lại. Ngủ mà cũng dường như không thoải mái vậy sao?

Chợt lòng nàng thấy bối rối. Nàng cảm thấy phía sau con người hắn có rất, rất nhiều uẩn khúc. Dù hắn là kẻ hung ác, tàn nhẫn, lạnh lùng trước mặt nàng, lại còn là kẻ phóng đãng, rõ ràng là như vậy… nhưng không hiểu tại sao, lúc này nàng không cảm thấy ghét hắn nữa.