Đỗ Ninh nhìn Tiểu Trư đang vùi đầu ăn nhiều, cảm thấy chỗ nào đó có điểm gì là lạ.
Nhìn hồi lâu, mới phát hiện y phục trên người y đã đổi rồi. Mặc dù đều là màu đen, nhưng lúc đầu là bố y, bây giờ là tơ lụa.
“A, y phục này của ngươi ở đâu ra?”
Tiểu Trư cúi đầu nhìn một chút, không có cảm thấy có cái gì khác nhau, thuận miệng đáp: “Lan Tử Hàng cho.”
Đỗ Ninh sửng sốt một chút, mới hiểu được y nói tới ai, cả kinh nói: “Lan đại công tử?”
Tiểu Trư gật đầu, dùng sức đem cái sủi cảo tôm thủy tinh cuối cùng nuốt xuống bụng, mỹ vị a, y hài lòng nheo mắt, ngáp một cái, muốn đi ngủ.
Đỗ Ninh xốc trụ y: “Đợi đã, trước nói một chút y phục sao lại thế này?”
Tiểu Trư kỳ quái nhìn hắn, Đỗ Ninh kiên nhẫn hỏi: “Làm sao ngươi gặp được Lan đại công tử? Hắn sao lại cho ngươi y phục? Ngươi gây chuyện?”
Tiểu Trư lắc đầu: “Không có a.”Kể từ khi tới đây, Đỗ Ninh mỗi ngày dặn dò y hai ba lần không được gây chuyện, Tiểu Trư luôn luôn biết điều một chút, ngay cả nói cũng không cùng người khác nói, cả ngày ngủ, có thể có chuyện gì a.
“Vậy sao ngươi mặc y phục của hắn?”
Tiểu Trư đem chuyện tối hôm qua báo cáo đầy đủ một lần, lại ngáp một cái, thật sự rất buồn ngủ nha.
Đỗ Ninh nghe xong kỳ quái, thì ra Lan đại công tử cũng biết võ, theo Tiểu Trư nói võ công không tệ lắm, nhưng hắn làm sao nửa đêm chạy đi tỷ võ cùng Tiểu Trư vậy? Hắn nhìn nhìn y phục mới trên người Tiểu Trư, có chút mất hứng.
Tiểu Trư không có để ý tới, đi đến đống cỏ dưới bàn, thoải mái nằm xuống, chuẩn bị ngủ. Ban đầu Đỗ Ninh trải cho y một cái đệm vải dưới bàn, nhưng Tiểu Trư thích mùi cỏ khô, cho nên vẫn đem cỏ khô trải trên đệm vải, làm thành cái ổ thoải mái.
“Tiểu Trư? Đừng ngủ trước, ngươi nói, Lan đại công tử tại sao…”Đỗ Ninh còn đang suy nghĩ chuyện kỳ quặc này, Tiểu Trư đã ngủ.
“Ai, thiệt là, ăn no đi nằm, thật đúng là Tiểu Trư a.”Đỗ Ninh yêu thương cúi người nhìn, lúc Tiểu Trư ngủ sắc mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng lại mỉm cười,giống như mơ mộng đẹp, để cho Đỗ Ninh nhìn y tâm tình sẽ khoan khoái theo, cho nên hắn thích nhìn Tiểu Trư ngủ, bất kể đang bận cái gì, cũng sẽ thường xuyên quay đầu nhìn y.
Tại sao Lan đại công tử cho y y phục? Đỗ Ninh vẫn đang suy nghĩ chuyện này, hơn nữa tại sao Tiểu Trư tùy tiện mặc vào? Đỗ Ninh trong lòng không thoải mái, mọi thứ của Tiểu Trư đều do hắn đảm nhiệm, Tiểu Trư là hắn nuôi, người khác tới xen vào làm gì? Hắn đột nhiên tỉnh ngộ ý nghĩ của mình, lấy làm kinh hãi — hắn tại sao có thể nghĩ như vậy?
Tiểu Trư là một người, không phải thật sự là heo, y thích người nào, qua lại với ai, hắn có quyền quản sao? Dựa vào cái gì?
Tiểu Trư y… Chỉ là bởi vì thích cơm hắn nấu, cho nên mới lưu ở bên cạnh hắn a? Nếu có những người khác làm đồ ăn ngon hơn cho y ăn, có phải hay không Tiểu Trư sẽ rời hắn đi? Đỗ Ninh một trận hoảng hốt, hắn không muốn để Tiểu Trư rời đi!
Song bọn họ dù sao cũng không có quan hệ gì a… Ai cũng không thể trói buộc ai, đúng không?
