Bởi vì Bùi Hành không có hài tử và thiếp thị chính thức, đông tây sương phòng Thu Minh Cư còn rất nhiều phòng trống, Phù Dung lúc hầu hạ Bùi Hành sớm mấy năm đã được phân đến một gian đông sương thượng phòng đón ánh sáng vô cùng tốt.
Ngày hôm đó Lý Diệu Quỳnh tâm tình phiền muộn, dẫn theo Vương mụ mụ và vài nha hoàn thiếp thân đi Tào phủ tìm tỷ tỷ nàng, Phù Dung sai mộttiểunha đầu chưa lưu đầu* tìm nương nàng ta Lâm ma ma.
* Lưu Đầu: là một tập tục cổ của Trung Quốc, khi bé gái còn nhỏ sẽ bị cạo tóc, đến tuổi phát triển thì giữ lại tóc ở trên đỉnh trước, sau đó mới giữ lại toàn bộ tóc để dài. Tập tục này gọi là “Lưu đầu” hay còn gọi là “Lưu mãn đầu”.
Lâm ma ma mới vừa vào phòng nàng, Phù Dung liền mắt đỏ một phen nhào vào trong ngực của bà, buồn bã nói: "Nương, cuộc sống này khi nào mới kết thúc." Từ lúc bị cấm túc lại nghe nói ngoại thư phòng có thêm nha hoàn, tâm can Phù Dung đều không thoải mái.
Lâm ma ma thấy nữ nhi tiều tụy không khỏi đau lòng: "Con của ta, ngươi tại sao gầy thành như vậy."
Chỉ thấy Phù Dung mặc một bộ áo nửa mới nửa cũ màu hồng, váy lục la, trên mặt không có sắc trắng của son phấn, màu da ố vàng, lông mày tinh tế nhàn nhạt, con mắt lớn, chỉ là khóe mắt nhìn hơi có chút mảnh.
Nàng ta không ngừng hối tiếc lại mang oán khí, "Dựa vào chủ mẫu như vậy là ta một ngày nhịn một ngày, ở đâu còn có cái gì trông cậy vào, qua năm ta đã hai mươi sáu, soi gương cũng không dám nhìn kỹ. Mà trong sân những thứ nha đầu bỉ ổi kia người người trẻ tuổi, cả ngày bôi phấn dậm hương trang điểm xinh đẹp nghĩ tới hồ mị nam nhân, lúc này mới bao nhiêu ngày, đã có nha đầu leo lên giường. Còn ta bị giam ở trong phòng một chút biện pháp cũng không có, còn phải nghe quở trách chế nhạo không chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên, bấm bụng bấm dạ."
Lâm thị nghe vậy phẫn nộ, cười lạnh nói: "Con của ta, không đáng phí tâm vì những việc này. Vừa vặn ngoại viện mới báo lên một nhóm gã sai vặt, đại phu nhân tìm nhị phu nhân thương lượng, muốn từ trong ba cái sân của nhị phòng lựa vài người đến tuổi kéo ra ngoài gả đi. Đồ đĩ nào dám làm cho ngươi giận, ngươi cứ nói cho ta biết, hôm nay các nàng chê cười ngươi, sáng mai ta làm cho các nàng khóc!"
Phù Dung nghe vậy nở nụ cười, cầm lấy khăn thêu song tước đỏ lau nước mắt, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai Lâm ma ma nói, "Mẹ thật tốt."
Phù Dung nói chính xác vài cái tên, Lâm ma ma âm thầm ghi nhớ, sau đó hai mẹ con còn nói những cái khác, không có gì hơn là Tứ gia, tứ nãi nãi, và nha đầu ở thư phòng.
Lâm ma ma an ủi Phù Dung, "Tiểunha đầu kia không cần để trong lòng, ngươi và Tứ gia là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên,tiểunha đầu lông chưa có mọc dài kia sao có thể so với tình cảm của các ngươi, có điều là ngươi không có ở đây nên chui chỗ trống, nam nhân người nào không tham mới mẻ, cũng đừng học tính tình ghen tị của người trong viện kia. Dù thật sự không thích nha đầu kia muốn nghĩ tới biện pháp diệt trừ cũng không khó, chỉ đừng hận ghen trước mặt Tứ gia, phải để cho Tứ gia biết rõ ngươi hiền lành đặt ngươi trong lòng mới là đứng đắn, cái khác nương cũng có thể giúp ngươi, không phải là đại sự gì."
