Tiểu Trư Tầm Thân Ký

Chương 5: Giao lưu

Sáng tinh mơ chim chóc lại tiến hành đại hợp xướng, Đỗ Ninh không có giống bình thường lập tức rời giường, trên thực tế hắn nhớ tới cũng dậy không nổi, thân thể vô cùng đau đớn, hắn từ từ sờ qua xương cốt toàn thân mình, thật sự không có gãy, nhưng đối vớit người đọc sách văn nhược mà nói, một ném tối hôm qua kia xưa nay chưa từng có, đủ để hắn đau trên mười ngày nửa tháng.

Tiểu Trư thật sớm đi tới hắn bên giường, lo lắng nhìn hắn.

Đỗ Ninh miễn cưỡng lộ ra mỉm cười: “Không có chuyện gì, ta nghỉ ngơi một chút nữa là tốt rồi.”

Tiểu Trư gật đầu, y đã sớm kiểm tra thân thể Đỗ Ninh, biết cũng không có đả thương rất nặng, nhưng sắc mặt của y vẫn là rất ưu thương.

“Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ tốt.”Đỗ Ninh an ủi y. Tiểu Trư khổ sở mở miệng: “Ta đói bụng.”



Đỗ Ninh thở dài, từ từ chống đỡ thân thể đứng dậy, xuống giường, Tiểu Trư vội vàng giúp hắn đi giầy, dìu đứng lên, lại giúp hắn phủ thêm áo ngoài.

“Hôm nay muốn ăn cái gì?”

“Ta nhặt được khá nhiều trứng chim mang về, ngươi hấp bánh ngọt có được hay không?”Tiểu Trư đầy mặt mong đợi.

“Được.”Đỗ Ninh phát hiện mình không có biện pháp cự tuyệt mong mỏi tha thiết của y, cõi đời này còn có thể có người đối ăn tình cảm sâu nặng như vậy thật khiến cho người ta cảm động a.

Mất một hồi thời gian, bánh ngọt vàng rực thơm ngào ngạt rốt cục hấp xong, Tiểu Trư sẽ cực kỳ nhanh đem mình một cái bát ăn đến sạch trơn, Đỗ Ninh sợ y đem cổ họng nóng hư!

Tiểu Trư để bát xuống, ý do vị tẫn ( chưa thỏa mãn) mà chép chép miệng, Đỗ Ninh cười một tiếng, đem bát của mình đưa cho y, Tiểu Trư lắc đầu: “Không được, ngươi còn chưa ăn.”

“Không cần gấp gáp, một lát ta làm tiếp.”

“Kia, được rồi.”Tiểu Trư vui vẻ nhào về phía bánh ngọt, lại là một hơi ăn đến đáy. Cuối cùng còn dư lại một miếng, y đựng trong cái thìa, đưa tới khóe miệng Đỗ Ninh: “Ngươi nếm thử, thật sự ăn rất ngon.”

Đỗ Ninh nhìn miếng bánh ngọt kia, dở khóc dở cười, Tiểu Trư nghiêm túc đem cái thìa đến bên miệng hắn bên chạm chạm, Đỗ Ninh khẽ mỉm cười, há mồm ăn, quả nhiên rất tươi mới.

“Xem ra trong núi trứng chim so sánh với nuôi trong nhà trứng gà mùi vị hơn tiên.”Đỗ thà tổng kết.

Tiểu Trư gật đầu: “Ta đây một lát lại đi tìm nhiều một chút mang về.”

“Đừng, gia đình chim nhỏ là đẻ trứng rồi ấp trứng, ngươi cũng cầm đi, bọn họ làm thế nào?”

“Không có chuyện gì a, chim thấy trứng thiếu, sẽ lại đẻ, chỉ cần đừng cầm sạch sẽ là được.”

“Nha.”Đỗ Ninh lại tăng thêm kiến thức, có phần cảm giác thú vị, hắn hỏi chút ít kiến thức thú vị nghe được trong núi, Tiểu Trư nói được rõ ràng mạch lạc, ở phương diện này y có thể so với Đỗ Ninh mạnh hơn nhiều.

