Tiếu Vong Thụ

Chương 50

Chương 51 : MÓN QUÀ HƯƠNG DIỄM



Ngày hôm sau, một đoàn người đáng sợ hơn đã đến.

Chứ vương kia bỗng nhiên đưa mười mỹ nhân tới cho Tử Thần!

Tôi đứng trước mặt mười mỹ nhân kia mà hớp ba ngụm khí lạnh bằng miệng, trong lòng vừa chua vừa cay, vừa giận vừa hoảng! Tình cảm phức tạp kia cũng không ngăn tôi cảm thấy thật kinh diễm, mười người đẹp đứng trước mặt thon thả đẫy đà đều đủ cả, nhan sắc hơn người. Tôi quan sát cẩn thận rồi đánh giá, thấy rồi mới nhớ ra tác dụng của các người đẹp. Trong lòng lại thêm chua cay.

Lý do của Chứ vương là, Hướng đại nhân xa quê cô đơn, cơ thể lại đang không khỏe, đặc biệt đưa mười người đẹp tới để hầu hạ thật tốt.

Tử Thần đứng bên cạnh, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, thường xuyên lén liếc sang tôi. Miệng tôi khô ran, mắt chua xót nhìn Tử Thần, nỗi lòng ghen tuông và hờn tủi truyền từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, chầm chậm nói: “Đầu em hơi choáng, đi nằm trước, nhưng người đẹp này Hướng đại nhân cứ hãy dung nạp thoải mái.” Hướng đại nhân kéo tay áo tôi, ghé vào tai nói: “Tôi cũng thấy choáng, chúng ta đi nằm cùng nhau nào.” Tôi lạnh lùng kéo tay áo lại, trở về phòng, lồng ngực cứ sục sôi như thế, đúng là cần đi nằm.

Tử Thần cười cười muốn sáp lại gần, tôi nằm bên ngoài, không có ý chuyển vào trong, Tử Thần dùng hay tay bế lên, đưa tôi vào trong, sau đó bắt đầu nằm xuống.

“Hợp Hoan, ngày đó Ngọc Thanh cũng thẳng thừng như vậy, sao không thấy em ghen tẹo nào, còn hôm nay mùi dấm nồng ơi là nồng.”

Ngày đó quả thật tôi không ghen, tôi cho rằng người trong lòng của Tử Thần là một người khác, còn mình chẳng qua chỉ là một tên sai vặt, ghen tuông gì chứ, chẳng qua trong lòng cảm thấy mất mát khó chịu mà thôi. Hôm nay đương nhiên đã khác, người Tử Thần thích là tôi, tôi hẳn có tư cách mà ghen. Một Ngọc Thanh thôi đã làm người khác đau đầu, nay có tới mười người, nếu vây quanh Tử Thần, chắc cũng được ba vòng. Tôi nghĩ đến cảnh đứng ngoài ba vòng người đẹp, nhìn Tử Thần, bỗng trong hốc mắt có chút chua xót. Tôi xoay người quay lưng vào Tử Thần, thở một hơi thật dài. Tử Thần cười hì hì hai tiếng, sau đó lật vai tôi lại, tuy rằng đã gắng sức, nhưng vẫn bị xoay người trở lại, càng buồn bực hơn, cuộc sống này, đúng là không ngày nào có thể bớt lo được một chút.

