“Tang Ức, lần này xuất cung, tối đa chỉ được ở nửa tháng, nhiều hơn, ta sẽ không cho phép.” Đưa người lên kiệu, Lưu Hoài Diệp lại dặn dò lần nữa.
“Ta biết rồi, Hoài Diệp.” Mạc Tang Ức lập tức nhận lời.
“An nguy của vương gia trẫm giao cho ngươi, nếu có rắc rối gì, trẫm tuyệt đối không khinh tha.” Thấy Mạc Tang Ức không có gì không ổn, Lưu Hoài Diệp quay người lại hạ lệnh với thị vệ trưởng phụ trách chuyện Mạc Tang Ức xuất cung.
“Thỉnh hoàng thượng yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo hộ vương gia chu toàn.” Dương Lâm quỳ xuống lĩnh mệnh.
“Hoài Diệp, ta là đi chỗ Khuyết Dương, cũng không phải đi đâu xa.” Mạc Tang Ức vì lời nói của Lưu Hoài Diệp mà không biết nên khóc hay cười, tựa như hắn đây là sắp đi một nơi đầm rồng hang hổ nào đó, từ lúc hắn bắt đầu quyết định ngày xuất cung, Hoài Diệp liền bắt đầu an bài cái này an bài cái nọ.
“Đi đi, mấy ngày này hảo hảo giải sầu, đến lúc về, ta đi đón ngươi.” Lưu Hoài Diệp tự mình buông mành kiệu cho Mạc Tang Ức, khoát tay ý bảo khởi kiệu.
Cỗ kiệu được nâng lên, Mạc Tang Ức vén tầm mành tơ bên cạnh, nhìn người đang chăm chú trông mình, cỗ kiệu di chuyển, Mạc Tang Ức buông mành, trong lòng có chờ đợi được xuất cung, cũng có vài phần phiền nhiễu.
Cỗ kiệu ra khỏi tầm mắt, thần sắc Lưu Hoài Diệp đột nhiên trở nên lạnh lùng. Bận chuyện quốc sự chỉ là lấy cớ, nguyên nhân thực sự để cho người này xuất cung chính là y không muốn để chuyện kế tiếp truyền tới tai hắn, tránh làm người này tức giận.
………
“Bởi vì… ta không muốn lại phải trải qua những ngày không được thấy ngươi.”
Lời nói của Hoài Diệp ngày hôm đó hắn vẫn nhớ kỹ, “Không muốn lại phải trải qua”… Hắn đã từng ly khai Hoài Diệp sao, bằng không, người nọ sao lại nói ra nhưng lời dạng này. Nhưng… dựa vào tính cách người nọ, làm sao lại có thể có những ngày không được thấy hắn… Rốt cuộc, bản thân mình, xảy ra chuyện gì? Hắn muốn biết, nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác, chân tướng kia hắn cũng không có thể chịu đựng được… Nếu đúng như vậy, hắn thà rằng mình cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ.
Sau khi tỉnh lại, hắn đã quên rất nhiều chuyện, thậm chí ngay cả họ tên chính mình là gì cũng đã quên, duy chỉ còn nhớ được Hoài Diệp, nhớ được Khuyết Dương, nhưng hắn cũng chỉ nhớ được hai người bọn họ tên là gì, cái khác, cũng đều quên. Nhưng hắn biết chữ, cầm kỳ thi họa mặc dù không tinh thông, nhưng cũng hiểu được một chút, đạo lý lễ nghi các loại, hắn cũng rõ ràng, hắn dường như… chỉ quên chuyện cùng với người khác. Đã bị thương đầu óc, vì sao chỉ quên có này đó?
………
Lọt vào tầm mắt… là bài trí hoàn toàn xa lạ, không biết mình đang ở nơi nào, muốn đứng dậy nhìn xem, nhưng ngay cả khí lực di chuyển ngón tay cũng không có; nghĩ muốn gọi người, nhưng yết hầu lại giống bị chặn phát không ra tiếng.
Có người đi đến, bưng chậu gỗ, sau khi thấy hắn, chậu gỗ đánh rơi trên mặt đất, nước bắn tung tóe, sau đó nghe người nọ hô to: “Người tới, mau báo cho hoàng thượng, vương gia đã tỉnh!” Hô xong, liền lộn xộn chạy ra ngoài.