Nói trong chốc lát, Tiểu Trư hỏi: “Ngươi tại sao toàn làm đồ ăn chay?”

Đỗ Ninh cười: “Bởi vì ta chỉ tìm được những thứ này a.”Hắn rất nhiều ngày mới rời núi một lần, thịt vừa quý, đường lại xa, trời thì nóng, lần đầu tiên mua hai cân thịt heo trở về, chỉ ăn một lần, còn dư lại đều hư thối. Trong núi thỏ hoang gà rừng cũng không phải thiếu, Đỗ Ninh đi đâu mà bắt được? Chỉ có khắp núi rau dại quả dại mặc cho người hái.

“Vậy ngươi sẽ làm món thịt chứ?”Ánh mắt Tiểu Trư sáng hơn.

“Không thành vấn đề a, ta sở trường nhất chính là rượu ủ chim cút.”Đỗ Ninh thuận miệng nói.

Kế tiếp hắn miễn cưỡng lại làm cái bánh nhiều tầng, cố ý làm hơi lớn, để lại cho Tiểu Trư làm bữa trưa, chính hắn ăn lung tung vài miếng, trở về phòng ngủ.

Tiểu Trư biết hắn không thoải mái, cũng không tới quấy rầy, cho đến lúc ban đêm mới lại tới gõ cửa.

Đỗ Ninh đã tốt hơn nhiều, đang thử hoạt động toàn thân, thỉnh thoảng còn có xương khanh khách kêu, được cái đã không quá đau.

“Ta chuẩn bị vật liệu làm món ăn, ngươi có thể làm không?”Tiểu Trư chờ đợi hỏi.

Đỗ Ninh mỉm cười: “được.”cảm giác được người mong đợi thật tốt, cho dù y chỉ là vì ăn.

Đỗ Ninh đã thật lâu không có được người mong đợi như vậy, mấy năm qua trong nhà tất cả mọi người hận không thể xem hắn là không khí, cho dù ăn hết mỹ vị hắn hao hết tâm tư làm ra, đều cố ý quên hắn.

Mà Tiểu Trư bất đồng, y rất chân thành mong đợi Đỗ Ninh, mong đợi hắn nấu cơm cho y, hơn nữa ăn rất ngon miệng, còn có thể giúp hắn làm việc, hiện tại càng tiến một bước, cư nhiên trước tiên chuẩn bị xong vật liệu.

Đỗ Ninh khóe miệng khẽ mỉm cười, tâm tình vui vẻ mà đi vào phòng bếp, đồ ăn nhiều mà kinh hãi!

Trên thớt xếp thành một hàng là cái gì? Mặc dù đều đã lột sạch sẽ da lông, Đỗ Ninh vẫn phân biệt ra được có một con gà, một con thỏ, bốn con chim cút, hai con cá.

“Những thứ này… Ở đâu ra?”

“Ta bắt được.”

“Ngươi rửa rồi?”Đỗ Ninh đi tới lục xem, đều rửa lột rất sạch sẽ, lập tức có thể lấy ra làm món ăn.

“Đúng nha.”Tiểu Trư đắc ý, vì ăn, y thế nhưng không tiếc thời gian.

“Chính là hai người chúng ta, một bữa ăn được nhiều như vậy? Hiện tại nóng thế này, ngày mai sẽ bị hỏng.”Đỗ Ninh tiếc hận.

“Làm sao có khả năng? Có ta đâu.”Tiểu Trư thờ ơ như không.

Đỗ Ninh há miệng, lại khép lại, nghĩ thầm, nhiều như vậy ngươi cũng có thể ăn hết? Hắc, cũng tốt, chúng ta liền tới xem một chút ngươi có bao nhiêu cái bụng.

Sự thật chứng minh, Tiểu Trư quả nhiên là cái thùng cơm!

Bốn món chính, cộng thêm một đĩa lớn rau dại trộn cùng một chậu canh nấm hải sản, Đỗ Ninh chỉ ăn chừng một phần tư, còn lại, đều bị Tiểu Trư một mình giải quyết!