Phù Dung nghe được gật đầu, lại thở dài, "Nói đi nói lại những thứ này đều không phải là chuyện quan trọng, ta là buồn tuổi tác mỗi một lớn còn chưa có hài tử nên trong lòng sợ. Nam nhân ba mươi mấy có lẽ là tráng niên, có khi còn oai phong hơn so với khi mười mấy tuổi, nhưng con gái hơn ba mươi làm sao so được vớitiểucô nương mười mấy tuổi mềm mại như nụ hoa. Mà ta lại lớn hơn so với Tứ gia ba tuổi, chờ vài năm tứ nãi nãi cho miễn canh tránh thai, sợ đến lúc đó cũng không đến phiên ta mang thai." Nói xong lại thương cảm rơi lệ.
Lâm ma ma cũng khóc, oán hận mắng: "Đồ gà mẹ không đẻ trứng, nàng không thểsinhcòn bắt ngươi thành gái già." Lại an ủi nàng, "Ngươi đừng lo lắng, nhịn một chút, hiện tại trong nhà cũng chịu không được nàng phát cáu."
Phù Dung bắt lấy lời này gấp rút hỏi kỹ, "Lời này là ý gì?"
Lâm ma ma liền đem lời nói Bùi nhị phu nhân khuyên tứ nãi nãi nói ra. Phù Dung lúc nghe được Bùi nhị phu nhân để cho ngưng thuốc mặt mũi tràn đầy hưng phấn, nghe được tứ nãi nãi cự lại thất vọng không thôi, nói: "Tính tình tứ nãi nãi nương còn không biết, không biết rõ muốn kéo bao lâu mới bằng lòng nhả ra, nhị phu nhân vừa là cô vừa là bà bà, sao có thể thực bức nàng đi vào khuôn khổ?"
Lời này cũng là, Lâm ma ma nghe vậy cũng thở dài, nói: "Ngươi cũng không thể lén lút tự mình ngừng uống thuốc."
Bà ta thuận miệng nói, trong lòng Phù Dung lại động.
Sớm mấy năm tứ nãi nãi nói chuyện kiên cường, nhị phu nhân che chở sủng ái Tứ gia, bên trong Thu Minh Cư tứ nãi nãi nói một không hai, nàng nếu là lén lút mang thai khẳng định sẽ bị tứ nãi nãi làm cho xảy. Nhưng hôm nay lại bất đồng, không nói Tứ gia phiền chán nàng ta (LDQ), vắng vẻ nàng ta, nhị phu nhân cũng không có thương nàng ta như trước kia, nàng nếu có thật không thể nói trước nhị phu nhân sẽ cho nàng lưu lại, dù sao Tứ gia đến tuổi này còn chưa có hậu.
Chỉ là tâm sự này không thể nói với thân nương, nương hẳn là không đồng ý nàng làm như vậy. Dù sao thân nương là tâm phúc bên cạnh nhị phu nhân, nàng lén lút mang thai nhị phu nhân cho dù là che chở, trong lòng đối với nương cũng có vướng mắc.
Nhưng nàng chỉ có thể làm kế lâu dài, đành hổ thẹn với nương.
Chỉ mong có được hài tử địa vị nước lên thì thuyền lên, bản thân được hưởng phúc không nói, cũng có thể dìu dắt người trong nhà.
Lâm ma ma là người bận rộn, theo nữ nhi nói một canh giờ tán gẫu đã là cực hạn, lưu chút ít tiền cho nữ nhi chuẩn bị dùng người, bản thân lại vội vàng đi đến phòng nhị phu nhân chờ đợi sai sử.
Phù Dung lúc này đang yên tĩnh cân nhắc làm sao thực hiện được việc này. Mỗi lần Tứ gia vào phòng của nàng, ngày thứ hai không phải là Vương mụ mụ thì là Thải Bạch, mấy đại nha hoàn đưa thuốc cho nàng, mỗi lần nhất định phải xem nàng uống hết mới bằng lòng đi.