Hoàng thượng… Hắn chính là ở trong cung… Vừa rồi người nọ hình như mặc cung phục… Nhưng, sao hắn lại ở trong cung…
Không lâu sau, còn có một đám người xông vào, vẻ mặt kích động ngồi bên giường nhìn hắn, mà ngoại trừ một người, còn lại hắn cũng không nhận ra ai. Những người đó không nói cái gì, cứ nhìn hắn suốt như vậy.
“Hoài Diệp…” Gọi một tiếng, nhưng nói ra lại chỉ là khí, đang nghĩ nên làm thế nào cho phải, y liền đỡ hắn dậy cho uống nước.
Uống nước xong, cổ họng dễ chịu hơn chút, hắn vội vàng hỏi: “Ngươi có phải gọi là… Lưu Hoài Diệp?” Là tên này đi, hắn nhớ được.
“Tang Vận?!”
………
“Tang Vận… Tang Ức… Vận… Ức…” Nhớ lại tình cảnh khi hắn tỉnh lại lúc trước, Mạc Tang Ức dường như nhớ rõ Hoài Diệp lúc đó khi vừa nghe hắn hỏi vậy, gọi chính là cái tên này.
“Có lẽ, là ta nghe lầm…” Suy nghĩ một hồi, Mạc Tang Ức xoa xoa thái dương hơi đau. Khi hắn tỉnh lại, thần sắc kích động của Hoài Diệp hắn không nhìn lầm, vậy… Hoài Diệp gọi hẳn là chính mình, chính là… Bạch Tang Vận… Không biết vì sao, hắn chung quy đối với người này có chút canh cánh trong lòng.
“Trì Tuấn… Ngô Trác Quần…” Hắn nhớ rõ hai người kia từng hỏi hắn “Tang Vận… Ngươi… không nhớ ta?!” Hắn khi đó không chú ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, hai người kia lúc đó gọi hình như cũng là “Tang Vận”. Lúc hắn nói không nhớ, thần sắc bọn họ cực kỳ bi thương, sau đó, hắn mỗi ngày mê man, hai người kia từng xuất hiện vài lần về sau không lộ mặt nữa, nghe Hoài Diệp nói bọn họ xuất kinh làm việc.
“Trì Tuấn… Ngô Trác Quần…” Mạc Tang Ức niệm lại một lần, vẫn không có ấn tượng gì, hắn trước đây hẳn là thực quen biết bọn họ đi, bằng không, bọn họ khi đó sẽ không có bộ dáng như thế, tựa như trời sập.
“Có lẽ… ta tổn thương rất nhiều người mà không biết a…” Mạc Tang Ức thương cảm tự nói, hắn vẫn luôn suy nghĩ đến tột cùng có muốn tìm lại hết thảy hơn hai mươi năm hắn đã mất hay không.
“Ca? Nghĩ cái gì thế?” Ngay trong khi Mạc Tang Ức còn đang chọn lựa tìm hay không tìm, mành kiệu bị người vén lên, Lam Khuyết Dương đứng bên ngoài hỏi người có ánh mắt không biết đang dừng ở nơi nào.
“Khuyết Dương?” Mạc Tang Ức đưa tay với đến bàn tay Lam Khuyết Dương, chậm rãi ra khỏi kiệu, còn chưa lấy lại tinh thần được từ mạch suy nghĩ vừa rồi.
“Ca? Làm sao vậy? Hay là dậy sớm quá?” Biết tinh thần Mạc Tang Ức vẫn chưa tốt, Lam Khuyết Dương dẫn người đi vào phòng ngủ.
“Ta đêm qua ngủ rất tốt.” Mạc Tang Ức lúc này mới hiểu được hắn đã tới rồi, kinh hỉ nói, “Khuyết Dương, ta nghĩ còn phải lát nữa cơ, không nghĩ nhanh như vậy đã đến chỗ ngươi.”
Lần đầu tiên đến nơi đây, Mạc Tang Ức tò mò nhìn xung quanh, sau đó cao hứng ngẩng đầu nói với Lam Khuyết Dương, “Chỗ này của ngươi thật không tệ, sớm biết ta hẳn là đã sớm một chút tới đây nhìn một cái.” Trong vườn bố trí núi đá, hoa cỏ, đình đài này đều là thứ hắn thích nhất.
“Ca thích là được rồi.” Lam Khuyết Dương thấy Mạc Tang Ức thực thoả mãn, lúc này mới yên lòng, đây là nhà mới, hết thảy đều là chiếu theo yêu thích của người này mà bố trí.
