Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 17: Mê loạn

Nếu không có thiên tính tự cao của Lam Khuyết Dương, giờ phút này chắc chắn sẽ cực kỳ sợ hãi, vẻ mặt không thay đổi nhìn Mạc Tang Ức, Lam Khuyết Dương thản nhiên hỏi: “Ca, ngươi nghe ai nói? Ta tại sao không biết.”

Mạc Tang Ức nhíu mi lại, nói: “Không phải nghe ai nói, là vừa mới trong mộng, có người thấy không rõ dung mạo nói.” Có chút bất an lôi kéo Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức hỏi lại: “Khuyết Dương, ngươi đã từng nghe thấy ‘thất tinh tích hồng’?” Vì sao lúc nghĩ đến “thất tinh tích hồng” này đáy lòng lại có cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân.

“Ca…” Lam Khuyết Dương nghiêng người đặt người kia dưới thân, cởi vạt áo Mạc Tang Ức ra, lấy đầu ngón tay sờ lên hồng lệ nhàn nhạt kia, “Ta chưa từng nghe thấy ‘thất tinh tích hồng’ gì, chắc là ca nếu cảm thấy nóng, mấy viên chí này sẽ hồng hơn chút.”

“A? Ta sao không biết còn có như vậy?” Bắt lấy tay Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức không cho hắn sờ xuống nữa.

“Ca lúc tắm rửa có thể nhìn thử xem.” Lam Khuyết Dương thu tay lại, sửa sang lại quần áo của Mạc Tang Ức.

Mạc Tang Ức bán tín bán nghi, nghe Lam Khuyết Dương vừa nói như vậy, cũng không suy nghĩ thêm về chuyện “thất tinh tích hồng” kia nữa, có điều vẫn chưa buồn ngủ, Mạc Tang Ức định ngồi dậy, lại không nghĩ vừa mới ngồi dậy đã bị Lam Khuyết Dương ôm lấy.

“Ca, ngươi ngủ cùng ta một lát đi.” Lam Khuyết Dương đắp kín chăn, bộ dáng muốn ngủ.

Mạc Tang Ức nhìn hắn, cười cười, ôm Lam Khuyết Dương nói: “Được, ca cùng ngươi.”

Một lát sau, Mạc Tang Ức vốn không hề buồn ngủ lại đột nhiên cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng nề, sau đó liền bất tỉnh nhân sự. Mà Lam Khuyết Dương có chút buồn ngủ lại sau khi Mạc Tang Ức ngủ không lâu, hai mắt mở ra lấp lánh.

………

“Ngươi là nói trí nhớ Tang Ức có triệu chứng khôi phục?” Bên trong hậu hoa viên, thần sắc Lưu Hoài Diệp ngưng trọng hỏi Lam Khuyết Dương. Lam Khuyết Dương gật đầu, trước đó hắn đã nói rất rõ ràng.

Lưu Hoài Diệp chắp tay sau lưng bước chân đi tới đi lui, lúc trước thái y cũng đã nói, sau này Tang Ức rất có thể sẽ nhớ lại chuyện trước đây, cho nên bọn họ đều cực kỳ cẩn thận. Vốn hắn mặc dù thường gặp ác mộng, nhưng sau khi tỉnh lại thi không nhớ rõ, nhưng hôm nay, hắn không chỉ nhớ rõ, còn nói ra “thất tinh tích hồng”… Cứ tiếp như thế này, khó đảm bảo Tang Ức sẽ không nhớ lại. Nhớ lại lời Tang Ức nói với mình trước khi “chết” lần trước, tâm Lưu Hoài Diệp đột nhiên thoáng siết lại.

“Khuyết Dương, có thuốc gì có thể làm cho Tang Ức uống xong không thể nhớ lại chuyện trước đây không?” Xoay người lại, Lưu Hoài Diệp hỏi.

“Có thì có, nhưng loại thuốc kia sơ sẩy một cái, sẽ làm cho người trở nên đần độn, ta sẽ không cho hắn dùng.” Lam Khuyết Dương không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn không thể liều lĩnh mạo hiểm việc này.

“Ngay cả ngươi cũng không được sao?” Lưu Hoài Diệp không nghĩ Lam Khuyết Dương giỏi về dụng độc nhưng lại nói như vậy.