Vương mụ mụ là lão bà không thể thu mua, Thải Bạch cũng trung thành và tận tâm, ngược lại Thải Linh có chút do dự, có thể từ chỗ nàng ta ra tay...
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa sổ có giọng nói thanh thúy hỏi, "Dung Đại tỷ tỷ có ở trong phòng không?"
"Ở nhà đây, vào đi." Phù Dung lên tiếng, đẩy cửa đi vào là nhị đẳng nha hoàn Hương Liên trong viện.
Hương Liên bưng một cái mâm điểm tâm mùi thơm mê người, cười híp mắt nói: "Ta thật là may, vừa rồi đi phòng bếp lấy cho Nhị cô nương một mâm bánh sữa, Nhị cô nương nếm không thích thưởng cho ta, một mình ta dùng không có ý nghĩa, nên mang tới cùng tỷ tỷ nếm thử."
Phù Dung cười, "Ngươi đến thật đúng dịp, đa tạ ngươi nhớ kỹ ta, mau tới đây ngồi."
Hương Liên thoát giầy ngồi ở trên giường, Phù Dung cầm bánh sữa mềm mại ăn, bánh sữa mềm mại mới ra lò không lâu, còn mang theo mùi sữa hâm nóng mê người, nàng ăn xong khen.
Hương Liên hỏi Phù Dung, "Tỷ tỷ đã sao chép kinh tốt chưa, hôm nay là được ra cửa."
Phù Dung gật gật đầu không nói nhiều, lớn tuổi và tư lịch (từng trải) như vậy còn bị cấm túc, không phải là chuyện gì vẻ vang.
Hương Liên cười hì hì, "Vừa rồi trong phòng bếp ta thấy người vội vàng, nói là Tứ gia có hứng thú, muốn ở nhà thủy tạ uống chút rượu, ăn chút thức ăn, ban đêm xem hồ ngắm cảnh."
Nghe vậy, động tác Phù Dung ngừng lại.
Hương Liên chỉ nói một câu như vậy, lại lái qua những chuyện khác, cái gì mà tỷ tỷ này đẩy việc chotiểunha đầu kia làm, bà tử ban đêm bài bạc thua hôm nay cùng người gây gổ. Phù Dung trong lòng ngứa, mà lại không tiện cắt lời Hương Liên, chỉ có thể ở bên ứng phó. Không dễ dàng thấy Hương Liên dừng lại, mới làm như không để ý hỏi nàng, "Ngươi nói Tứ gia buổi tối muốn đi đến nhà thủy tạ, có nói là giờ nào không?"
Hương Liên gãi gãi ót, suy nghĩ một chút nói: "Hình như nói là giờ Dậu."
Phù Dung nghe trong nội tâm âm thầm ghi nhớ, sau đó giữ vững tinh thần ứng phó Hương Liên, cho đến khi mộttiểunha đầu bên ngoài gọi đi Hương Liên mới thở nhẹ ra một hơi.
Nàng vội vàng đứng dậy trang điểm ăn mặc, nghĩ thừa dịp trước khi tứ nãi nãi trở về sân nhỏ vụng trộm chuồn ra ngoài.
Mà Hương Liên theotiểunha đầu chưa lưu đầu kia sau khi rời khỏi đây, tìm lý do xua đuổi nàng ta, bản thân đi vòng đến ngoại thư phòng.
Nàng nhìn thấy Nguyệt Thược liền vỗ ngực thở, "Làm ta sợ muốn chết, cũng không biết Dung Đại tỷ tỷ có tin hay không, đừng làm hỏng chuyện của ngươi mới tốt."
Nguyệt Thược gấp rút rót nước cho nàng, "Hảo tỷ tỷ cám ơn ngươi thật nhiều, không có ngươi ta cái gì cũng không làm được."
Hương Liên giận nàng một cái, "Ta với ngươi thời gian qua tốt nhất, không giúp ngươi thì giúp ai."