Tiểu Trư từ đâu tới đây, là ai, hắn hoàn toàn không biết, chỉ bởi vì một chén ngọc lộ nhân hạt thông thuận theo dòng nước trôi đi, đem Tiểu Trư dẫn tới bên cạnh hắn, từ đó ăn của hắn ở của hắn… Dĩ nhiên, Tiểu Trư mang cho hắn ấm áp và an tâm, vượt xa chút đồ mà hắn giao ra, nhưng … Tiểu Trư thật sẽ giống như hắn hy vọng, luôn luôn theo bên cạnh hắn sao?
Hắn rất muốn chiếu cố Tiểu Trư, nhưng Tiểu Trư nguyện ý để cho hắn chiếu cố sao? Nếu y thích thức ăn người khác — người khác làm, có phải hay không…
Đỗ ninh vì buồn lo vô cớ của bản thân mà cảm thấy buồn cười, nhưng hắn cười không nổi, nhất diệp tri thu (nhìn lá rụng biết mùa thu đến), hắn luôn luôn xem Tiểu Trư là vật sở hữu của mình, hiện tại đột nhiên phát hiện, có lẽ không chỉ có hắn mới phát hiện ưu điểm Tiểu Trư.
Tiểu Trư rất anh tuấn, mặc dù chính y căn bản không có ý thức này, nhưng chỉ cần gặp qua con người của y, cũng sẽ bị dung mạo của y hấp dẫn. Tính cách Tiểu Trư rất tốt, mặc dù có chút lười, nhưng ôn hòa trầm ổn, cũng không tranh chấp với người khác. Tiểu Trư là người làm bạn tốt nhất, bất kể tâm tình Đỗ Ninh có bao nhiêu khổ sở, chỉ cần vừa nhìn thấy Tiểu Trư, rất nhanh sẽ bình ổn, quên hết ưu thương.
Hắn thích Tiểu Trư, hiện tại mới phát hiện có lẽ còn thích hơn mình cảm nhận.
Thích đến bắt đầu lo được lo mất.
Hắn đây là thế nào? Tiểu Trư cùng hắn, vốn không phải là loại quan hệ này nha.
Y lại chỉ là một đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu, y cùng Đỗ Ninh là không giống nhau, không giống nhau…
Đỗ Ninh trong lòng không khỏi xuất hiện một cổ ưu thương, có lẽ hắn thật không nên sinh ra tình cảm như vậy nữa, bởi vì hắn đã biết, hy vọng bao nhiêu, thất vọng sẽ lớn gấp bội, mọi thứ trên đời này, đều không phải là vĩnh hằng, người, càng là như vậy.
Tiểu Trư ngủ rất ngon, phát ra tiếng thở đều đều, tựa như trời sập xuống cũng không ảnh hưởng tới y,y thật hạnh phúc a, tìm được người nấu cơm cho y rồi, tìm được chỗ có thể an tâm ngủ, nhưng Đỗ Ninh thì sao?
Tâm của hắn, phải làm sao mới có thể bình yên.
… Chẳng qua là một bộ y phục thôi, Đỗ Ninh ra sức an ủi bản thân, không có gì, thật không có gì.
Tiểu Trư gần đây tâm tình tốt lên, đây là kết quả qan sát của Đỗ Ninh. Kể từ khi đi vào trong thành, Tiểu Trư luôn có chút rầu rĩ không vui, mặc dù y không nói, nhưng Đỗ Ninh cảm giác được. Nơi này không có núi lớn, không thể tạo cho y trời đất bao la tùy ý rong ruổi, ở chỗ người khác, vì người khác làm việc, ngay cả Đỗ Ninh cũng phải cẩn thận, Tiểu Trư buồn bực có thể hiểu.
Nhưng y cái gì cũng không nói, Đỗ Ninh yêu cầu y như thế nào, y liền như thế đấy, vì cố gắng không “Gây chuyện”, ban ngày Tiểu Trư trừ ăn cơm ra, trên căn bản đều là ngủ.
Đỗ Ninh lại bắt đầu hoài niệm thời điểm ở trong núi, khi đó Tiểu Trư mặc dù cũng thường xuyên ngủ, nhưng có rất nhiều thời gian sẽ bên hắn, tìm nguyên liệu nấu ăn cho hắn, nhìn hắn nấu cơm, cùng hắn ăn cơm, chủ động rửa chén, bồi hắn uống trà… Khi đó bọn họ rất thân cận.
Mà hiện tại, trong phòng bếp rộng lớn tùy thời đều có năm sáu người trở lên, Tiểu Trư mặc dù thích sống ở chỗ này, nhưng bọn hắn không có bao nhiêu cơ hội nói chuyện, muốn nói cũng không thể giống như trước tùy tâm sở dục.