“Cho dù được, ta cũng sẽ không cho hắn dùng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (1).” Lam Khuyết Dương từ chối, ở y xem ra, y thà rằng đi cùng ca, cũng không nguyện hắn biến thành người si ngốc. Lưu Hoài Diệp cũng biết việc này mạo hiểm quá lớn, nhưng nếu Tang Ức nhớ lại, vậy lại nên làm thế nào cho phải, hắn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Hoàng thượng, nếu hắn thực nhớ lại, vô luận hắn muốn đi đâu, Khuyết Dương đều sẽ cùng hắn.” Lam Khuyết Dương đã lo liệu chuyện xấu nhất.

“Đừng có nói đùa!” Lưu Hoài Diệp vừa nghe, cho Lam Khuyết Dương một quyền, nổi giận mắng, “Muốn đi, cũng phải chờ ta ngươi trả hết nợ cho hắn đã. Tang Ức từ khi vào kinh đến bây giờ, trải qua được bao nhiêu năm sống yên ổn? Lúc trước, mỗi ngày bận rộn việc Vận phường, về sau lại gặp phải những chuyện kia, dù chưa chết, nhưng hắn một mình ở bên ngoài không biết chịu bao nhiêu khổ, gặp bao nhiêu đau, thật vất vả trẫm mới tìm được hắn, thân mình hắn lại rơi xuống ẩn tật. Ngươi đã yêu hắn, chẳng lẽ lại nguyện hắn cứ như vậy mà đi? Nếu Tang Ức sau này tới chỗ diêm vương, còn không oán chết ta ngươi, lại làm cho hắn cả đời này phải chịu khổ như thế.”

Lau lau máu ở khóe miệng, Lam Khuyết Dương cúi đầu không nói. Nếu quả thật có thể quay về khi đó, chẳng sợ ca sẽ oán y, hận y, y cũng muốn mang theo hắn cùng nhau đi. Rất nhiều sự tình ca gặp phải này, đều là một tay y tạo thành. Năm đó, nếu không phải y sống ở Bạch phủ, sẽ không bị người Triêu thiên giám nhận lầm là Lam Dục Dương, sẽ không để bọn họ phát hiện ra thân phận ca; nếu không phải y cứu hoàng thượng, để cho hoàng thượng gặp được ca, y sớm mang theo ca ly khai Huệ Diệu quốc, ca cũng sẽ không đi theo hoàng thượng tới kinh thành, sẽ không cuốn vào những chuyện này; nếu không phải y lúc trước không kiên trì ở lại, nghe lời ca một mình ly khai kinh thành đi báo tin cho hoàng thượng, vậy ca cũng sẽ không bị những người đó bắt, cũng sẽ không phải chịu những khổ sở ấy… Mà lại là hắn, hại ca suýt chút nữa bị giết… Nói đến nói đi, hắn là “thất tinh tích hồng” của ca, hắn là tai kiếp của ca.

………

“Hách!” Mạc Tang Ức đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, y sam trên người sớm bị mồ hôi thấm ướt. Ôm đầu, Mạc Tang Ức run lẩy bẩy. Qua một hồi lâu, Mạc Tang Ức ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, sau đó xốc chăn lên chân trần chạy ra ngoài.

“Vương gia!” Mạc Tang Ức vừa mới xông ra, đã bị người trông ở bên ngoài ngăn lại. Người ở đó trong nháy mắt không cẩn thận nắm lấy Mạc Tang Ức, hắn ra sức đẩy người đẩy ra, giống như điên chạy ra ngoài.

“Vương gia! Người mau tới, đi thông báo cho hoàng thượng!” Dương Lâm chịu trách nhiệm bảo vệ Mạc Tang Ức, vừa hô, vừa phi thân đuổi theo người, Tả Tường nghe tin chạy tới, sợ tới mức quăng chén canh trong tay chạy vội về phía người đang lao ra xa.

Tôi tớ, thị vệ trong vườn, không dám ngăn cản Mạc Tang Ức, chỉ có thể vừa đuổi theo vừa gọi hắn, mà Mạc Tang Ức lại dường như không nghe thấy cái gì, chỉ là không ngừng chạy. Đúng lúc này, một người xuất hiện trước mặt Mạc Tang Ức, hắn không dừng được đụng thẳng vào vào trong lòng người nọ.

“Tang Ức… Đây là làm sao vậy? Coi ngươi chạy một thân mồ hôi này, nếu bị phong thì biết làm thế nào.” Ôm chặt người đang run rẩy kịch liệt, Lưu Hoài Diệp nhanh chóng cởi long bào của mình choàng lên Mạc Tang Ức. Mạc Tang Ức nghe được thanh âm của y, sợ hãi ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt lúc sáng lúc tối, mà Lưu Hoài Diệp nhẹ nhàng ôm lấy hắn, để chân Mạc Tang Ức cách mặt đất, chăm chú nhìn hắn, để cho hắn thấy rõ ràng người ôm hắn là ai.