“Hợp Hoan, em ghen tuông như thế, tôi lại cảm thất rất vui. Mười mỹ nhân đó, ngày mai tôi sẽ trả lại cho Chứ vương, có một mình em thì tôi đã thỏa mãn lắm rồi.” Nói thế thì còn nghe được, ghen tuông trong lòng cũng vơi đi nhiều. Tử Thần tiếp: “Đợi sau khi về Gia Dương thì chúng ta sẽ thành thân, sau này, tôi cũng không cưới vợ bé. Em xem, đàn ông tốt thế này, trên đời hiếm gặp lắm đấy.” Câu này càng dễ nghe hơn, tôi rất thoải mái. Tử Thần thấy gương mặt tôi đã trở lại bình thường, mới nói tiếp: “Cũng không biết ý Chứ vương thế nào, thật khó hiểu.” Tôi đau xót nói: “Đàn ông ấy mà, đương nhiên thích mỹ sắc, anh ta suy bụng mình ra bụng người, định lôi kéo chàng thôi.” Tử Thần trả lời: “Tặng quà mà huỵch toẹt như thế, chỉ lo có ý đồ riêng.” Tôi nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra manh mối gì, quyết định không để tâm đến nữa, mọi chuyện đều có Tử Thần nâng, có kẻ tới phiền, tôi chỉ cần trốn sau anh là được rồi.

Tôi nằm đến khi người mỏi nhừ, cùng Tử Thần ngồi dậy, đứng lên, ra sảnh trước, mười mỹ nhân đang ngồi trên ghế nói chuyện, tuy giọng nói thánh thót, nhưng nhiều người thì hơi ầm ĩ, các cô nương như hoa như ngọc thấy Tử Thần, lập tức im lặng, cùng nhau thỉnh an, cấp bậc lễ nghĩa rất đầy đủ. Tử Thần khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Các vị cô nương, chỗ của tôi không thiếu người hầu hạ, ngày mai sẽ đưa mọi người về lại phủ Chứ vương, hôm nay mời mọi người nghỉ tạm ở hậu viện.” Nói xong, định bước ra ngoài, một cô em áo đỏ nũng nịu nói: “Hướng đại nhân, vương gia nhà em có dặn rằng, quà đã tặng như bát nước hất đi, ngài không thể trả chúng em về được. Nếu Hướng công tử chán ghét, thì cứ đuổi đi, để chúng em lưu lạc đầu đường.”

Nói xong, nước mắt lã chã rơi. Đúng là người đẹp yểu điệu. Chứ vương cũng quái gở, ban phát rộng rãi không nói, tặng quà rồi thì không chịu nhận lại. Xem ra người có tiền tính khí nóng nảy thật đấy.

Tử Thần thấy nước mắt người đẹp ngẩn người ra, quay đầu nhìn tôi. Chẳng lẽ muốn tôi làm kẻ ác ép người lưu lạc đầu đường sao? Tôi bỏ đi, quầy này của ai, thì người đó dọn.

Không ngờ, Hướng đại nhân chân dài, bước nhanh, vài bước đã bon bon chạy ra trước, không quay lại mà nói: “Hợp Hoan, em đưa các cô ấy ra hậu viện đi, chút nữa ta nói sau.”

Tôi cắn răng, dàn xếp các cô ổn thỏa xong xuôi, tìm Tử Thần tính nợ.

Tử Thần thản nhiên nhìn tôi: “Bây giờ em là nữ chủ nhân của Hướng phủ, chuyện hậu viện đương nhiên để em quản rồi.”

Tôi bị choáng bởi ba chữ nữ chủ nhân, quên phản bác.

Ăn bữa tối xong, tôi định đi xem mười người đẹp kia thế nào, tuy mục đích không tốt đẹp gì, nhưng dù sao cũng là khách, lại còn là khách rất có lai lịch, không thể ngạo mạn coi thường. Dù trong lòng không tình nguyện tôi đành thay mặt Hướng đại nhân để bày tỏ chút tình cảm vậy.

Tôi cẩn thận chọn vài xấp vải trong kho, gọi Phùng quản gia, đi tới hậu viện.

Ngồi giữa bầy mỹ nhân nói chuyện phiếm một lát, mắt tôi có phúc hưởng thụ nhưng lỗ tai lại chịu khổ. Lập tức quyết tâm, muốn mau mau tìm nơi khác cho các cô ấy, ở chỗ của tôi, nhức đầu đau tai, quả thật không thể chống đỡ được lâu.