Đỗ Ninh trợn mắt hốc mồm mà nhìn Tiểu Trư động môi cắn đồ ăn quá nhanh, ăn đến thoải mái như vậy, dần dần liền từ khó có thể tin biến đến tự đáy lòng vui mừng, đối với người nấu cơm mà nói, có gì đáng cao hứng bằng chuyện nhìn thức ăn mình làm được hoan nghênh đâu?

Ha ha, Y thích ăn, chứng minh hắn làm tốt.

Đỗ Ninh biết Tiểu Trư miệng rất kén chọn, ngày hôm qua có món ăn hơi thiếu lửa, hắn liền nhăn lại lông mày, thế cho nên Đỗ Ninh hiện tại mỗi một món ăn cũng lên đều đưa ra trăm phần trăm tinh thần ứng đối, một chút không dám qua loa.

Tiểu Trư uống xong một ngụm canh cuối cùng, hài lòng thở phào một cái, vẻ mặt đầy hạnh phúc, Đỗ Ninh lo lắng nhìn sang bụng y rõ ràng đội lên rất nhiềug, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ăn ngon, ăn quá ngon, ngươi thật sự rất giỏi.”Tiểu Trư vui vẻ khích lệ,nghĩ một chút nói: “So với tay nghề của gia gia ta đều tốt.”

“hả?”hóa ra gia gia của y cũng là cao thủ làm đồ ăn a, không trách được đem y dưỡng thành như vậy, Đỗ Ninh không nhịn được cười, đối mặt với Tiểu Trư chỉ vì thức ăn mà sung sướng này, hắn cảm thấy nụ cười của mình căn bản là không có rời khỏi mặt.

Ừ, có một loại vui vẻ từ trong lòng toả ra.

Thật là một con Tiểu Trư dễ thương, Đỗ Ninh sờ sờ đầu của y, Tiểu Trư quay mặt lại nhìn, không có phản đối, ngược lại Đỗ Ninh cảm giác mình vượt quá, ngượng ngùng mà thu tay lại.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, Tiểu Trư mới đứng lên thu thập bát đũa, Đỗ Ninh vội nói: “Ta đi đây, ngươi cũng nghỉ nhé.”Thật ra thì hắn lo lắng Tiểu Trư có thể hay không khẽ cong thắt lưng đem thịt gà thịt thỏ dồn lại!

“Không có việc gì.”Tiểu Trư nhanh tay nhanh chân đem cái khay cất xong, một bên ngâm nga sơn ca không biết tên, một bên nhanh nhẹn mà chạy đi ra ngoài.

Thấy y vui vẻ như vậy, Đỗ Ninh cũng bị lây nhiễm, một bên ngâm nga khúc tử, một bên lau bàn quét sân, thu thập xong phòng bếp, Tiểu Trư cũng cầm bát rửa xong cất vào, hai người lại cùng nhau đi tới bên hồ nhỏ uống trà.

“Tiểu Trư a, chớ ngủ trước.”Đỗ Ninh pha xong một bình trà, mới rót ở trong chén, liền thấy Tiểu Trư nằm ở trên cỏ nhắm mắt lại, vội vàng gọi y: “Tới, uống chén trà tiêu thực, ngươi ăn no như vậy đi ngủ, nhưng không có lợi cho dưỡng sinh.”

Tiểu Trư ánh mắt mờ mịt nhìn sang, tựa như đã ngủ một nửa, Đỗ Ninh phốc bật cười, đi qua đem y kéo dậy, đặt ngồi trên bồ đoàn ( đệm làm bằng cây hương bồ): “Đợi lát nữa ngủ tiếp, chúng ta nói một chút.”

Tiểu Trư ngáp một cái: “Rất buồn ngủ a.”

“Ngươi ban ngày làm gì?”Đỗ Ninh tò mò, rõ ràng là nam hài tử trẻ tuổi, làm sao suốt ngày luôn là ngủ không tỉnh?

“Ngủ a.” Đầu Tiểu Trư thấp xuống, bổ sung một câu: “Buổi trưa tỉnh tới dùng cơm, sau đó lại ngủ.”

