Bà tử giữ cửa đều thích uống chút rượu đánh cuộc ít tiền, hoặc là tụ cùng một chỗ cắn hạt dưa tám chuyện, đông dài hơn tây gia ngắn.
Có một ngày sau giờ ngọ, Thôi bà tử thua hơn một trăm đồng tiền, thẳng kêu xúi quẩy, đến phòng bếp tìm một chút ăn, không nghĩ tới phòng bếp bình thường trống trơn có mộttiểunha đầu mặt mày xinh đẹp thanh nghiên đang trông coi.
Bà ngượng ngùng cười,tiểunha đầu ngược lại hào phóng, lấy ra đậu phộng muối thả vào trong mâm cho bà, "Ngày hôm nay chúng ta nấu rất nhiều đậu phộng, phần này là của ta, đưa cho bà bà ăn."
Tiểunha đầu cười tủm tỉm, "Ngài khỏi phải khách khí."
Thôi bà tử cũng không vội mà đi, ngồi xuống bóc đậu phộng ăn, cùngtiểunha đầu nói chuyện.
"Trên lò là làm cho ai?" Thôi bà tử chỉ phòng bếp.
"Ta đi theo Lý thẩm nấu canh."Tiểunha đầu trả lời.
Một hỏi một đáp, Thôi bà tử cảm thấy là nha đầu thành thực, nói không chừng về sau còn phải dựa vào nha đầu kia mò chút đồ tốt ăn.
Quả nhiên mỗi lần vào thời gian nàytiểunha đầu đều ở đây, còn có thể chừa chút ăn ngon cho bà, có mấy lần lưu lại một chén thịt ngỗng, bao tử. Này đều là đồ tốt a, từ chủ tử trong phòng đến người bình thường có khi còn chưa được ăn.
Thôi bà tử đối với nha đầu gọi là Sao nhi này hảo cảm tăng tiến hơn, bắt đầu cái gì cũng nói.
Ngày này bà như cũ ở giờ Thân một khắc đến phòng bếp, tiếp nhận bánh bao thịt ngỗng Sao nhi để cho bà, nói: "Lão bà tử hôm nay xúi quẩy, còn tưởng rằng nắm được cơ hội tốt có thể thay Nhị nãi nãi chúng ta hoàn thành một việc, ai biết nha đầu kia tặc tinh, đông sờ tây quải, ta lại theo không kịp."
Sao nhi kỳ lạ hỏi bà: "Nhị nãi nãi phân phó cái gì, bà bà ngươi theo không kịp ai?"
Thôi bà tử né qua phân phó của Nhị nãi nãi, cũng né qua tên Châu nhi, chỉ nói: "Ở chỗ cầu gỗ lớn, nha đầu kia không biết rõ tìm người nào, quay người lại đã không thấy bóng dáng, ta chờ mòn chờ mỏi không thấy nàng ta đi ra, chỉ đành phải tự mình trở lại."
Sao nhi nghiêng đầu cười: "Cầu gỗ lớn a, vậy ta quen thuộc, ta có người dì gả đến đó, phụ cận chính là Tập Phúc Tự nổi danh, nghe nói có một vị Mã Tiên Cô giải đoán xâm vô cùng linh nghiệm, còn bán thuốcsinhcon, tứ nãi nãi nhà chúng ta không phải là cũng thỉnh qua vị Mã Tiên Cô này đến nhà sao..."
Thôi bà tử tùy ý nghe, một miếng bánh bao thịt ngỗng ăn vô cùng ngon lành, đang nhai nhai, bà ta nghĩ đến cái gì đột nhiên dừng lại động tác, thịt vụn trong miệng rớt ra.
Biểutiểuthư, tứ nãi nãi, Mã Tiên Cô...
Này nghe, hình như có chút không thích hợp.
Thôi bà tử lẩm bẩm tên mấy người này, "Nhất định là, nhất định là." Con mắt đục ngầu thời gian qua của bà tử bởi vì tinh quang thế nhưng sáng ngời lên chút ít.