Hương Liên chống cằm xem nàng, nói: "Cảm thấy ngươi thay đổi, ngươi trước kia làtiểunha đầu cái gì cũng không hiểu, mọi việc ta đều phải để ý thay ngươi, hiện tại ngươi có lá gan hù dọa Hương Điệp, có lá gan phản bội tứ nãi nãi, gần Tứ gia, còn có lá gan lừa gạt Dung Đại tỷ tỷ..." Nói nói nàng lộ ra thần sắc thất lạc.
Nguyệt Thược đi lên ôm lấy nàng, "Hảo tỷ tỷ, ta dù thay đổi cũng không thay đổi được tấm lòng với ngươi, ngươi nhất định phải tin ta."
Hương Liên "Chao ôi" một tiếng, nở nụ cười, "Không tin ngươi ta còn giúp ngươi làm việc này, bị phát hiện ta không phải đắc tội người khác sao?"
Hai người nói dong dài một phen, Hương Liên lại đi.
Chiều muộn, Bùi Hành trở lại dùng qua cơm tối, tìm kiếm một quyển sách đọc, Nguyệt Thược cạnh cửa sổ nói: "Đêm nay trăng thật tròn."
Bùi Hành đem mắt từ trên sách dời đến bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nói: "Từ nay cho đến trung thu, trăng lại tròn."
Nguyệt Thược nghiêng đầu, "Nếu là lúc này có thể đi dạo bên hồ một chút thì thật tốt."
Bùi Hành cười, ném sách đứng dậy, "Chút chuyện như thế, cũng đáng để ngươi cong cong quẹo quẹo, đi thôi."
Hai người đi đến cửa thuỳ hoa, từ hành lang xuyên qua núi giả tiến vào tây hoa viên, lại đi một đoạn khúc quanh, qua một ngọn núi giả một cái sườn dốc, đi vào bên hồ.
Dọc theo đường đi Bùi Hành thi hứng phát ra, ngâm hai bài cho Nguyệt Thược, Nguyệt Thược lúc thành quỷ học chút ít chữ, có điều thưởng thức thơ ca vẫn chưa đủ. Nhưng là bất kể ra sao, nàng hết thảy chân thành khen hảo, dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ Bùi Hành.
Trong lòng Bùi Hành đại đại thỏa mãn, nhưng lại có chút không thích chính mình dễ dàng bị mộttiểunha đầu nịnh nọt như vậy, nên thần sắc trên mặt thủy chung như mây trôi nước chảy.
Hai người đi đến nhà thuỷ tạ, phát giác trong nhà thuỷ tạ thế nhưng có ngọn đèn, Bùi Hành nghi hoặc, "Đêm nay ai lại có nhã hứng như hai chúng ta nhỉ."
Hắn đi vào, không có chú ý tới Nguyệt Thược cố ý thả chậm bước chân rơi ở phía sau.
Chỉ thấy trong nhà thủy tạ mùi hương tỏa ra từ lò hương trên kỷ trà, trên cái bàn tròn gần cửa sổ bày biện sáu đĩa thức ăn, một bầu rượu, hai bộ bát đũa.
Phương Ngọc Dung đầu vấn búi tóc phi tiên phiêu dật, cắm một bộ kim bộ diêu phi điểu hàm châu, mặc áo gấm lưu thải, váy trắng điệp xuyên hoa mạ vàng, tựa trên lan can gần mặt nước, phảng phất như hằng nga nguyệt cung phiêu phiêu dục tiên.
Sáu phần đẹp đẽ, trang điểm như vậy càng hiển lộ ra mười phần tư sắc.
Nàng nhẹ nhàng ôn nhu kêu một tiếng, "Hành ca."
Bùi Hành đứng ở cửa nhìn nàng, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Phương Ngọc Dung hé miệng cười, lại gọi một câu, "Hành ca, đi lên ngồi nha."
Châu nhi hầu hạ Bùi Hành ngồi xuống, chính mình lặng lẽ lui ra ngoài cũng đóng cửa lại, chuẩn bị đi xua đuổi Nguyệt Thược rời đi.
Bùi Hành ngồi xuống, Phương Ngọc Dung ngồi bên cạnh hắn, rót rượu cho hắn, ánh mắt dịu dàng bưng lên đưa qua, "Vì cảnh đẹp, ánh trăng đêm nay, muội muội trước kính ca ca một ly."