Đỗ Ninh im lặng.

“Đúng rồi, tối hôm qua ngươi có phải hay không đi ra ngoài?”Đỗ Ninh cẩn thận hỏi.

“Ừ, đi chạy.”Tiểu Trư ngược lại rất thẳng thắn.

“Chạy?”Đỗ Ninh khó hiểu: “Chạy cái gì?”

“Chạy quanh núi a.”Tiểu Trư oán trách mà hừ hừ một tiếng: “Phải chạy hai vòng.”

“A?”Đỗ Ninh lấy làm kinh hãi, hóa ra y đi chạy bộ a, còn phải chạy vòng quanh núi, đây chính là quá mệt mỏi, ngọn núi kia đâu?

“Ngươi chạy quanh ngọn núi nhỏ của chúng ta à?”Đỗ Ninh nhìn xung quanh một chút, nếu như quanh ngọn núi nhỏ chạy mà nói…, một vòng đoán chừng cũng phải hơn mười dặm ( 1 dặm = 1/2 km) đi? Lúc hắn vừa tới hăng hái bừng bừng mà vòng quanh xem qua, kết quả đi suốt hồi lâu, bởi vì vùng núi không thể so với đường bằng, đi lên rất khó khăn, lại có rất nhiều tảng đá cây cối cần vượt qua.

“Không phải, là bốn ngọn núi, bên kia.”Tiểu Trư hữu khí vô lực mà chỉ tay.

Đỗ Ninh gục ngã rút ra một ngụm lãnh khí, bên kia xa xa nhìn xem bốn ngọn núi liên hoàn, cao vút trong mây.

“Mấy ngọn núi lớn?!”

“Đúng nha.”

“Tại sao phải chạy núi? Núi lớn như vậy…”Đỗ Ninh cảm thấy bất khả tư nghị ( không thể tưởng tượng nổi), Tiểu Trư cả đêm phải chạy hai vòng? Không trách được y mệt mỏi như vậy, nếu là bản thân Đỗ Ninh, chỉ sợ nửa tháng cũng đi không xong.

“Gia gia quy định, ngoại trừ chạy trong núi, còn phải luyện công, không hảo hảo luyện…, người sẽ không cho ta ăn cơm.”

“À.”Vì ăn cơm mànghiêm túc luyện công, cũng chỉ có Tiểu Trư có thể như vậy đi. Đỗ Ninh đột nhiên rất bội phục gia gia của Tiểu Trư, quả nhiên đánh rắn đánh giập đầu, hắc hắc, bắt được nhược điểm lớn nhất của Tiểu Trư để chế ngự y.

“Nhưng là gia gia không phải đã qua đời sao? Đây ngươi còn chăm chỉ như vậy a.”Đỗ Ninh cảm thấy nghị lực của Tiểu Trư đáng khen ngợi, không ai giám sát còn có thể kiên trì như vậy, bốn ngọn núi lớn đó!

“Gia gia lúc sắp chết nói, nếu như ta kiên trì luyện công, liềnnhất định sẽ có người tới làm cơm ngon cho ta ăn, nếu không, liền không được ăn.”

Đỗ Ninh im lặng.

“Gia gia không có gạt ta, ta kiên trì luyện công, đây không phải là đợi được ngươi đến nấu cơm cho ta sao?”Tiểu Trư vui vẻ nói, ánh mắt giống như bảo thạch sáng ngời dưới ánh trăng.

Đỗ Ninh mỉm cười nhìn: “Nếu như ngươi không gặp được ta?”Hai người gặp nhau, hẳn là tình cờ a?

Tiểu Trư nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Sẽ không, hai chúng ta có duyên phận.”

Đỗ Ninh ngẩn ra: “Duyên phận?”

“Đúng vậy a, ngày đó ta ở bên dòng suối nhỏ ngủ, ngủ ngủ đã ngửi thấy mùi vị rất thơm, vừa mở mắt, có một chén trôi tới, bên trong canh ăn thật ngon, ngọt ngọt, ta chưa từng ăn.”Tiểu Trư liếm liếm đôi môi, tựa hồ còn đang hồi vị.