Sao nhi, cũng chính là Nguyệt Thược khẽ cười. Nàng chỉ là nhắc nhở vài câu, mặc kệ bà tử này ngờ vực lung tung thế nào, chỉ cần có thể dẫn Nhị nãi nãi tự động trúng vào cái kế trong kế này, vậy kế hoạch của nàng sẽ thành một nửa.
Bà tử ba cắn hai nuốt xuống bánh bao thịt ngỗng, lại bởi vì ăn quá mau kẹt ở cổ họng không thể đi xuống, bà ta vội gõ bộ ngực mình, Nguyệt Thược thấy thế lấy gáo nước cho bà uống, bà tử uống "Ừng ực", mới không bị nghẹn chết.
Bà ta vừa cảm vừa tạ với Nguyệt Thược, nói: "Bà bà nếu là hoàn thành được một chuyện tốt có phần thưởng, nhất định mời ngươi ăn bữa ngon."
Nguyệt Thược hé miệng cười, "Vậy ta trước cám ơn bà bà."
"Cám ơn với không cám ơn, ta cũng ăn không ít của ngươi."
Thôi bà tử đi, Nguyệt Thược vẫn nhìn chằm chằm nồi đất nhỏ, nàng hôm nay hầm cách thủy Ngân thủy minh mục thang cho Bùi Hành. Nhìn độ lửa không sai biệt lắm, nàng múc ra đặt trong giỏ trúc, mang trở về Hàn Tùng Hiên.
Bùi Hành tỉ mỉ vẽ một lùm hoa mai trước bàn đọc sách, lúc này đang vẽ một đóa hoa lớn đỏ thẫm, bức họa này hắn vẽ năm ngày, họa chính là ba gốc mai trong nội viện, một mỹ nhân đưa tay hái hoa ở cành mai.
Mỹ nhân trước mắt vẫn chỉ là một hình ảnh mơ mơ hồ hồ, ngược lại vài cành hoa mai đã hữu hình hữu cốt. Nguyệt Thược lúc thành quỷ ngày ngày bị buộc đi theo Bùi Hành, đọc sách thì không thể học tinh, nhưng cầm kỳ thư họa cũng biết đại khái, tự mình động thủ không được, nhưng không trở ngại việc thưởng thức.
Chỉ tiếc thân là nha hoàn hồi môn của Lý Diệu Quỳnh không biết thi thư, nàng chỉ có thể giả bộ không biết chữ, không dám trao đổi nhiều cùng Bùi Hành.
"Tứ gia, đói bụng không, ta hầm canh cách thủy cho ngài." Nguyệt Thược tiến đến đứng ở đối diện bàn đọc sách, mắt to nhìn Bùi Hành, hé miệng cười hỏi.
Bùi Hành đang họa chuyên tâm, không ngẩng đầu liền nhàn nhạt cự tuyệt, "Không uống."
Nếu là lúc trước Nguyệt Thược không cần phải nói đã lui xuống, không, trước kia Nguyệt Thược căn bản không chủ động nấu canh cho Bùi Hành, nhìn thấy Bùi Hành như chuột thấy mèo trốn vào trong góc vậy.
Nhưng hôm nay Nguyệt Thược biết rõ Bùi Hành sẽ ko thật sự hung đối với nàng, có đôi khi trong miệng bày ra dáng vẻ "Gia", chủ yếu là trêu chọc nàng.
Bùi Hành thực bá đạo là ở ban đêm, hắn dáng người khoẻ mạnh, chính là lúc nam nhân hưng thịnh nhất, yêu cầu quá nhiều, khiến nàng khó thừa nhận. Nhưng là nàng ra vẻ đã "Thích ứng" hơn nữa "Vui vẻ" với loại cuộc sống phu thê vô cùng mãnh liệt này.
Cho đến đêm mấy hôm trước Bùi Hành đốt đèn làm việc này, lúc bắt đầu nàng còn có thể giả vờ vui thích, về sau vì quá kích thích quá mạnh liệt, đến Hồi 2: lúc thực sự không chịu nổi sa vào trạng thái nửa mơ hồ, Bùi Hành có chút phát hiện, sau đó ôm nàng như có điều suy nghĩ.