Buổi tối, Đỗ Ninh bận rộn cả ngày, cần nghỉ ngơi, mà Tiểu Trư theo như thói quen sẽ ra ngoài luyện công, bọn họ cũng không ở cùng một chỗ, vì vậy lại càng không có cơ hội giao lưu.
Giống như xa lạ rồi, Đỗ Ninh bất đắc dĩ nghĩ, Tiểu Trư vẫn là rất lệ thuộc vào hắn, một ngày bốn bữa đúng giờ tỉnh lại dùng cơm, kiên trì, bất quá kể từ sau ngày mặc bộ đồ mới kia, Đỗ Ninh phát hiện y dường như vui vẻ một chút.
Là bởi vì lan đại công tử sao? Bọn họ… Lại cùng nhau luyện võ sao? Đỗ Ninh không biết võ công, Tiểu Trư cũng không nói với hắn, nhưngDĐỗ Ninh cảm thấy, nếu như có thể gặp được một người võ nghệ cao cường, vậy thì giống như người đánh cờ gặp đối thủ ngang sức ngang tài, sẽ rất cao hứng a?
Hắn mỗi ngày càng chuyên tâm chuẩn bị thức ăn mỹ vị cho Tiểu Trư, có khi một món ăn phải hơn một canh giờ, cẩn thận như làm món ăn cho khách nhân. Tiểu Trư ăn rất vui vẻ, mỗi bữa cơm đều lộ ra khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, làm cho ỗ Ninh thấy vậy cũng lộ ra tươi cười.
Hy vọng y có thể luôn luôn thích, như vậy… Y sẽ luôn luôn lưu lại sao?
Hôm nay Đỗ Ninh được báo cho cần phải đi ra ngoài ba ngày, lần trước vị án sát kia làm đại thọ ở nơi này, sắp đại thọ nhạc phụ, mời Đỗ Ninh tới cửa làm đầu bếp chính. Lan đại công tử rất khách khí cùng Đỗ Ninh thương lượng, Đỗ Ninh không có lý do cự tuyệt, duy nhất không yên lòng chính là Tiểu Trư, hắn muốn dẫn theo Tiểu Trư, nhưng lan đại công tử không đồng ý, dù sao cũng là tới nhà khách nhân, sao có thể tùy tiện giống như ở Công Đức Lâm?
Tiểu Trư có thể tùy ý ngủ ở phòng bếp, là bởi vì Lan đại công tử đặc biệt đồng ý, dĩ nhiên, đây là một trong những điều kiện Đỗ Ninh đồng ý trước khi tới nơi này.
Đỗ Ninh không có cách nào, đi theo Tiểu Trư thương lượng, Tiểu Trư rất mất hứng, nhưng không nói gì, Đỗ Ninh sờ sờ đầu của y, Tiểu Trư xoay đầu, lại nằm xuống ngủ. Đỗ Ninh ngây tại chỗ, y giận, Tiểu Trư lần đầu tiên giận hắn, bởi vì… Hắn không thể làm cơm cho y ăn…
Đỗ Ninh hoảng loạn, muốn nói lại thôi, lặng yên nhìn Tiểu Trư, một lát sau, Tiểu Trư xoay người lại, nói: “Ta không sao, ngươi đi mau lên.”
“Ta sẽ bảo lão Diêu nấu cơm cho ngươi, đồ ăn hắn làm cũng rất ngon…”Đỗ Ninh vội vàng nói, Tiểu Trư nhẹ nhàng ngắt lời hắn: “Thật không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng, ta ăn cái gì cũng được.”Y phát hiện Đỗ Ninh bất an, nhưng không biết hắn tại sao bất an, không phải là vài bữa cơm không thể làm cho y sao, y không yếu ớt như vậy, người có thể ăn một năm cơm trắng dưa muối, có cái gì không thể vượt qua đây?
“Thật xin lỗi.”Đỗ Ninh áy náy, Tiểu Trư khẽ mỉm cười: “Thật sự không có chuyện gì a.”Y mất hứng, nhưng thật ra là vì mấy ngày không nhìn thấy Đỗ Ninh, y không thích cùng hắn tách ra.
Đỗ Ninh là một ôn nhu người, luôn là đối với y rất tốt, y thích Đỗ Ninh. Nhưng mà lời này y không nghĩ tới nói ra.
Đỗ Ninh dĩ nhiên đoán không được, sự tri kỷ của Tiểu Trư làm cho hắn cảm thấy an ủi, song càng cảm thấy thật có lỗi với y.