“Chẳng trách Hoài Diệp chỉ cho ta nửa tháng.” Chậm rãi đi theo Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức cười nói, “Ta thấy hắn sớm biết rằng ta sẽ ở không muốn trở về.”
“Vườn này không chạy được, ca nếu muốn, sau này thường xuyên qua đây ở mấy ngày, hoàng thượng sẽ không từ chối.” Lam Khuyết Dương sớm đã được Lưu Hoài Diệp thông báo cho, sao lại không biết băn khoăn của Lưu Hoài Diệp.
Đi vào phòng, Mạc Tang Ức ngó nghiêng trong phòng, quả thực giống y hệt chỗ hắn ở trong cung. “Khuyết Dương… Các ngươi…” Mạc Tang Ức không biết nên nói cái gì cho phải, hắn nên đáp lại dụng tâm hai người này đối với hắn như thế nào? Chiếc giường làm bằng tơ vàng kia chỉ có hai cái, một cái ở tẩm cung của Hoài Diệp, một cái ở chỗ hắn, trước khi tới, cái ở phòng hắn vẫn còn, vậy chiếc giường tơ vàng ở đây chỉ có thể là cái của Hoài Diệp. Mấy ngày nay, Hoài Diệp đều ở chỗ hắn, nhất định là không muốn để hắn biết trước đi.
“Ca, ngươi tới chỗ này của ta là để giải sầu cho khuây khỏa, không phải tới để nghĩ nhiều.” Lam Khuyết Dương nhìn ra Mạc Tang Ức dao động, tiến lên trấn an nói.
“Khuyết Dương… Ca… không cho được các ngươi cái gì… Ca… Ca là một phế nhân.” Mạc Tang Ức không nhớ gì, hắn cái gì cũng không biết, thân mình lại không tốt, hắn có đức gì mà có thể khiến cho bọn họ đối với hắn như thế.
“Ca!” Lam Khuyết Dương ôm lấy Mạc Tang Ức, đưa mặt hắn tới đối diện, có chút tức giận mở miệng nói, “Ca! Ta không cho phép ngươi nghĩ như vậy, ngươi sao lại cho rằng chính mình là…” Hai chữ kia Lam Khuyết Dương thật sự không nói ra được, phẫn nộ gắt gao ôm lấy người nọ, Lam Khuyết Dương khàn khàn hô bên tai Mạc Tang Ức, “Ca! Ngươi đã cho quá nhiều. Mà chúng ta có thể cho ngươi, chỉ có thứ này.”
“Khuyết Dương… Ta rất sợ, ta vẫn cứ mơ thấy rất nhiều người không rõ dung mạo cầm đao đâm vào người ta, ta gọi các ngươi mãi, nhưng ngươi cùng Hoài Diệp chẳng biết đã đi đâu, không bao giờ tới. Khuyết Dương… Nếu… Nếu ngày nào đó ngươi cưới vợ, Hoài Diệp lập hậu… Ta… Ta nên ở đâu. Nếu như giống trong mộng, vô luận ta gọi các ngươi như thế nào, các ngươi cũng không xuất hiện, ta nên làm thế nào mới được?” Mạc Tang Ức lần đầu nói ra lo lắng ẩn trong lòng trước mặt người khác, lần đầu lộ ra sự yếu đuối của mình.
“Ca… Là ngươi đã quên… Ngươi đã nói, cả đời này, ngươi cũng sẽ cùng ta sống nương tựa vào nhau; mà ta cũng từng nói, cả đời này, ta cũng sẽ không cưới vợ, cứ như vậy cùng ca cả đời.” Lam Khuyết Dương tự trách nói, hắn đã quên người này đã không phải như trước đây, người này hiện tại là sợ, là bất an.
“Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.” (1) Trong lòng không vì lời nói của Lam Khuyết Dương mà hết buồn, Mạc Tang Ức vẫn cảm thấy không an lòng.
“Ca, Khuyết Dương là cô nhi, ngươi là thân nhân duy nhất của ta, tại sao lại nói đến ‘bất hiếu’? Vậy còn ngươi? Ca? Ngươi cũng sẽ cưới vợ?” Lam Khuyết Dương hỏi câu mà trong quá khứ hắn căn bản không dám hỏi.