Sau đó Bùi Hành tận lực chỉ làm một lần, lúc đầu tỏ ra ôn nhu, lúc nửa đường dùng sức còn có thể lặp đi lặp lại lời khen ngọt ngào như nàng là cô nương tốt các loại. Nguyệt Thược cảm giác khá hơn nhiều, đã có chút lòng tin với việc này. Nàng tin tưởng chờ mình cao lớn hơn một chút sẽ quen, nói không chừng về sau thực sẽ thích việc này.
Trước kia nghe mấy bà tử tức phụ uống rượu nói lời thô tục, đều nói đây là một chuyện thoải mái, còn lấy nàng ra trêu đùa, nói về sau không biết gã sai vặt nào có diễm phúc này có được nàng các loại, lúc đó nghe được, nàng tuổi còn quá nhỏ sắc mặt đỏ lên hờn dỗi, nhanh chân chạy tới bên hồ ném cục đá.
Khi đó nàng cảm thấy chán ghét nam nhân, nàng cả đời không muốn lấy chồng, càng không muốn biến thành những tức phụ bà tử kia ha ha cười miệng đầy lời chán ghét.
Hiện tại Nguyệt Thược cảm thấy, chỉ cần nam nhân này là Tứ gia, nàng một chút cũng không cảm thấy chán ghét.
Nàng nghĩ tới, khóe miệng cười trong veo, ánh mắt mang theo ngọt ngào, lại gọi một tiếng, "Tứ gia, ta ở phòng bếp hầm canh cách thủy đã lâu, ngài ăn vài miếng có được hay không."
Bùi Hành lúc này mới ngẩng đầu, ánh vào mắt chính là dáng vẻtiểucô nương mong đợi, trong tay ôm một giỏ trúc, bên trong là một lọ sứ màu lam bình thường.
Bùi Hành còn muốn cự tuyệt, lời bên miệng thế nhưng không đành lòng nói ra khỏi miệng.
Không cự tuyệt chính là đáp ứng, Nguyệt Thược bận bịu dẫn đi vào phòng kế lấy canh ra để trên bàn tròn nhỏ.
Bùi Hành không khỏi lẩm bẩm tự nói, "Nha đầu kia, lá gan càng lúc càng lớn." Hắn bật cười thoáng lắc đầu, chỉ có thể lững thững theo sau.
Bùi Hành ngồi xuống, thấy là canh ngọt không khỏi do dự.
Nguyệt Thược vội nói: "Không ngọt, ta chỉ thả một chút đường." Nàng múc một muỗng đưa đến bên miệng Bùi Hành, Bùi Hành chỉ có thể há mồm uống.
Mặc dù hắn thời gian qua không thích canh ngọt, có điều cảm thấy hương vị mỹ vị ngoài dự đoán, nên tiếp nhận thìa đến miệng, từng miếng từng miếng ăn.
Nguyệt Thược thấy canh mình làm được ăn hết, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, nói: "Ta trước kia làm qua một lần canh bí đao cá trắm cỏ cho Tứ gia, cầu xin Vĩnh Thọ để cho ta đưa vào, Tứ gia ăn chưa?"
Một chén canh mà thôi ai sẽ còn nhớ. Thế nhưng chén canh đó lại lưu lại ấn tượng cho Bùi Hành, hắn vẫn cho là là Lý Diệu Quỳnh hầm cách thủy, không khỏi thoáng kinh ngạc, trong mắt hiện lên vui vẻ, thanh âm trầm thấp trêu chọc nàng, "Sớm như vậy đã nhớ kỹ gia, sẽ không phải lần trước cố ý đụng vào để đi theo gia về thư phòng chứ."
Nghe nói như thế, Nguyệt Thược tim đập mạnh một cái, nàng hoảng hốt cho rằng Bùi Hành nhìn thấu nàng.
Cũng may Bùi Hành chỉ là đùa giỡn nàng, duỗi tay lớn ra ôm nàng đi qua đặt ở trên đầu gối, cái cằm để trên đầu của nàng, "Thực may mắn nhặt được ngươi về."