“Ca! Làm sao vậy?!” Lam Khuyết Dương đứng ở một bên lo lắng hỏi, bộ dáng ca vừa rồi hù y sợ. Y vừa rồi vì sao không ở bên cạnh ca bồi hắn, vì sao y luôn luôn không ở bên cạnh hắn lúc ca cần mình nhất. Mạc Tang Ức nhìn hai người, đáy mắt lộ ra bi thương, sau đó mềm nhũn té xỉu trong lòng Lưu Hoài Diệp.

“Tang Ức!”

“Ca!”

“Mau đi truyền thái y trong cung!”

………

Mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh vàng rực, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng tức giận mắng của một người, Mạc Tang muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình một tia khí lực cũng không có.

“Trẫm nuôi các ngươi một đám phế vật thế này để làm gì?! Tang Ức đã mê man ba ngày rồi, các ngươi lại không có cách nào làm cho hắn tỉnh lại, chỉ biết nói là bị phong hàn, bị phong hàn, bị phong hàn có thể làm cho người ta ngủ một mạch ba ngày?! Các ngươi là có phải thực sự tưởng rằng trẫm không dám giết các ngươi hay không?!” Lửa giận của Lưu Hoài Diệp đã cùng với ba ngày người nọ mê man mà tất cả bùng nổ, trên mặt đất là đầy những mảnh vỡ đồ sứ, mà đôi mắt sung huyết của Lưu Hoài Diệp càng khiến hắn có vẻ bạo ngược khác thường.

“Hoàng thượng tha mạng! Chúng thần vô năng, tra không ra Mạc vương gia rốt cuộc là vì gì mà mê man, xin hoàng thượng tha mạng!” Mấy tên thái y quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hô.

“Người tới, lôi mấy người bọn chúng ra chém cho trẫm!” Lưu Hoài Diệp ra lệnh một tiếng, mấy tên thị vệ đi vào đến chỗ mấy tên thái y đang không ngừng cầu xin tha thứ kia liền chuẩn bị đi ra ngoài hành hình, mới vừa kéo tới cửa, liền nghe phòng trong truyền ra tiếng “rầm”, Lưu Hoài Diệp cùng người ngồi bên cạnh sớm đã mất đi tâm hồn thoáng sửng sốt, nháy mắt tiếp theo, hai người đồng thời nhanh chóng vào phòng trong.

“Tang Ức!”

“Ca!”

Nhìn thấy người tỉnh lại, Lưu Hoài Diệp ngồi ở bên giường, Lam Khuyết Dương quỳ gối một bên, hai người kích động thét lên, nhìn Mạc Tang muốn nói chuyện, lại nói không ra, Lam Khuyết Dương vội vàng đỡ người dậy, Lưu Hoài Diệp thì là tự mình lấy nước trà qua đút cho Mạc Tang Ức uống.

Uống nước xong, Mạc Tang Ức nhìn hai người rõ ràng mấy ngày chưa nhắm mắt, mày nhíu lại, lại thấy hai người đầu tóc lộn xộn, y phục xốc xếch, râu ria lởm chởm, Mạc Tang Ức chậm rãi mở miệng: “Hoài Diệp… Ta tỉnh rồi, thả… mấy thái y kia đi.”

“Được, Tang Ức, ta nghe lời ngươi, ta đây liền bảo bọn họ thả người.” Lưu Hoài Diệp lúc này đâu còn có tâm tư quản mấy người kia, tiện tay vung xuống, Trương Chính cùng theo vào lập tức ra ngoài phân phó thị vệ thả người.

“Ca, ngươi thấy hiện tại có chỗ nào khó chịu?” Lam Khuyết Dương bắt lấy mạch Mạc Tang Ức, hỏi, ca bỗng nhiên mê man bất tỉnh, bọn họ đều tra không ra nguyên nhân, nếu không phải ca còn có hơi thở, hắn sớm đã kết liễu chính mình.

“Khuyết Dương… Hoài Diệp… Ta có chút đói bụng… Các ngươi… bồi ta cùng… ăn đi.” Mạc Tang Ức hữu khí vô lực đứt quãng nói, hắn vừa mới nói xong, Lưu Hoài Diệp lập tức sai người đi ngự thiện phòng lấy đồ ăn, đám nô tài bên trong tẩm cung nhất thời lu bù cả lên.