Mạc Tang Ức ở trong lòng Lam Khuyết Dương lắc đầu: “Khuyết Dương… Nếu ngươi thật sự… thật sự không cưới vợ, sau này Hoài Diệp lập hậu, ta liền đến ở cùng ngươi.” Nghe được Khuyết Dương nói y không cưới vợ, Mạc Tang Ức cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại có chút mừng thầm, Khuyết Dương sẽ mãi cùng hắn.
“Được, nếu hoàng thượng lập hậu, mặc kệ hắn có đáp ứng hay không, ta đều sẽ đón ngươi.” Đôi mắt sắc bén của Lam Khuyết Dương phát hiện mạt cười nơi khóe miệng Mạc Tang Ức kia, trong mắt xẹt qua tia vui sướng.
………
Đêm đến, Lam Khuyết Dương nhẹ nhàng rút cánh tay ra, thấy người vừa gặp ác mộng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn xốc chăn xuống đất, đốt dầu thơm, một lát sau, thấy Mạc Tang Ức không còn gặp ác mộng, lúc này mới mặc y phục đi ra ngoài.
Ngầm hạ chỉ thị với nhóm lính canh gác, Lam Khuyết Dương phi thân chạy về hướng hoàng cung.
………
“Kéo mấy người này ra ngoài.” Trong Kiền Dương cung ở hậu cung, Lưu Hoài Diệp lạnh lùng nói, sau đó mấy cỗ thi thể huyết nhục lẫn lộn trên mặt đất kia đã bị thị vệ trong cung lôi ra ngoài.
“Các ngươi cũng biết trẫm vì sao trượng hình (2) mấy nô tài này chứ?” Uống một ngụm trà, Lưu Hoài Diệp hỏi đám phi tử, cung nhân đang run rẩy quỳ gối hai bên.
“Thỉnh hoàng thượng tha mạng…” Liễu quý nhân cùng Văn quý nhân – chủ tử của mấy tên nô tài mới vừa bị trượng hình đánh chết kia, đã sợ tới mức không quỳ được nữa, cao giọng xin khoan dung, những người khác cũng vội vàng hô lớn xin tha mạng.
“Tiến cung, sẽ phải tuân theo quy củ trong cung. Các ngươi có phải thấy trẫm chưa từng tra hỏi các ngươi mấy chuyện lục đục kia, là có thể không đặt lời nói của trẫm trong lòng?” Âm cuối Lưu Hoài Diệp vừa mới gảy ra, có người trong phòng sợ tới mức nước mắt cũng rụt lại.
“Liễu phi, Văn phi, các ngươi có từng nói Mạc vương gia là nam sủng của trẫm?” Lưu Hoài Diệp hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nói rõ.
“Hoàng… Hoàng thượng tha mạng…” Hai người vừa nghe, vừa khóc hô vừa bò về phía chân Lưu Hoài Diệp, nửa đường đã bị người ngăn lại, “Hoàng thượng… Là đám nô tài… đám nô tài nói, thần thiếp tuyệt đối chưa từng nói qua…” Hai người vội vã đổ chuyện này lên đầu mấy cung nhân.
“Ngay cả nô tài của mình cũng quản không được, để cho bọn chúng nói huyên thuyên, vậy trẫm lưu các ngươi ở trong cung để làm gì.” Lưu Hoài Diệp lạnh lẽo nhìn hai phi tử kia, “Liễu phi, Văn phi, biếm làm cung nhân, phái đến Nội Thanh viện, còn những kẻ khác có mặt ngày hôm đó, rút lưỡi, biếm làm cung nô.”
Lời nói của Lưu Hoài Diệp vừa hạ xuống, lập tức xuất hiện mấy tên thị vệ đem bảy tám người vẫn đang khóc lóc cầu xin tha thứ ra ngoài, kể cả hai phi tử kia.
“Mạc vương gia ở trong cung, trẫm mới có thể cho phép các ngươi tiến cung, nếu trong cung này không có hắn, vậy trẫm cũng sẽ không lưu các ngươi, các ngươi tự giải quyết cho tốt.” Sau khi mấy người được mang đi, Lưu Hoài Diệp nói với bốn phi tử đang quỳ trên mặt đất, lãnh ý cùng tuyệt tình trong lời nói, làm cho các nàng hiểu được, địa vị của nam tử kia trong lòng hoàng thượng.
Chú thích
(1) trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất ↑