Đỗ Ninh nhất thời nhớ tới, ngày đó mình đi rửa chén, bởi vì cảm thấy chén ngọc lộ nhân hạt thông kia đổ đi đáng tiếc, cho nên cầm chén để ở trong nước, không nghĩ tới chén xuôi dòng trôi đi, càng không có nghĩ tới cư nhiên bị Tiểu Trư nhặt được.

“Ha ha, sau đó ngươi liền đi tìm ta?”

“Đúng vậy a, thượng du khe suối kia có mấy cái nhánh sông, ta từng nhánh từng nhánh mà tìm, tìm hơn mấy ngày mới tìm được ngươi ở đây.”Vì ăn, Tiểu Trư chính là rất có nghị lực bền lòng.

Đỗ Ninh không nhịn được cất tiếng cười to, thật đúng là giống như Tiểu Trư nói, hai người coi như là hữu duyên, ha ha, duyên ngọc lộ nhân hạt thông!

Tiểu Trư cũng cười, y xưa nay trên mặt có rất ít biểu cảm, khi cười lên một cái, lại giống như trăng sáng chiếu sáng thanh sơn, nước lặng gợn sóng, đẹp không sao tả xiết, khiến Đỗ Ninh thấy vậy có chút thất thần.

Hắn ho khan một tiếng, thu lại tâm trạng, lại hỏi: “Ngươi cùng gia gia ở chung mà lớn lên sao?”

“Ừ.”

“Còn có thân nhân gì không?”

“Không.”

“A.”Đỗ Ninh thương tiếc nhìn Tiểu Trư, sau khi gia gia qua đời một mình ở trong núi lớn sinh sống, y cũng rất tịch mịch đi? Cho nên mới không muốn xa rời ta như vậy? Đúng vậy, thái độ Tiểu Trư biểu hiện ra với hắn, hẳn coi như là không muốn xa rời, Đỗ Ninh đột nhiên cảm giác mình có trách nhiệm, hắn phải chiếu cố đứa nhỏ này, nuôi dạy y, để cho y lớn lên thành tài, hiểu được thế sự.

“Này.”Tiểu Trư đẩy đẩy hắn: “Ngày mai chúng ta ăn cái gì?”

Đỗ Ninh gõ đầu của y một cái: “Này cái gì, ta biết ngươi kêu Tiểu Trư, ngươi cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua ta là ai.”Thiệt là, chỉ có biết ăn thôi!

Tiểu Trư trợn to mắt: “Đúng a, ngươi tên là gì?”

“Ta họ đỗ, tên một chữ Ninh.”Đỗ Ninh hỏi: “Ngươi biết chữ không?”

Tiểu Trư gật đầu, Đỗ Ninh thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần biết chữ, dạy liền dễ làm hơn nhiều. Lại hỏi Tiểu Trư bao nhiêu tuổi, thì ra đã mười chín tuổi, so với Đỗ Ninh nghĩ thì lớn hơn chút, có lẽ y ở trong núi vô ưu vô lo, cho nên thoạt nhìn so với tuổi thật lộ vẻ trẻ con.

Hai người nói một lúc lâu, Tiểu Trư nhịn không được gục xuống ngủ, Đỗ Ninh có vết xe đổ, không dám tùy tiện đụng y, không thể làm gì khác hơn là đi lấy trường y cho y đang đắp, mình ngồi ở bên cạnh ngắm hoa sen đêm trăng, cũng tự đắc kia vui mừng.

Gần canh ba lúc, Tiểu Trư tự động tỉnh lại, ngồi xếp bằng luyện hội nhi yên lặng công, nhảy dựng lên chạy thẳng tới núi lên rồi, rất biến mất không thấy gì nữa, đỗ thà đợi một lúc lâu, nhớ tới hắn phải chạy mấy trăm dặm đường núi, không thể nào nhanh như vậy trở lại, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Trư giống như chim gõ kiến đập mở cửa sổ của hắn, lòng đầy mong đợi hỏi: “Hôm nay ăn cái gì?”