………

“Tang Ức…” Lưu Hoài Diệp sau khi lâm triều chạy thẳng tới Văn Lan cung của Mạc Tang Ức. Mạc Tang Ức nửa nằm trên giường, nhìn thấy người tới, hắn đưa trà Lam Khuyết Dương vừa mới rót cho mình tới.

“Tang Ức, còn có chỗ nào không thoải mái?” Ngồi xuống, Lưu Hoài Diệp lo lắng sờ sờ trán Mạc Tang Ức, chỉ sợ hắn lại phát sốt.

Mạc Tang Ức cười nhạt nhìn Lưu Hoài Diệp thần sắc căng thẳng, kéo tay hắn xuống, “Hoài Diệp, ta không sao, không tin ngươi hỏi Khuyết Dương.” Thu tay, Mạc Tang Ức nhìn nhìn người ở một bên vẫn canh giữ suốt bên cạnh mình.

“Ca, thân thể xương cốt ngươi vốn là không tốt, lại ba ngày chưa ăn cơm, ít nhất phải nằm trên giường mấy ngày mới được.” Lam Khuyết Dương cũng không yên tâm nói, đổi lấy ánh nhìn chằm chằm có chút bất đắc dĩ của Mạc Tang Ức.

“Tang Ức, ngươi cũng chớ có đùa với cơ thể của mình, nếu Khuyết Dương nói ngươi phải nằm mấy ngày, mấy ngày này ngươi liền ở trên giường dưỡng thật tốt.” Lúc này, Trương Chính bưng chén thuốc đi đến, Lưu Hoài Diệp nhận lấy đưa đến bên miệng Mạc Tang Ức, đang nghĩ nên khuyên người này uống thuốc như thế nào, đã thấy Mạc Tang Ức phi thường phối hợp mở miệng uống thuốc vào, ba người trong phòng thấy thế có chút giật mình.

Nhíu mày uống xong thuốc đắng chết người, ngậm một viên mứt hoa quả Lam Khuyết Dương đưa tới, Mạc Tang Ức mới từ từ đè xuống cảm giác buồn nôn đang dâng trào. Giương mắt thấy mấy người kia có phần kinh ngạc đến ngây người nhìn mình, Mạc Tang Ức đầu tiên là có chút khó hiểu, sau đó thấp giọng nói: “Ta nếu có thể sớm khỏe hơn, có phải có thể sớm xuống giường hay không?”

“Đương nhiên, ta cũng không muốn cả ngày để ngươi buồn bực trong phòng.” Lưu Hoài Diệp suy nghĩ sâu xa nhìn Mạc Tang Ức, vài phần nghi hoặc xông lên đầu.

“Đã như thế, ta uống thuốc lại có gì không đúng sao? Coi các ngươi mỗi người bộ dáng tựa như gặp quỷ.” Trong mắt Mạc Tang Ức chứa ý cười pha trò, chẳng lẽ hắn thỉnh thoảng nghe lời một lần, cũng không đúng sao.

“Tang Ức… Ngươi…”

“Ca?”

Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương nghe xong, có chút kinh hoảng nhìn Mạc Tang Ức, người này… hình như có chút bất đồng với lúc trước, sẽ không là như bọn hắn nghĩ đến đi.

“Các ngươi đây là làm sao vậy?… Hoài Diệp, chẳng lẽ là ngươi đã quên lúc trước nhận lời ta, cho ta tới chỗ Khuyết Dương ở nửa tháng? Nếu ta vẫn không khỏe, chẳng phải là không thể đi ra ngoài? Khó có được mấy ngày ta có thể xuất cung.” Mạc Tang Ức thở dài một tiếng, sau đó cười sâu. Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương liếc nhau, sau đó cầm tay Mạc Tang Ức nói: “Tang Ức, chuyện đồng ý với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không đổi ý, chờ thân mình ngươi không ngại, ta để ngươi xuất cung, bất quá, nửa tháng sau, ngươi nhất định phải hồi cung.”

Mạc Tang Ức buông mắt nhìn tay mình phân biệt bị hai người cầm, sau đó ngẩng đầu nói: “Ta biết, nửa tháng sau ta nhất định hồi cung.”

“Vậy là tốt rồi.” Lưu Hoài Diệp nghiêng người hôn lên môi Mạc Tang Ức, mà lúc chạm vào, Mạc Tang Ức lại đưa đầu nghiêng sang bên cạnh, hôn vào khóe miệng y.

Chú th

(1) không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: không sợ gì cả, chỉ sợ rủi ro